* Tại ngôi biệt thự Trần gia
Nó lấy tấm thẻ mở cửa. Chiếc đèn trên cánh cửa sáng lên một màu xanh. Cánh cửa từ từ mở ra…
- Ông Pee… - nó gọi í ới từ khi ở ngoài cửa
- Cô chủ, cô không đi học sao … sao người cô lại nhiều máu thế kia có chuyện gì đã xảy ra vậy? – ông Pee hoảng hốt ra mặt.
- À, tôi vừa gặp sự cố, Tuyết Yến đang ở bệnh viện , phiền ông chuẩn bị sẵn cho tôi một hộp cơm, tôi sẽ mang đến bệnh viện , giờ tôi đi tắm, có gì tẹo nữa tôi sẽ kể cho ông nghe – nó
- Vâng, thưa cô chủ - ông Pee
Nó chạy một mạch lên phòng thay đồ, nó diện cho mình một chiếc quần đùi da màu đen và chiếc áo ba lỗ đen mặc trong khoác chiếc áo da đen ngồi kết hợp với đôi bốt đen cao đến mắt cá chân
- Cô chủ, mọi thứ xong xuôi rồi. – ông Pee xách hộp cơm để lên bàn
- Cảm ơn – nó
- Nhưng tại sao cô Yến lại phải nhập viện vậy? – ông Pee tò mò
Quay lại nhìn quản gia bằng ánh mắt sắc lạnh. Ông Pee biết mình đã quá nhiều chuyện, vội vàng kính cẩn cúi người xin lỗi nó…
- Xin lỗi, tôi đã muốn biết quá nhiều chuyện…
- Không sao, ông ngồi xuống ghế đi!
Nó kể chuyện từ đầu cho ông nghe….
- Tôi hiểu rồi.
- Đừng nói cho ba mẹ tôi hay ba mẹ Yến biết.
- Nhưng tại sao? – ông Pee băn khoăn
- Yến muốn như vậy và tôi cũng không muốn to chuyện. Ông hãy giúp tôi điều tra xem lũ người ấy là ai, giờ tôi phải đến bệnh viện – nó
- Vâng, tôi sẽ cố gắng. - ông Pee
Nó lái chiếc xe BMW lao nhanh trên đường quốc lộ tới thẳng bệnh viện…
- Tao đến rồi – Nó
- Ừ! – Yến
- Mày ăn cơm đi này. – nó
- Cảm ơn. - Yến cười
- Ông Pee chuẩn bị cả đấy, mày đừng báu bở. – nó chêu ghẹo
- Ừ - Yến xụ mặt xuống
- Mà bác sĩ vào tiêm cho mày chưa ? – nó vừa cắm hoa vừa hỏi
- Chưa. – Yến
“ Cốc… Cốc”
- Vào đi – nó
Cánh cửa mở ra vị bác sĩ bịt khẩu trang khoác trên mình một chiếc áo blue trắng bước vào
- Tôi đến tiêm cho bệnh nhân – bác sĩ
- Vâng. – nó khiêm nhường.
- Sức khỏe của cháu tiến triển rất tốt chỉ vài ngày nữa là có thể lành hẳn.– bác sĩ tươi cười nhìn tụi nó
- Cảm ơn bác. – Yến vui vẻ đáp lại
Vị bác sĩ ra ngoài , nó ra lệnh cho hai tên vệ sĩ đóng cửa lại…
- Yến, mày nghĩ những người mình gặp sáng nay là ai? Đừng nói là lũ bắt cóc. Thật mất hứng.– nó nhếch môi
- Mày nói đúng ý tao rồi!
- Tao nhờ người điều tra rồi. Yên tâm đi! Rồi mọi chuyện sẽ được sáng tỏ.
Nó nghiến răng ken két , bầu trời đang sáng bỗng mây đen kéo đến xám xịt …
Từng hạt mưa bắt đầu rơi xuống nhanh và nặng hạt. Những giọt mưa của tạo hoá như đang cố gắng rửa trôi cái vết bẩn nhơ nhuốc của trần thế.
Rửa trôi những vệt máu còn đọng lại.
Ngày mai trời sẽ sáng lại thôi!
Ngày mai bầu trời sẽ êm đềm trở lại!
Tôi tin như vậy!
Những áng mây vẫn bồng bềnh nhẹ trôi.
Tương lai ơi, đợi tôi nhé!
Đợi một ngày, tôi sẵn sàng…
Chống chọi sỏi đá…
Đợi một ngày…
Tôi…
Có sức vùng lên khó khăn!
Đợi… Tôi nhé!
Không…
Cuộc đời – xô bồ - lặng lẽ!
Gồng mình – Bức phá – Chiến thắng!
Mạnh mẽ vượt qua…
Dù thành công hay thất bại.
Dù hạnh phúc hay đau khổ.
Tôi…
Sẽ vượt qua…
Hết tất cả! Vì…
… Cuộc sống này! Là của riêng tôi…
… Thế giới này! Là của riêng tôi…
Lưu bút: Ái Nhi
Những gì nó viết trong nhật kí như vậy đấy!
Cuộc sống này – sự tự do này là của nó. Chưa nói nó cũng có thể biết, trước mắt nó đang là một sự khó khăn lớn. Nhưng một Ái Nhi – mạnh mẽ và quyết tâm, nó có thể vượt qua được. Nhưng việc cần làm duy nhất bây giờ là bảo vệ cho Tuyết Yến – người bạn thân nhất của nó.