_Mẹ, mẹ bị sao vậy? có cần gọi bác sĩ hok?
_Hok, hok cần, hok cần đâu! - bà xua tay lia lịa, lắc đầu vẻ mệt nhọc, Khả Nguyệt hớt hải đem nước lên, bà vội giấy tay dính máu đi
_Mẹ, mẹ uống nước đi, nhìn mẹ tiều tụy quá! - Co lấy tay vỗ nhẹ lên lưng bà, khuôn mặt lọ rõ lo lắng.
_Mẹ hok sao, già rùi chứ sao?! con hok cần lo. - bà cố nặn ra nụ cười trg khi lồng ngực đang nhói lên.
_Hay là mẹ về ở chug zs tụi con đi,nhìn mẹ vậy con thật hok an tâm! - Khả Nguyệt nắm tay bà đề nghị.
_Đúng thế ạ! Như vậy chúng con có thể chăm sóc mẹ tốt hơn. - Đường Lập cũng nói thêm.
_Không đc, mẹ hok mún làm phiền 2 con đâu, lại còn nhà cửa, ai nom?
_Cái đó mẹ hok cần lo, mẹ chỉ cần về ở chugn zs tụi con là đc rồi ạ! - Anh thuyết phục.
_Mẹ xanh xao như vậy mà...! - Khả Nguyệt nhăn nhó.
_Mẹ hok sao, mẹ sẽ đi khám sau, mẹ hok dọn đi đâu cả! - Mẹ cô vẫn cương quyết, tính bà là vậy! Đã quyết j thì hok thay đổi, có lẽ tính cứng đầu của Nguyệt cũng đc lưu truyền từ mẹ.Mặc cho Khả Nguyệt và Đường LẬp thuyết phục, bà mảy may hok lung lay, vẫn cứ hok là hok. Bà bực dọc nói :
_Nếu 2 đứa còn nói về chuyện này nữa thì về đi về đi, mẹ hok mún nghe nữa!
Khả Nguyệt bất giác thở dài thườn thượt, gương mặt bùn rười rười, bà dịu giọng:
_Mẹ bik 2 đứa lo ẹ, nhưng xa nơi đây mẹ hok quen, các con cũng đừng buồn, thôi 2 đứa ở đây ăn cơm zs mẹ, do hok báo trước nên chưa kịp chuẩn bị,hay Nguyệt con đi mua đồ ăn đi!
Thấy mẹ như vậy cô cũng đành nghe theo, đáp 1 tiếng rùi quay qua Đường LẬp dặn dò:
_Tôi đi 1 chút, anh ở đây chăm sóc mẹ tôi.
Đường Lập gật đầu, trog lòng đang vô cùng thắc mắc, đợi cô khuất bóng đc 1 lúc ms quay ra hỏi bà Hoa.
_Mẹ, sao mẹ lại ho ra máu, nhất định hok phải già cả, vả lại còn hok cho em Nguyệt bik nữa?!
_Đã bảo hok sao mà cái thằng này, mặt j nghiêm nghị thấy ghê! Chẳng qua mẹ hok mún nó lo lắng thôi! - Bà mắng yêu cậu con rể rùi giải thik wa loa.
Mẹ cứ nói vậy nhưng con hok yên lòng đc! - Anh lắc đầu. - để mai con đưa mẹ đi khám!
_Thôi, để mai mẹ tự đi, để phiền tới công việc của con.
_Mẹ cũng thật là...! - Anh pó tay.
Bữa cơm hôm đó diễn ra rất vui vẻ, tất nhiên Khả Nguyệt lun bị couple của mẹ cô và Lập ca trêu cho bốc khói hok nói đc j!
Trên đường về, thấy cô vui vui, Đường Lập đag lái xe qay ra chọc:
_Đang nhớ a nào mà tủm tỉm hoài vậy ?
_Nhớ cái đầu a, tại tôi thấy mẹ vui nên cũng mừng. Nhưng thấy gầy guôc vậy tui hơi lo!
_Không sao đâu, em đừng nghĩ nhìu!
_Anh là bác sĩ à mà bik?
_Thì anh chỉ mún an ủi em thôi! Hok cám ơn thì thui chứ..
_Thèm zô, plè plè..
Hai người cứ chí chóe cho tới lúc vào, đag định lên lầu thì Lập bỗng quay ra, ngập ngừng:
_Nguyệt, tối em rảnh hok?
_Rảnh, chi? - cô nhướn mày lên.
_Um mặc đẹp một chút anh dẫn em tới chỗ này! - hok đợi cô trả lời, anh bước nhanh lên lầu.
Khả Nguyệt lè lưỡi nghĩ bụng:
" Đi đâu hok bik, hứ, ở nhà ngủ cho sướng, mặc phải đi..!
". Cô nhún vai rùi đi lên lầu, nằm phịch xuống giường banh chân banh tay hình chữ đại, đánh 1 giấc...cho tới khi...
Tiếng đập cửa ầm ĩ bên ngoài, bực mình lết thân xuống giường, Khả Nguyệt rủa thầm cái tên chết giẫm phá đám giấc ngủ của mình...
Cô mở cửa mặt nhăn nhó quát xối xả:
_Này cái tên kia, sao lại đập cửa um sùm lên như thế? hok bik lịch sự gõ cửa à? phá đám vừa thui chứ?!
_Trời đất! Chứ hok phải em ngủ như con nhợn anh gõ mún sưng tay mà hok nghe à?
_Vậy có chuyện j?
_Thay đồ đi!
_Đi đâu.? - cô ngáp.
_Đi rùi bik!
_ko ko ko, anh thik thì tự đi đi, tui bùn ngủ.
_H em có đi hok thì bảo?! - anh nhíu mày nham hiểm.
_No no no.. - cô giơ ngón tay trỏ lên huơ huơ rùi đóng cửa phòng nhưng anh đã nhanh chóng luồn vào trog. - Này này đi ra ngoài, thik thì kiếm em chân dài ý! Đúng là rảnh rỗi sinh nông nổi.
_Chân em đủ dài rùi, hok cần đâu! H anh hỏi lại em có đi hay hok?
_Nhất quyết hok!
_Đc rồi, là em ép anh. - Đường LẬp từ từ tiến sát Khả Nguyệt, cô giật mình lùi lại phía sau, ôi thôi, tận cùng thế giới rùi! Anh trận tay cô vào tường, mặt anh đã kề mặt cô, Khả Nguyệt lúng túng, mặt đỏ bừng, vùng vẫy nhưng hắn như voi ý, hichic...Chẳng bik phải làm sao, cô gật đầu như bổ tỏi:
_Đc đc rùi tui đi tui đi, sợ anh quá rùi!
Đường Lập nhanh chóng ra khỏi phòng. Đứng trước cửa, anh thở hổn hển, cố kìm cho con tim mình đập nhẹ lại, đặt tay lên ngực trái, anh thầm nói:
"Em hok bik em cuốn hút lắm sao?hok sợ anh sẽ ăn thịt em sao? sao cứ làm anh khó thở như thế?...
"
*****************
Khả Nguyệt tức tối vào phòng tắm, cố chậm chạp cho hắn đợi chơi, kakaka...Xuống lầu = tốc độ rùa bò, vừa thấy Khả Nguyệt thì Đường Lập trố mắt lên, khóe môi giật giật:
_Em..em định ám sát ai hả? ra đường mà mặc kiểu đó á?
Nhìn Khả Nguyệt kìa, trên xuống dưới như bụi đời : cô mặc cái quần jeans phong cách bụi bặm zs mấy lỗ rách ở đầu gối, kinh hơn là chiếc áo đen in nguyên cái hình đầu lâu trắng đang nhe răng cười, tóc cột búi 1 cục để mái ngố ngố, tay đeo mấy cái vòng mà gai mọc lủa tủa.Đường Lập đang uống nước suýt nữa thì phụt hết ra vì shock. Khả Nguyệt nhún vai:
_Thì sao? hok đc à? vậy thui tui ở nhà.
_Hok sao, đi thôi!
Khả Nguyệt lè lưỡi đi sau lưng anh, mắt cứ ngó con xe anh đâu, cô đang nghĩ tới việc đi bộ thì đâu ra đập zô mắt cô chiếc xe đạp đôi.
_Ê đừng nói đi = cái nỳ nha! - cô chỉ zô xe.
_Em thông minh!
_J chứ,xe anh đâu? tui đâu bik đạp cái này đâu! - mặt nhăn.
_Em chỉ cần đạp phía sau đc rồi, nhưng cần phối hợp ăn ý!
_Ờ ờ, xe có hok đi, lôi đâu ra..haiz` - thở dài thườn thượt.
Thế là 2 ng` bắt đầu đạp xe đi chơi, hok bik tên đó đưa cô đi đâu, gạn hỏi mà cứ tl:
"Tới thì bik
" làm cô phát bực, đã thế còn hí hửng, hứ! Buổi tối ko khí thật mát mẻ, khung cảnh thật dẹp, tòa nhà vun vút, thấp thoáng ẩn hiện,dòng xe cộ vẫn tấp nập, mọi vật đều sôi nổi lắm! mấy ng` đi đường cứ nhìn cô zs Đường Lập chằm chằm như ng` ngoài hành tinh rớt xuống, có ng` thì cười nói j đó, lại còn có ng` lắc đầu lẩm bẩm nữa. Nhưng dường như 2 ng` họ hok hề để ý. Khả Nguyệt ngân nga mấy câu hát, đầu lắc qua lắc lại, cô nàng đang vui! Đường Lập trêu:
_Sắp tới rùi kìa cô nương, kêu hok thik đi mà cứ tí tởn, thiệt hết bik..! - anh vờ tặc tặc lưỡi rùi chỉ tới chiếc vòng đu quay to đùng trước mặt.
_Chazzz, khu vui chơi hả?
Anh và cô gửi xe rùi cùng nhau vào trong, đẹp ghê á, quá chừng trò chơi lun, rất đông và náo nhiệt!Khả Nguyệt cứ lon ton , đòi chơi trò này trò kia như con nít, đi tới đâu cũng có ng` ngưỡng mộ họ, ghen tị tất nhiên hok ngoại lệ, mất bà hám zai cứ bám lấy Đường LẬp làm cô mất cả hứng đi chơi:
_Cái anh này! Kiu dẫn em đi chơi mà sao lại đứng đó, bộ mún
"CHẾT
" hả?
Cô nhấn mạnh chữ chết , lườm mấy cô kia ngọt lịm rùi lôi Đường Lập đi. Thấy cô hok nói j thì khẽ dò xét nét mặt cô:
_Giận à cô bé?
_Mệt quá, tui mún ăn kem, dẫn tui đi đi!
Anh dẫn cô tới quầy kem gần đó, mua xog đưa cho cô, cô cũng chỉ nhận lấy mà chả đạp lại 1 câu.
_Thôi đừng giận, tại mí ng` loi choi đó mà! - anh năn nỉ.
_Mắc mớ giận anh làm j? Đúng là hám zai, thấy trai đẹp là mắt sáng rực như đèn pha, mắt chớp chớp mồm đớp đớp, e lệ thấy gứm!
Vậy mà hok phải sao? hay em ghen?
_Ghen cái đầu anh.
_Thôi mà để anh mua nữ em ăn đc chưa?
_Nói vậy nge còn đc!
Cô ăn tiếp, suy nghĩ tại sao mình lại thấy khó chịu như thế? sao phải tức khi thấy cảnh đó chứ? Liên quan j tới mình, axxxxxxxxx bị j vậy Nguyệt??
Ăn xong, anh và cô cùng nhau đi chơi tiếp, đang đi Khả Nguyệt dừng lại, lay tay Đường Lập,mặt hếch về phía ngôi nhà ma, Đường Lập ngu ngơ:
_J vậy?
_Chơi trò đó đi! - cô cười ranh mãnh.
_Thôi thôi, anh hok..hok chơi đâu! - Đường Lập run run, bắt đầu đổ mồ hôi lạnh.
_Sao? sợ à ? con trai j mà nhát như thỏ đế, thua cả 1 đứa con gái! xí...
Cô dùng chiêu khích tướng đây mà, kon trai ai chả thik sĩ diện zỏm ( :
)! Đường Lập bị chọc quê nên nói lại:
_Chơi thì chơi chứ! anh hok khuất phục đâu!
Khả Nguyệt cười đểu vỗ vô vai anh, chạy lại mua vé, xog rùi kéo anh đi vào. Nói mạnh miệng vậy thui chứ ng` Đường Lập h bủn rủn hết rùi, mặt nhăn như khỉ ăn ớt ý. Ms vào ải thứ nhất mà Đường LẬp đã la ó om xòm, một số thì giống như anh, một số kia thì nhìn anh khó hiểu. Khả Nguyệt thik thú cười khúc khích, nhìn anh nấp sau cô như đứa trẻ đang sợ hãi vậy! Cô vón là con gái mà gan to như j, tới gần cửa cuối cùng rùi mà vẫn cười toe toét, đoạn ghê tởm nhất đã tới, mấy con ma tóc dài chịu nỗi oan uổng treo cổ lè cái lưỡi dài ngoằng ra hù dọa, máu me bê bết khắp cái áo trắng, tóc đen dài cứ phất phơ lướt thướt trông ớn lạnh! Tiếng gầm thét gào rú kinh hoàng cộng zs tiếng thét của ngừi tham gia khiến cho ngôi nhà càng thêm ghê rợn và sợ hãi.( t/g post đoạn này buổi tối cũng thấy sợ..hic hic..)
Đường Lập mặt mày tái mét như tàu lá , hét như bò rống, ng` như cọng bún thiu, ra khỏi ngôi nhà thiên à hok ác quỷ đó mà chỉ bik thở dốc, tóc tai bù xù, nhìn bộ dạng thật thê thảm.Khả Nguyệt thik thú giật tay áo anh:
_Vui quá, hay đi lại lần nữa đi!
Trời ơi sợ mún chết rùi mà còn rủ đi nữa, Đường Lập lùi lại đằng sau, xua tay nhưu đuổi tà:
_Hok..hok bao h, sợ lắm rồi! Mún anh ngủm củ tỏi ở đó lun hả?
Khả Nguyệt ôm bụng cười sặc sụa:
_Đáng đời nhà anh, sợ thì nói đại ra cho rùi đi bày đặt ta đây hok sợ j há há há - cười vô ý tứ.
Đường Lập mặt đen lại, chỉnh chang lại y phục rùi hậm hực quay đi lun hok nói j ! Chẹp chẹp ng` đẹp giận rùi.....hahahha....