Công Chúa Có Độc Yếu Hưu Phu

Nam nữ sinh hoạt vợ chồng, sau đó chuyển độc tố qua......“Vì sao, vì sao!” Bắc Đường Liên Vân phẫn nộ cầm vả vai nàng chất vấn, “Ai muốn người cứu ta chứ! Ai muốn người cứu!”

Ban đêm Thàn Tịch đã bị hắn ép buộc nên thật sự mệt mỏi, thậm chí là mê man, bây giờ còn chưa có ngủ đủ đã bị người ta lắc lắc thế này, đầu đều muốn hôn mê, “Ngừng...... Dừng lại!”

“Công chúa, làm sao người có thể như vậy?” Bắc Đường Liên Vân gắt gao cầm lấy cánh tay của nàng, hắn không cần nàng giải độc!

Hắn không cần!

Sắc mặt Thần Tịch hồng hồng lúng túng, nha nha, khó có khi nàng phát ra lòng tốt cứu hắn, còn hiến thân, người này vừa mới tỉnh thì đã rồng giận với nàng, cũng không biết thương hương tiếc ngọc, thật là đáng giận, bình thường đều luôn luôn ôn hào đi đâu mất rồi? Bất quá nghĩ đến lần đầu tiên mình cùng với nam nhân xảy ra quan hệ như vậy, nàng vẫn thấy khó khăn, “Khụ khụ, đã như vậy rồi, ngươi cũng đừng rống ta, ta mệt......”

Giọng nói Thần Tịch có chút khan khàn làm cho Bắc Đường Liên Vân ý thức được chính mình đang làm cái gì, bây giờ trên người hai người bọn họ không mảnh vải che thân, mà hắn đè nặng nàng như vậy, thân thể lại tiếp xúc...... buộc chặt cùng một chỗ, đột nhiên hắn nảy sinh tính ác độc cắn lên môi Thần Tịch, “Cung Thần Tịch, ta hận ngươi!”

“Được rồi, vậy ngươi đi đi!” Thần Tịch mím môi, không còn tính nhẫn nại cũng rồng lên một tiếng với hắn.

Nàng đã không để ý mặt mũi cứu hắn, tuy rằng an ủi chính mình nói đây là cứu người, cứu một mạng người như xây bảy tháp phù đồ, bởi vì nàng hắn mới bị như vậy, nàng hẳn là nên cứu hắn. Hơn nữa, nàng không nghĩ tới mất đi sự giúp đỡ của Bắc Đường Liên Vân, về công về tư nàng đều phải cứu hắn! Nhưng mà, tâm lý của nàng vẫn là lần đầu tiên cùng nam nhân phát sinh quan hệ như vậy với nam nhân, này nam nhân này không thể có một chút nhu tình hay sao!

Thần Tịch đẩy hắn ra, nghiêng người nằm xuống, thân hình mảnh khảnh cuộn lại một chỗ, bỗng dưng Bắc Đường Liên Vân ngồi xuống, chăn ở trên người cũng bị nhấc lên. Sau đó ánh mắt hắn dừng lại ở trên thân thể Thần Tịch, trên người nàng che kín dấu vết ân ái, là hắn lưu lại sao?

Ầm ầm một tiếng. Có cái gì đó đang nổ tung trong đầu hắn, dù sao sau khi hắn biến sắc mặt một lần thì lại đặt Thần Tịch ở dưới thân, mặt Thần Tịch lãnh nghiêm (lãnh lẽo, nghiêm túc) nhìn hắn. Tức giận nói: “Ngươi còn muốn làm cái gì?”

Tâm Bắc Đường Liên Vân phát đau, hắn muốn làm cái gì? Vì sao nàng không tự hỏi chính nàng đang làm cái gì? Trong lòng không thể hận. Thân thể lại làm ra động tác trái ngược, “Nếu công chúa muốn ta thị tẩm, tất nhiên ta phải tận tâm hết sức mới đúng!”

Thần Tịch kinh hãi, vội vàng giãy dụa, “Ngươi -- ta không cần...... Ngô......”

“Công chúa, đã làm rồi vì sao lại nói không cần? Những cái gì đã ăn vào trong bụng thì hãy trả trở về?” Bắc Đường Liên Vân oán hận va chạm vào thân thể của nàng, một lần một lần.“Công chúa, ta hận ngươi...... Ngươi phải biết ta tình nguyện để chính mình chết đi cũng không bao giờ hy vọng ngươi chết!”

Cái gì!

Lòng Thần Tịch hơi hơi đau đớn một chút, trong mắt hắn, tính mạng của nàng trọng yếu hơn so với hắn sao?

Thần Tịch giãy dụa phản kháng cũng không còn kịch liệt, vốn dĩ tánh mạng của nàng chưa từng quan trọng, kiếp trước không quan trọng, kiếp này cũng không có nhìn thấy người nào quan tâm qua. Bắc Đường Liên Vân là người thứ nhất tức giận nói hắn tình nguyện để mình chết cũng không muốn nàng chết!

Trong lòng có một loại cảm giác lan rộng ra, cái này có phải động lòng không nàng cũng không rõ ràng lắm, nhưng cảm động thì nhất định là có!

“Bắc Đường, ta sẽ không chết...... A...... Ngừng. Ngừng, ta nói...... Thật sự......”

Bắc Đường Liên Vân cũng không có ôn hòa ngày xưa mà là hung hang ép buộc, hắn hận nàng không được hắn đồng ý đã làm hắn hôn mê, hận nàng lấy thân mình mạo hiểm cứu hắn!

Động tác của Bắc Đường Liên Vân càng ngày càng mãnh liệt. Thần Tịch chỉ cảm thấy thắt lưng chính mình đều muốn đứt vậy, gắt gao cầm lấy cánh tay hắn khẩn cầu nói: “Bắc Đường, Bắc Đường...... Ngừng...... A...... Ngươi, ngươi đừng......”

“Ô ô...... Bắc Đường, ta chịu không nổi --”

Chưa bao giờ Thần Tịch biết tinh lực một nam nhân cũng có thể mạnh mẽ như thế, chẳng lẽ là bởi vì mị hương của Hứa Phi Sương rất mạnh sao?

Ô ô, ngày mai nàng nhất định sẽ hỏi tội hắn!

Bắc Đường Liên Vân lại bị tiếng kêu yêu kiều của nàng tác động tới khát vọng trong nội tâm, phẫn nộ ban đầu đã biến thành nhu tình, tất cả những thứ này kết hợp lại một vòng thì thành cái gì?

Ha ha, là triền miên không ngừng!

Lúc này Thần Tịch đã hoàn toàn quên mất một chuyện mình có thể sử dụng độc để làm cho hắn dừng việc này lại, chỉ cảm thấy linh hồn cũng bị hắn đâm cho bay lên tới trời, đối với cảm giác xa lạ như vậy, nàng khó chịu lại khát vọng, đã thoát ly khỏi phạm vi lý trí nàng có thể khống chế.

Đợi Thần Tịch mê man một lần nữa, Bắc Đường Liên Vân đắp cho Thần Tịch một cái chăn thật tốt, sau đó mặc thêm quần áo, đi ra ngoài cửa, mắt lạnh nhìn Vân Thanh Ngân cùng Hứa Phi Sương, “Các ngươi đi vào!”

Hơi thở ái muội trong phòng làm cho người ta có chút xấu hổ, nhưng thời điểm để ý những điều này, mặt Bắc Đường Liên Vân càng ngày càng tối, giống như khúc dạo đầu của một bão táp thật lớn vậy.

“Nói đi, vì sao đê cho nàng mạo hiểm!”

Hứa Phi Sương vẫn mang chút u buồn như cũ, thấp giọng nói: “Công chúa muốn cứu ngươi, mà nàng sẽ không chết!”

“Ngươi dựa vào cái gì kết luận nàng sẽ không chết!”

“Bởi vì trong thân thể công chúa đã tràn ngập độc tố từ sớm, dù có thêm một loại cũng không sao cả!”

Cái gì!

Tin tức này không chỉ làm cho Bắc Đường Liên Vân khiếp sợ, cũng làm cho Vân Thanh Ngân khiếp sợ, “Làm sao trong cơ thể công chúa lại có độc tố?”

Hứa Phi Sương thở dài, “Là thật, cái thời khắc công chúa đề xuất việc này ta đã phản đối, nhưng là công chúa tự mình chứng minh cho ta xem, trong cơ thể nàng có rất nhiều độc tố đang tồn tại!”

“Vậy làm sao bây giờ? Ngươi có biện pháp giải độc không?” Bắc Đường Liên Vân lo lắng hỏi.

Hứa Phi Sương lắc đầu, “Độc tố trong cơ thể công chúa không cần ta phải giải, tự bản thân công chúa có thể tự do khống chế, lúc trước có vài lần bị người ta ám sát, mạc danh kỳ diệu chết ở trong tay công chúa là bởi vì độc tố trong cơ thể công chúa rất lợi hại!”

Cái gì!

Dùng độc tố trong cơ thể để giết người? Trong lòng Bắc Đường Liên Vân không hiểu sao lại co rút đau đớn, trước kia nàng đã phải trải qua những chuyện gì mà lại có cục diện như ngày hôm nay?

“Bắc Đường công tử, ngươi không cần khẩn trương quá mức, công chúa sẽ không chết, ngươi nên hiểu rằng công chúa không phải hạng người dễ dàng liều mình.”

Bắc Đường Liên Vân nao nao, đương nhiên hắn biết, công chúa không phải người dễ dàng liều mình, nhưng mà, mạo hiểm như vậy, hắn vẫn tức giận như trước!

Vân Thanh Ngân liếc mắt nhìn hắn một cái, “Bắc Đường công tử, ngươi sinh khí cái gì chứ? Công chúa vì cứu ngươi mới hiến thân, ngươi không thương hương tiếc ngọc, còn dùng sức ép buộc như vậy...... Khụ khụ, không nên nha!”

Trong lòng Bắc Đường Liên Vân xấu hổ, bất quá trên mặt cũng không lộ ra chút xấu hổ nào, ngược lại còn rất tự nhiên trừng mắt nhìn Vân Thanh Ngân, “Ta biết người đánh cho ta choáng váng nhất định là ngươi!”

Khụ khụ, Vân Thanh Ngân thật nghĩa khí, “Ta chỉ nghe lệnh làm việc.”

“Hiện tại phải làm sao, độc tố --”

Hứa Phi Sương thở dài, “Bắc Đường công tử, ngươi đừng vội, trước hết ta sẽ kiểm tra một chút, để coi có phải tất cả độc tố đã biến mất rồi hay không.”

Bắc Đường Liên Vân mím môi, vươn tay để Hứa Phi Sương bắt mạch, nửa ngày sau, trên mặt Hứa Phi Sương mang sắc thái vui mừng, “Thành công!” Có lẽ tươi cười của hắn quá mức chói mắt, khiến cho Bắc Đường Liên Vân bất mãn, bị ánh mắt giết người liếc mắt một cái hắn mới thu liễm một chút, “Khụ khụ, yên tâm, công chúa nói nàng ấy có biện pháp!”

“Nếu nàng không có cách nào thì sao đây!”

Hứa Phi Sương lắc đầu, “Không có khả năng, ta sẽ không tin công chúa vì chuyện này mà đi xả thân cứu người......” Nói một nữa hắn mới ý thức được mình đang nói cái gì.

Vân Thanh Ngân cũng có chút không đồng ý nhìn hắn, sắc mặt Bắc Đường Liên Vân càng âm trầm hơn, “A.. Ở trong mắt Hứa công tử, công chúa là dạng người gì đây hả?”

Hứa Phi Sương có chút quẫn bách, bất quá vẫn rất thản nhiên, “Bình tĩnh xem xét, sau khi công chúa mất trí nhớ ở trong mắt của ta tuy rằng chưa từng điêu ngoa như trước kia, tùy hứng, nhưng cũng trở nên đạm mạc vô tình. Trước kia ít nhất nàng đối với Hoàng Phủ Cảnh Hạo là hữu tình, nhưng mà, nay, ta không có nhìn thấy nàng hữu tình với bất kỳ ai! Đương nhiên, ngươi xem như là người ngoại lệ đầu tiên.”

Phanh --

Bắc Đường Liên Vân nện một quyền lên khuôn mặt tuấn tú của Hứa Phi Sương, đệ lại một ánh mắt gấu mèo.

Hứa Phi Sương vuốt mắt thở dài, nói ra lời nói thật mà cũng bị đánh a!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui