Công Chúa Có Độc Yếu Hưu Phu

Edit: Phạm Mai

Nhìn bộ dáng chân thành thỉnh tội của Gia Cát Tuyết Lan, Thần Tịch có cảm giác mình phải nghĩ đến lúc trước có phải mình đối với Gia Cát Tĩnh Trạch rất tàn nhẫn hay không, mẫu thân người ta thông tình đạt lý như thế, hiên ngang lẫm liệt, so sánh với nhau, nàng có phải keo kiệt một chút hay không!

Vân Thanh Ngân cúi mi đứng ở phía sau Thần Tịch, Tiêu Băng trực tiếp phát ra khí tràng lạnh lẽo, đối với lời nói của Gia Cát Thừa tướng tỏ vẻ khinh bỉ, bất quá người ta đứng trên lập trường Gia Cát mà nói, bản thân ngươi cũng không cần phải nói cái gì.

Thần Tịch nghe xong nhân gia chân thành thỉnh tội một phen xong, than nhẹ một tiếng, “Thừa tướng thật sự thâm minh đại nghĩa, trước khi hồi kinh ta cũng có nghĩ tới, đem Gia Cát công tử đuổi về bên người Thừa tướng có thể làm cho Thừa tướng ngươi ghi hận ta hay không, hôm nay mới biết được là do ta nghĩ nhiều.”

“Vi thần không dám, nghịch tử sai lầm, công chúa bỏ qua cho hắn một mạng đã muốn cực kì đại lượng, làm sao lại dám lấy oán trả ơn?”

“Ân, vậy là tốt rồi, hy vọng về sau Gia Cát công tử có thể một lần nữa tìm được giai nhân hai người nhất định sẽ gắn bó suốt đời, ở lại bên cạnh ta quả thật không phải là điều tốt, thân Thừa tướng ở địa vị cao hẳn là hiểu được tình cảnh của ta.”

Gia Cát Tuyết Lan nghe vậy trong lòng khẽ run lên, Xích Dương công chúa đang thử nàng sao?

“Ha ha, xem trí nhớ của ta, xin Thừa tướng đại nhân đứng lên, ngồi xuống nói đi, đây là trong nhà, không cần phải giữ lễ tiết như vậy!”

“Tạ công chúa.”

Gia Cát Tuyết Lan ngồi xuống ghế nhìn lên Thần Tịch đang ngồi ở chủ vị, nha đầu ngày xưa thực sự đã trưởng thành, cái tiểu nha đầu mà vài năm trước vẫn luôn đứng ở sau lưng Đại công chúa...... Nàng lấy tốc độ kinh người mà trưởng thành, thông minh khiến cho cả Nữ hoàng cũng phải kiêng kị.

Nàng tin tưởng chuyện Đại công chúa bị đưa đi chùa miếu hoàng gia nhất định có một phần do Xích Dương công chúa nhúng tay vào, không thể không nói cuộc chiến hoàng gia quả thực quá tàn khốc, nếu là người gia đình bình thường. Nếu chuyện tình nữ nhân ép buộc nam nhân dù có bị bại lộ cũng chỉ tốn ít bạc mà thôi, nhưng bởi vì chuyện lần này Đại công chúa bị xử phạt nghiêm khắc. Kinh động quốc chủ hai quốc gởi thư chỉ trích. Quốc chủ Tần quốc thì không biết, bất quá, quốc chủ hạ quốc nhất định có liên quan tới Xích Dương công chúa.

Không thể không nói, những điều Gia Cát Tuyết Lan suy nghĩ là đúng, bất quá đoán đúng cũng không có ý nghĩa gì.

Dù sao trận chiến này Xích Dương công chúa thắng, nhưng lại làm cho Nữ hoàng càng thêm đề phòng nàng, sau này......

Thần Tịch nhìn Gia Cát Tuyết Lan lộ ra ánh mắt phức tạp thì mỉm cười: “Thừa tướng đại nhân có tâm sự gì sao?”

“Không có gì, công chúa trở về là tốt rồi, Nữ hoàng đã hạ lệnh chuẩn bị cung yến. Buổi tối năm ngày sau, hôm qua sau khi lâm triều thì gọi thần đến báo với công chúa cứ nghỉ ngơi cho khỏe không cần vội vã tiến cung. Ở cung yến năm ngày sau nhất định sẽ tặng cho người một kinh hỉ.”

“Nga, thật không, mẫu hoàng có tâm.”

“Công chúa, vị công tử phía sau ngươi --” Ánh mắt Gia Cát Tuyết Lan phiêu hướng về phía Vân Thanh Ngân, nàng nhớ rõ phu thị bên người Xích Dương công chúa không có người này.

Thần Tịch nhìn Vân Thanh Ngân liếc mắt một cái, “Hắn tên Vân Thanh Ngân, do có duyên, người ta gặp mấy ngày gần đây.”

Gia Cát Tuyết Lan nao nao. Phu thị do nàng chủ động thu? Những năm gần đây. Phu thị bên người Xích Dương công chúa đều do Nữ hoàng cùng Đại công chúa đưa, hình như nàng chưa từng chủ động thu một người phu thị nào, nam nhân này có cái gì đặc biệt sao?

Là do diện mạo bên ngoài sao. Không tính quá tuấn tú, bất quá dễ nhìn mà thôi, khí chất cũng không tệ lắm, nhưng, mang so sánh với những phu thị khác, tựa hồ kém một bậc.

“Thừa tướng đại nhân nếu không có chuyện gì thì cùng ta ăn một bữa sáng được không?”

Gia Cát Tuyết Lan lộ ra thần thái thụ sủng nhược kinh, khiêm tốn nói: “Đa tạ công chúa ưu ái, vậy vi thần liền cung kính không bằng tuân mệnh.”

Thần Tịch cười cười phân phó nha hoàn chuẩn bị đồ ăn, mấy người đi vào thiên thính, Thần Tịch tự nhiên là nhập tọa ghế chính, vị trí đối diện mời Gia Cát Tuyết Lan ngồi xuống, bên cạnh bốn nam nhân Tiêu Băng, Vân Thanh Ngân, Bắc Đường Quân Liên, Lâm Tuấn Thần ngồi, số lượng nam nữ ngồi bàn không đối xứng làm cho Thần Tịch có cảm giác thú vị, nhìn trên bàn bánh trẻo liền cầm lấy chiếc đũa hô: “Tốt lắm, mọi người đều ăn đi, không cần khách khí.”

Đồ ăn trên bàn rất đơn giản, chỉ có mấy phần bánh trẻo cùng một ít cháo nhẹ, bất quá cũng tinh xảo, hương vị cũng không tệ.

Gia Cát Tuyết Lan âm thầm nhíu mày, đồ ăn trên bàn còn không bằng của nàng...... Xích Dương công chúa trở nên tiết kiệm? Không có khả năng a, tiết kiệm cũng không nên như vậy, tốt xấu đây cũng là phủ công chúa a!

Thần Tịch ăn cơm thấy không tệ, không thèm chớp mắt ăn hết một chén cháo nhỏ, lại ăn vài cái bánh sủi cảo, thoạt nhìn rất có khẩu vị. Tất nhiên Gia Cát Tuyết Lan không thể không ăn, ăn qua một ngụm nàng lại cảm giác mới mẻ, ăn như vậy rất khai vị giác.

Không bao lâu, mọi người đều ăn xong rồi, Thần Tịch nhìn về phía Gia Cát Tuyết Lan nói: “Có hơi đơn sơ một chút, làm cho Thừa tướng đại nhân chê cười!”

“Làm sao có thể, vi thần cảm thấy món ăn ngon lắm, nhờ phúc khí công chúa.”

“Phải không, vậy là tốt rồi.”

Gia Cát Tuyết Lan nhìn nữ tử trước mắt thủy chung mang mặt lạnh nhạt, trong lòng biết trong lúc nhất thời không có khả năng biết được tin tức gì, liền mở miệng cáo từ: “Công chúa, vi thần còn có một chút việc cần xử lý nên không tiếp tục quấy rầy người.”

“Hảo, Thừa tướng đại nhân đi thong thả.”

Thời điểm Gia Cát Tuyết Lan đi tới cửa đại sảnh lại nghe Thần Tịch gọi nàng một tiếng, liền quay đầu bộ dạng phục tùng, “Công chúa có gì cần phân phó?”

“Thừa tướng, trở về giúp ta truyền lời với Gia Cát công tử một câu, hãy nói ta không có trách hắn, thỉnh hắn không cần tự trách.”

Gia Cát Tuyết Lan giật mình, lập tức cảm kích nói: “Đa tạ công chúa, vi thần nhất định đem ý tốt của công chúa nói cho nghịch tử biết.”

Gia Cát Thừa tướng vừa đi, Bắc Đường Quân Liên liền nở nụ cười, không chút nào kiêng kị nói: “Công chúa muốn sử dụng lạt mềm buộc chặt sao? Nếu Gia Cát Tĩnh Trạch nghe xong lời này, nói không chừng sẽ cảm động một phen đấy!”

Thần Tịch liếc trắng mắt: “Hắn cảm động thì có ý nghĩa gì tới ta?”

“Ha ha, hình như không, công chúa, người không thấy kinh hỉ mà Nữ hoàng chuẩn bị cho cung yến năm ngày sau có chút quỷ dị sao?”

“Ân, nếu không ngươi đi tìm hiểu đi?”

“Rất khó đột nhập vào trong cung mua chuộc người khác, dù sao ở trong cung công chúa cũng không có người nào!” Hoàng cung các quốc gia không phải nói đột nhập là đột nhập, huống chi Nữ hoàng cũng không ngu ngốc.

Tất nhiên Thần Tịch cũng hiểu được, huống chi, muốn an bài người khác ở trong cung nội ứng cho mình cũng không phải ngày một ngày hai, cho nên chuyện trong hoàng cung lần này bọn họ cũng chỉ có thể yên lặng xem xét. Nghĩ nghĩ thật đúng là thanh nhàn, liền đối với mấy người Bắc Đường Quân Liên nói: “Được rồi, nhàn rỗi vô sự, chúng ta đi ra ngoài đi dạo một chút đi!”

Kinh thành Nhai Nữ quốc cùng Hạ quốc có chút bất đồng, tuy rằng rất nhiều thành trấn đều phân bố bốn phía xung quanh, bất quá ngã tư đường Nhai Nữ quốc lại có vẻ có một phen phong tình khác, có lẽ bởi vì phong tục nữ tôn quốc, ngã tư đường thoạt nhìn đều thực nhã lệ, có vài địa phương cũng thực lửa nóng, rất có hương vị phong tình.

Hết thảy nơi này với Thần Tịch mà nói đều xa lạ, cho nên hậu quả việc nàng đi bộ đi dạo phố là mấy nam nhân phía sau đều cầm bao lớn bao nhỏ. Quần áo, trang sức, trà cụ, cái gì đồ cổ, dù sao Thần Tịch xem thuận mắt đều mua.

Khuôn mặt lãnh khốc của Tiêu Băng cứ như khối băng, phát ra hàn khí làm cho những người trên đường tự giác tránh đường.

Đáng tiếc, Thần Tịch đối của khí tràng lạnh lẽo của hắn đã muốn miễn dịch, nhìn đến thích vẫn cứ tiếp tục mua.

Bỗng nhiên, Tiêu Băng dừng bước, nhìn vài người cách đó không xa. Thần Tịch vốn đem mấy cây quạt mỹ nhân phóng tới trong tay hắn phát hiện hắn dị thường không khỏi cũng theo ánh mắt của hắn nhìn qua.

Vừa vặn đối phương cũng nhìn lại đây, nhìn đến Thần Tịch thần sắc có chút kinh ngạc, bất quá rất nhanh liền biến thành hờ hững.

Thần Tịch nhìn nhíu mày: “Nhìn người này có chút quen mắt a?”

Tiêu Băng lãnh hừ một tiếng, “Hắn là đệ đệ Hoàng Phủ Cảnh Hạo, tất nhiên công chúa nhìn thấy quen mắt.”

Đúng nga, xác thực rất giống, khuôn mặt kia có tám phần tương tự.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui