Sáng hôm sau, thời tiết cực kỳ tốt.
Hạ Mạt đang được Cốc Vũ ôm trong lòng, ngủ.
Đại khái vì tối qua quá mệt, nên báo hại thức muộn.
Mặt trời đã lên cao, mà Hạ Mạt vẫn còn ngủ, đặt biệt còn rất vui vẻ ngủ trong lòng Cốc Vũ.
Tiểu Hà thấy có gì đó lạ lạ, đáng lý lúc này tiểu thư đã thức rồi chứ.
Coi như tối qua họp hành muộn, cũng không ngủ trễ đến mức này chứ?
"Tiểu Hà, tiểu thư vẫn chưa thức sao?"
"Vâng ạ, đến giờ vẫn chưa thấy.
Lạ quá." - Tiểu Hà nói xong, ngẩng đầu nhìn lên.
Hừ......đúng là lạ thật.
"Tiểu Hà, em lên xem thử đi.
Mong là không xảy ra chuyện."
"Không được! Tiểu thư không thích có người quấy rầy lúc sáng sớm.
Nếu tiểu thư lại lên cơn thì làm sao?" - Cực kỳ không vui.
Bạn đã từng nhìn thấy hình truyện tranh vẽ nhân vật khóc như thác đổ rồi phải không? Ừh, tiểu Hà hiện tại cũng giống vậy đó.
"Bây giờ cũng đâu còn sớm gì nữa!" - Một hầu gái đang dọn dẹp, tàn nhẫn gõ đầu tiểu Hà một cái: "Nhanh, lên xem đi!"
"Oa oa oa! Mẹ Lưu bắt nạt tiểu Hà ~~~~" - Mặc dù la hét, nhưng vẫn đi lên lầu.
* * * * *
Cốc Vũ đã thức, nhưng không nhúc nhích, nằm đó nhìn người trong lòng, tâm tình rất tốt.
Hạ Mạt mơ màng tỉnh giấc, nhíu mày, cơ thể giật giật, trong miệng phát ra âm thanh "hừ hừ" nho nhỏ.
Sau đó, từ từ mở mắt.
"@*&$*&............." - Nhìn thấy Cốc Vũ đang ôm mình, đần mặt.
"Buổi sáng tốt lành, tiểu Mạt." - Cốc Vũ làm như chẳng có gì xảy ra, rất tự nhiên nói "tốt lành" với Hạ Mạt.
Hạ Mạt ngơ ngác nhìn Cốc Vũ, rồi từ từ nhìn xuống.
Thấy nàng và Cốc Vũ đều khỏa thân, ngạc nhiên há hốc.
Có điều, Hạ Mạt chưa kịp hét lên, thì cửa phòng bị người ta mở ra.
"Tiểu thư! Tiểu thư thức dậy đi ạ!" - Ngoài cửa vang lên giọng nói oang oang của tiểu Hà.
"!" - Hạ Mạt lập tức trừng mắt, nhìn ra cửa.
"Á!!" - Ngay lập tức, tiểu Hà nhìn thấy hết mọi thứ trong phòng.
Bốn mắt nhìn nhau.
[Tại sao là như thế! Tại sao lại thê thảm thế này!!!]
Trong lòng cô gái không ngừng khóc thét.
"Tiểu Hà, buổi sáng tốt lành." - Phản công, biểu hiện của Cốc Vũ vô cùng ung dung, làm Hạ Mạt muốn đạp nàng một cái.
"........" - Tiểu Hà ngơ ngác nhìn hai cô gái nằm trên giường, ngơ ngác nhìn những dấu hôn trên người Hạ Mạt....Thế.....
"Ah ha ha ha ha ~~~" - Tiếng cười kì lạ vang lên, một tay che miệng, đẹp đẽ quay lưng.
"Ah ha ha ha ha ~~~" - đi xuống lầu.
"..........." - Hạ Mạt nhìn cửa trống rỗng.
[Thượng Đế ơi!!! Tại sao lại thế này???]
* * * * *
Hạ Mạt thì khống khổ, nhưng Cốc Vũ rất bình tĩnh, giống như chả có chuyện gì xảy ra, lại còn rất vui vẻ.
"Tiểu Mạt, cậu không sao chứ?" - Mỉm cười hỏi.
Hạ Mạt trợn tròn mắt: "Làm sao mà không sao được hả!!" - Mắng.
Đáng tiếc.....có lẽ vì tối qua vận động hơi nhiều, nên lực tấn công bị giảm đến 95%.
Khủng long không còn sức để mắng chửi, sau khi hét lên một câu, rồi mềm oặt nằm bẹp xuống giường.
"Tiểu Mạt, đi rửa mặt thôi." - Cốc Vũ thông thả nói với Hạ Mạt nằm bên cạnh.
Cũng không biết nàng lấy đâu ra sức lực, mà vui vẻ đến thế.
"!" - Vẫn trừng mắt nhìn, không nói.
Cốc Vũ xem như Hạ Mạt đã đồng ý, đơn giản khoác lên cái áo, rồi đi vào wc.
Hạ Mạt cũng đã vệ sinh cá nhân xong, đỡ hông đi xuống lầu.
Dưới lầu, những người hầu nhìn thấy Hạ Mạt, đồng loạt chào: "Tiểu thư, chào buổi sáng."
"Tiểu thư, cô muốn ăn sáng không?"
"Tiểu thư, chào buổi sáng! Cốc tiểu thư, chào buổi sáng!"
Vẻ mặt của người hầu ai cũng bình thường, chỉ có tiểu Hà đứng nép một bên.
Vẫn che miệng, nhìn Hạ Mạt, híp mặt cười rất quái.
Trán Hạ Mạt nổi gân xanh!
"Tiểu Mạt, eo cậu ổn chứ? Còn thấy đau không?"
[Cốc Vũ đáng chết, lúc này còn nói mấy câu như thế.
Muốn dọa chết người ta à!]
"Ah ha ha ha ha ~~~" - Tiểu Hà vừa nghe thấy lời đó, lại phát lên cười.
Hạ Mạt tức giận, trừng mắt nhìn Cốc Vũ.
[Cậu cố ý phải không? Đúng là cậu cố ý mà!]
"Là tại mình không tốt, làm cậu ngủ không đủ."
"@(*&$.............."
"&^#%%............."
Những người hầu nhìn nhau, không hiểu tại sao......Hôm nay, bọn họ cảm thấy Cốc Vũ tiểu thư nói mấy lời thật mờ ám.
[Được! Để mình xem cậu làm được gì!]
Trong lòng hậm hực, nhưng bên ngoài vẫn rất bình bĩnh, ngoại trừ Cốc Vũ thỉnh thoảng nói mấy lời bóng gió, làm như muốn toàn thế giới biết hai người có gì đó.
Lại thêm tiểu Hà, lâu lâu cứ cười hé hé, làm như sợ người ta không biết cô có nụ cười nổi da gà.
Thật ra, nhìn bên ngoài mọi thứ rất bình thường.
Chẹp.
Hạ Mạt im lặng, ăn sáng.
"Tiểu Mạt!"
Ăn xong, Hạ Mạt ngồi trong phòng khách, muốn xem chừng nào Cốc Vũ mới chịu về.
Tự nhiên, cậu ấy lại kêu tên nàng.
"Khụ....khặc ...khặc....Sao?" - Không cẩn thận, bị sặc nước miếng.
"Mình nhớ, lúc nhỏ mình có tặng cậu một cái kẹp tóc."
"Hử?"
"Chính là món quà mình tặng khi sinh nhật cậu đấy, cái kẹp tóc." - Cốc Vũ nói, quan sát nét mặt Hạ Mạt.
Quả nhiên, mặt Hạ Mạt từ từ đỏ lên.
"Cái....cái gì chứ? Kẹp tóc gì chứ....không biết." - Lớn tiếng.
"Không biết?" - Mỉm cười.
"Ừh không biết! Thứ mình không cần, giữ lại làm gì?"
Câu trả lời đúng như dự đoán.
Nếu Cốc Vũ không hề biết gì cả, thì chắc chắn sẽ đau lòng.
Nhưng, may quá, nàng biết hết rồi.
Cốc Vũ nghĩ vậy, âm thầm nở nụ cười.
Hạ Mạt nhìn Cốc Vũ, trong lòng cảm giác không được thoải mái, la lên.
"Này này! Mình đã nói quăng đi rồi, sao cậu còn vui được thế?"
"Đâu có, mình không có vui."
"Rõ ràng cậu rất vui.
Mình đã bỏ nó, sao cậu lại thấy vui chứ hả!"
Buổi sáng mùa hè, nhiệt độ nóng đến mức làm con người uể oải, nhưng trong Hạ gia lại có tiếng thét rất mạnh mẽ vang ra.
"Không cho cậu cười! Cấm cười, không được cười! Cậu còn cười mình mặc kệ cậu đó! Mình sẽ mặc kệ cậu, có nghe không hả!!!"
Đúng là tràn đầy sinh lực, dù sức chiến đấu giảm đến 95% vẫn tràn đầy sinh lực.....