Tiệm đồ cưới.
"Vừa cao vừa đẹp đúng là tốt.
Cậu xem, Lạc tiểu thư xinh đẹp như thế, mặc váy cưới nào cũng rất đẹp." - Nhân viên phục vụ tiệm áo cưới, nhiệt tình khen ngợi Lạc Nhạn.
"Đúng thế, tiểu Nhạn từ nhỏ đã là một cô bé xinh đẹp rồi." - Những người đi cùng Lạc Nhạn cũng thấy tự hào, cười không thể so sánh với Lạc Nhạn được.
Lạc Nhạn phờ phạc thử đồ cưới, giống như tiểu thư đang mặc trên người bộ đồ quân nhân.
"Tiểu Nhạn, em thấy sao?" - Đinh Trạch Vũ mặc lễ phục, rất bảnh hỏi ý kiến Lạc Nhạn.
"Em không ý kiến." - Lạc Nhạn đứng trước gương, vẻ mặt không cảm xúc.
* * * * *
Lâm Hiểu cũng không muốn đến xem Lạc Nhạn thử đồ cưới, dù sao nàng chỉ là người bạn lớn lên cùng chị ấy.
Chuyện thử đồ cưới, không cần nàng bận tâm.
Nhưng không biết tại sao, lúc định thần, Lâm Hiểu đã đứng trước tiệm đồ cưới.
Lâm Hiểu đưa mắt, liền nhìn thấy Lạc Nhạn đang thử đồ cưới, có một đám người vây quanh.
Chị ấy rất đẹp, rung động lòng người.
* * * * *
"Hiểu Hiểu, con đừng quậy nữa.
Chị Lạc của con phải nhanh chóng đến Đinh gia, nếu để qua giờ lành sẽ không tốt."
"Con không đi!"
"Hiểu Hiểu, em làm sao vậy? Tại sao em làm vậy? Nếu em có chuyện, thì có thể nói với chị.
Xin em đừng làm vậy."
"Em không muốn, em không muốn hai người đính hôn! Chị Lạc, chị đi cùng em đi! Em muốn chị lập tức đi cùng em!"
"Đứa ngốc này, con đang nói cái gì vậy? Hiểu Hiểu, con say rồi, nhanh cùng mẹ trở về.
Đừng có làm mẹ tức giận."
"Không! Con không đi! Chị đã nói, cả đời này sẽ ở bên cạnh em.
Rõ ràng chị đã nói vậy, tại sao bây giờ lại thế này? Tại sao chị lại gạt em? Tại sao lại lừa gạt em?"
"Hiểu Hiểu, sau hôm nay, chị vẫn có thể ở mãi bên cạnh em."
"Không được! Con đi rồi, chị ấy sẽ thuộc về người khác."
"Chị không biết rằng, em vẫn luôn yêu chị sao? Em không muốn chỉ là em gái của chị, em không muốn chị gả cho người khác.
Chị thất hứa! Lạc Nhạn, chị gạt em! Chị gạt em!"
"Đừng kết hôn, đừng kết hôn được không? Lạc Nhạn, em cầu xin chị!"
"Không...thể.
Hiểu Hiểu, em không hiểu đâu, chị không thể làm vậy."
"Con quậy đủ chưa? Về nhà cho cha! Đừng có ở đây làm mất mặt Lâm gia!"
"Các......người cái gì....cũng không biết....Cái gì...cũng....không biết."
"Mẹ.....chúng ta về thôi......Con, sẽ không yêu ai nữa...."
* * * * *
Tất cả mọi thứ, đột nhiên điên cuồng tràn vào đầu Lâm Hiểu.
Thì ra, hôm đính hôn, nàng đã uống say, rồi sau đó.........
Lâm Hiểu mở to hai mắt, đưa tay đặt lên cửa kính, nhìn Lạc Nhạn ở bên trong.
Nước mắt nàng không ngừng rơi, im lặng không nói một lời.
"!!!!" - Lạc Nhạn nhìn thấy Lâm Hiểu qua hình ảnh phản chiếu trên kính.
"Hiểu Hiểu?!" - Lạc Nhạn quay đầu.
Lâm Hiểu đứng ngoài đó, không có một tiếng động, chỉ chăm chú nhìn nàng.
"Hiểu Hiểu?!" - Những người đi theo Lạc Nhạn thử đồ cưới cũng nhìn thấy Lâm Hiểu, kinh ngạc kêu lên: "Trời ạ! Lúc nào cũng có mặt con bé đó."
Lâm Hiểu nhắm hai mắt.
Không xông vào, cũng không la hét ầm ỷ như trước, chỉ mở miệng.
"Chị vẫn luôn gạt em."
Lần này, Lâm Hiểu quay lưng, im lặng bỏ đi.
"Hiểu Hiểu!?" - Lạc Nhạn bất ngờ gọi to, rồi xông ra ngoài.
"Két ~~~~~" - Ngoài cửa, tiếng thắng xe chói tai lại vang lên.
Lạc Nhạn cảm thấy máu toàn thân như ngừng chảy.
Hình ảnh Lâm Hiểu nằm trên đất, không ngừng chiếu lại trong đầu Lạc Nhạn.
"Hiểu Hiểu?!" - [Không được, không được! Không thể như thế!]
Ngay trên vạch dành cho người đi bộ, tài xế mắng: "Mày muốn chết à! Qua đường không coi chừng xe! Con mợ nó, bị đui à?!" - Rồi tài xế nghênh ngang lái xe bỏ đi.
Trên đất, không có máu đỏ tươi chói mắt.
"Hiểu Hiểu? Hiểu Hiểu?" - Lạc Nhạn đứng giữa đường, mở to hai mắt, vừa hét vừa tìm kiếm bóng người quen thuộc.
"Có phải, chỉ cần em chết đi thì trong lòng chị mới có em?" - Dòng người tuôn ra tấp nập, đường phố đông nghịt.
Lâm Hiểu đứng ở nơi đó, nét mặt đau thương nói.
"Không phải! Không phải!"
* * * * *
Hậu ký:
"Sáng rồi sao?" - Cô gái nằm trong lòng, mơ mơ màng màng thức dậy.
Lạc Nhạn nhìn khuôn mặt trắng nõn của Lâm Hiểu, nở nụ cười yêu thương: "Chưa."
"Ưm ~~.....Vậy.....Em ngủ thêm chút nữa." - Cô bé hơi co lại, lần nữa nhắm mắt.
"Hiểu Hiểu." - Người đẹp đưa tay chơi đùa với tóc của Lâm Hiểu, nhẹ giọng hỏi: "Hiểu Hiểu, em có yêu chị không?"
"Ừm....!yêu...."
Người đẹp hài lòng nở nụ cười, nhưng hình như nhớ đến chuyện gì đó, lần nữa tới gần Lâm Hiểu, cười hỏi: "Này......Hiểu Hiểu........Tại sao trước đây, em thường đeo kính?"
Lâm Hiểu cau mày: "À......Bởi vì chị.....thích người đeo kính."
"Vậy những bộ đồ màu xanh lam cũng là vì chị sao?"
"Ừm...."
"Vậy còn gì nữa không?"
"Ừm...."
"Còn cái gì?"
"Ừm....."
"Hiểu Hiểu?"
".................."
"Hiểu Hiểu?"
Lâm Hiểu đã ngủ, không trả lời.
Lạc Nhạn ôm chặt em ấy vào lòng.
[Thì ra em ấy thật sự ở bên mình.
Thật tốt, em ấy vẫn đang ở bên cạnh mình.]
Cuối cùng, đám cưới của Lạc Nhạn không thành.
Vì thế, Lạc gia đoạn tuyệt quan hệ với Lạc Nhạn.
Lâm gia cũng vì "chuyện này", mà luôn bực bội với Lâm Hiểu, nhưng bây giờ đã đỡ hơn.
Hai người rời khỏi thành phố, tới một nơi gọi là Ứng Thành, ở trên đường Bỉ Ngạn Nhai.
Lâm Hiểu chuyển đến trường Sakura, Lạc Nhạn không còn làm giáo viên, mà mở một tiệm nhỏ gần nhà.
Tiệm nhỏ còn kinh doanh online, thu nhập cũng đủ làm Lạc Nhạn thỏa mãn.
Thời gian rãnh, Lạc Nhạn ở nhà viết văn thời sự, rồi ở bên cạnh Lâm Hiểu.
Nàng đã nói, sau này, nàng muốn dùng thật nhiều thời gian ở cạnh Lâm Hiểu.
Làm em ấy vui vẻ, không để em ấy cô đơn.
-----------------
Không nhầm chương nữa, hoan hô ~~~~~!
Chúc mọi người chủ nhật vui vẻ, và cả tuần sau may mắn!