"Nhạn, trường Sakura tổ chức hội thao." - Trước hội thao mấy ngày, Lâm Hiểu kích động, chạy vào tiệm nói với Nhạn.
"Hử? Vậy Hiểu Hiểu tham gia môn nào?" - Lạc Nhạn đang vội vàng dọn dẹp tiệm.
Bởi vì nàng thích tự mình quản, tự mình làm, nên không thuê nhân viên.
Cho nên, hơi tốn nhiều thời gian.
"Lần này em không có tham gia." - Lâm Hiểu nhìn Lạc Nhạn đang dọn dẹp, thuận tiện giúp một tay.
Chỉ là, Lạc Nhạn thấy đau lòng, nên bảo Lâm Hiểu ngồi im.
"Chị dọn nhanh thôi, xong rồi chúng ta về nhà nhỉ?" - Lạc Nhạn xoa đầu Lâm Hiểu, cười.
Nhìn thấy em ấy ngoan ngoãn gật đầu, thì nàng nhanh chóng dọn dẹp tiếp.
"Không tham gia cũng tốt!" - Đang sắp xếp lại đồ, Lạc Nhạn nói.
"Ừm....cũng đúng." - Lâm Hiểu ngoan ngoãn ngồi im, nhìn Lạc Nhạn chạy tới chạy lui.
"Nhạn!" - Chờ một lúc, Lâm Hiểu nhìn thấy chị ấy dọn dẹp gần xong, mới dám mở miệng gọi tên.
"Sao?" - Cầm món đồ trong tay để xuống, cởi tạp dề, Lạc Nhạn đi tới trước mặt Lâm Hiểu, hỏi: "Hiểu Hiểu em sao vậy? Không lẽ em có tâm sự à?"
"Em làm gì có tâm sự chứ!"
Lạc Nhạn nhìn Lâm hiểu, dùng tay chỉ vào giữa trán em ấy: "Em đó, mỗi lần có chuyện, thì chỗ này sẽ nhăn lại."
"Hở? Xạo!" - Lâm Hiểu vội vàng đứng lên, chạy ra cửa: "Không có!"
Lạc Nhạn không nói gì, im lặng đi phía sau Lâm Hiểu, đưa tay, nhẹ nhàng ôm lấy eo em ấy: "Không phải chị thấy, mà chị cảm nhận được." - Cằm Lạc Nhạn đặt lên vai Lâm Hiểu, nói.
Hình ảnh của hai người phản chiếu trong gương rất mờ ám, nhưng lại vô cùng hạnh phúc.
"Xạo! Trước đây chị có cảm giác được đâu." - Trách móc.
Sau khi nói xong, Lâm Hiểu quay lại nhìn thẳng vào Lạc Nhạn, phát hiện nét mặt chị ấy không có gì thay đổi.
Cẩn thận nói: "Chuyện là.....Nhạn.....ngày hội thao, chị có muốn đến trường em chơi không? Mà.....cũng không có gì."
"Sao?" - Lạc Nhạn ngạc nhiên, đúng là chuyện bất ngờ: "Hiểu Hiểu, không phải em cấm chị đến trường của em sao?" - Trước đây nàng rất muốn tới trường Sakura đón Lâm Hiểu tan học, nhưng em ấy không cho, bảo rằng tuyệt đối không được tới.
Nên, thôi vậy.
Cho nên, Lạc Nhạn bất ngờ là bình thường.
Lâm Hiểu bắt đầu cà lăm, con ngươi cứ đảo tới đảo lui.
Ho nhẹ vào cái, rồi nhìn ra cửa sổ, nói: "Thì.........ngày thường em thấy không cần thiết......Lần này, chị đến có thể thấy vui."
"............" - Không biết tiểu quỷ này lại có âm mưu gì đây, lại ngượng ngùng.
Lạc Nhạn nhìn Lâm Hiểu, nhẹ nhàng nói: "Được.
Nếu Hiểu Hiểu muốn chị đi.
chị sẽ đi."
"À.....vâng....." - Lâm Hiểu sợ là Lạc Nhạn sẽ từ chối, hiện giờ có thể thở phào được rồi.
Lâm Hiểu nhảy lên, kéo tay Lạc Nhạn: "Nhạn, hôm nay chúng ta ăn gì?"
Lạc Nhạn nhìn Lâm Hiểu yêu thương, cười: "Hôm nay chúng ta ra ngoài ăn."
"Thật hả? Vậy ăn gì?"
"Hiểu Hiểu muốn ăn gì?"
"Ừm.......em nghe một chị khóa trên nói, gần đây có một nhà hàng buffet rất ngon.
Chúng ta đã lâu không ăn buffer, vậy đi ăn nhé."
"Được."
Đóng cửa tiệm, Lâm Hiểu kéo Lạc Nhạn đi đến nhà hàng buffet.
Lúc này là giờ cơm tối, nên nhà hàng buffer khá đông.
Nhà hàng này làm ăn coi bộ khắm khá hen.
"Hiểu Hiểu, em có muốn ăn trái cây không?"
"Vâng, được!"
Lâm Hiểu chăm chú ăn cái dĩa còn một ít mì Ý, chờ Lạc Nhạn lấy trái cây.
Nhưng đến khi cái dĩa sạch bóng, vẫn chưa thấy Lạc Nhạn quay lại.
Nàng rất ít khi suy nghĩ, tự nhiên thấy không ổn.
[Ai da, lo ăn mà quên chuyện quan trọng rồi.]
Lâm Hiểu đứng dậy, nhìn xung quanh, giống như nàng đang cố bứt cái đầu xuống vậy.
[Chị ấy đâu rồi! Người đâu? Đang ở đâu?]
Lâm Hiểu đang chăm chú tìm người, làm những người đang ăn giật mình.
Chuyện gì thế? Tại sao đang ăn ngon, tự nhiên hành động lạ thế? Đồ ăn có vấn đề à?
Lâm Hiểu đứng tại chỗ không tìm thấy Lạc Nhạn, nên bắt đầu đi tìm.
Rốt cuộc, nàng đã nhìn thấy Lạc Nhạn đứng ở khu trái cây, bị một chàng trai trói chân.
[Biết ngay mà! Thế nào cũng thế này!]
Cầm cây dao trong tay, Lâm Hiểu tức giận đi tới trước mặt Lạc Nhạn.
Nàng chắn tầm mắt chàng trai, rồi tay cầm dao, tay cầm nĩa, hét vào mặt chàng trai: "Không được, không được! Dù là đi uống trà, hay đi ra ngoài dạo cũng không được! Chị ấy không rảnh! VÔ ÍCH THÔI!" - Khí thế hùng hồn.
Sắc mặt chàng trai trắng bệch, bất ngờ bị người khác chen ngang nên lúng túng, hay vì Lâm Hiểu đang vung vẩy "vũ khí" trong tay? Lạc Nhạn cười híp mắt, yêu thương kéo Lâm Hiểu lại, rồi nói với chàng trai: "Xin lỗi, tôi có hẹn rồi.
Vì thế, đừng tốn công."
"Thế....nếu có....thời gian..." - Chàng trai vẫn hi vọng.
"KHÔNG CÓ!" - Dao nĩa vẫn tung bay, càng lúc càng nhanh.
Lạc Nhạn lo lắng, sợ Lâm Hiểu làm bản thân bị thương.
"Ngày mai, ngày mốt, ngày mốt nữa, tháng sau, ngày này năm sau, ngày này ba năm sau, năm sau năm sau nữa, chị ấy đều không rảnh!" - Khó chịu nhìn chàng trai: "Vì thế, anh tìm người khác đi.
Thời gian của chị ấy, là của tôi!" - Lâm Hiểu giải thích rất thành thục, cứ như đã làm rất nhiều lần, sau đó kéo Lạc Nhạn trở về bàn.
Lạc Nhạn không tức giận, trong tay cầm dĩa trái cây, đưa tới trước mặt Lâm Hiểu: "Hiểu Hiểu, ăn trái cây đi."
"Hừ~!" - Lâm Hiểu cầm trái cây, há miệng nhai.
Mới rời mắt một chút, đã bị người ta níu kéo.
Lâm Hiểu ăn trái cây, trừng mắt với Lạc Nhạn.
Chị ấy còn dịu dàng đưa giấy ăn cho nàng nữa.
[Người này.....Người này tốt chỗ nào chứ hả! Không đẹp như công chúa, không khí chất như Cốc Vũ học tỷ, không đầy sức sống như Hạ Mạt học tỷ, thậm chí còn nói rất ít! Tại sao, đàn ông cứ nhìn thấy chị ấy là như ong thấy mật vậy?].
Hzai, tội nghiệp Lâm Hiểu.
[Cứ phải đuổi mấy con ruồi đó, làm mình như một đứa ngốc vậy! Vẫn muốn để Lạc Nhạn ghen, nhưng tại sao không ai thèm đến gần mình?].
(Sao không nghĩ tới khi cô nhào vô lòng Hạ Mạt, người ta ghen ra mặt đấy thôi.)
"Hiểu Hiểu, em đừng ăn luôn vỏ cam chứ." - Lạc Nhạn dịu dàng cầm lấy miếng cam trong tay Lâm Hiểu, cẩn thận lột vỏ, rồi đút Lâm Hiểu ăn.
[Ôi~~............], âm thầm cảm thán lần thứ N: "Chị có gì tốt, tại sao trai thấy chị là xáp vào vậy?" - Nhai nhai nhai.
Làm Lâm Hiểu bực mình hơn, là nàng không bao giờ giận chị ấy được.
Lâm Hiểu mở to hai mắt nhìn Lạc Nhạn, tự nhiên ho khan.