Lục Khải Phái rốt cuộc đã thấy được khuôn mặt bị thương của Lục Khải Thành.
Vết sẹo kéo dài từ khóe mắt đến hàm dưới, phá hủy khuôn mặt vốn xinh đẹp, nho nhã như ngọc của thiếu niên, lại nói bị thương nhiều ngày như vậy mà vẫn như cũ máu tươi đầm đìa, có thể tưởng tượng vết thương này cuối cùng cũng sẽ để lại sẹo.
Nhưng kỳ thật cũng chỉ là một vết sẹo mà thôi, Lục Khải Thành cũng không phải là nữ tử, Lục Khải Phái không rõ hắn vì sao lại trở nên điên cuồng đến vậy?
Nhưng kể cả là lý do gì đi chăng nữa, Lục Khải Phái cũng không muốn bồi hắn bị thương, thậm chí vì vậy mà huỷ hoại chính mình.
Nàng rất minh bạch địa vị của mình cùng Lục Khải Thành ở Lục gia là vô cùng chênh lệch, ngay cả nha hoàn bên người của mình cũng có thể nghe theo đối phương bày mưu đặt kế đích thân hạ dược độc chết chính mình, hiện tại chỉ là huỷ hoại mặt nàng mà thôi, Lục Khải Phái tin tưởng người Lục gia sẽ không chút do dự chấp hành chỉ thị của thiếu chủ bọn họ!
Nghĩ đến điều này, Lục Khải Phái cũng biết được Lục gia không phải là nơi thích hợp để ở lại lâu, cho dù nàng cũng không có nắm chắc ở tình huống vừa trở về lại có thể một lần nữa thoát đi hay không.
Thế nhưng, nếu như không chạy trốn, chẳng lẽ ở lại mặc người xâu xé sao?
Lục Khải Phái nhấp môi, híp mắt, ánh mắt nhìn về phía Lục Khải Thành cũng mang theo hai phần hung ác, quả quyết.
Mọi việc tiếp theo diễn ra thuận lợi hơn nhiều, rốt cuộc chân của Lục Khải Thành bị chặt đứt, gần đây lại bởi vì thương thế trên mặt chậm chạp không khỏi khiến cho tâm tình hậm hực, thậm chí còn không quan tâm đến việc ăn uống.
Hắn vô cùng suy yếu, sự hung ác tàn bạo đều cũng chỉ là thể hện ở bề ngoài, bởi vậy Lục Khải Phái dễ dàng đánh gục hắn hôn mê rồi kéo đến trên giường, bày ra dáng vẻ không có việc gì mặc hắn tiếp tục hôn mê.
Lục Khải Phái rốt cuộc vẫn không có nhẫn tâm xuống tay với đệ đệ ruột thịt, cho dù đối phương đã không dưới một lần bộc lộ ác ý với nàng, cho dù trong lòng nàng sớm đã vô cùng thất vọng với đệ đệ này.
Điều nàng mong chờ vẫn là có thể giải quyết mọi chuyện trong hòa bình nhất có thể.
Đáng tiếc, hôm nay Lục Khải Phái nhất định là thiếu may mắn.
Bên này nàng thật vất vả mới đem Lục Khải Thành trở về giường và an trí tốt, còn chưa kịp nghĩ lúc sau nên thoát thân như thế nào, ai ngờ xoay người liền nhìn thấy Tề bá đứng ở cửa phòng, cũng không biết đã nhìn bao lâu!
Trong lòng Lục Khải Phái nháy mắt liền căng thẳng, không chỉ là xuất phát do chột dạ vì làm việc xấu mà càng là do từ bản thân sợ hãi.
Đúng vậy, Lục Khải Phái sợ hãi Tề bá, cho dù lão quản gia này ở trước mặt tỷ đệ các nàng trước nay vẫn tuân thủ nghiêm ngặt lễ nghi, nhưng có một số người trời sinh luôn khiến người khác sợ hãi.
Vô luận là khi còn bé, hắn khắc nghiệt quản thúc các nàng hay là sau khi lớn lên hắn biểu lộ thủ đoạn khống chế, bao gồm thế lực mơ hồ không thể biết được sau lưng vị quản gia này, tất cả làm cho Lục Khải Phái theo bản năng muốn né tránh hắn.
Vì không muốn trước tiên đối mặt với Tề bá nên nàng mới lựa chọn gặp Lục Khải Thành.
Lại không biết hiện giờ Lục Khải Thành ở trạng thái điên cuồng, nàng rốt cuộc cũng không thể tránh sự chất vấn của Tề bá.
Hiện giờ xem ra, muốn gặng hỏi nàng chỉ sợ càng nhiều hơn.
Đôi môi mỏng của Lục Khải Phái mím chặt, đôi mày anh khí cũng vô thức nhíu chặt.
Tề bá cũng không thèm nhìn Lục Khải Thành đang hôn mê, vẻ mặt càng không thấy nửa phần khác thường, chỉ nói với nàng: "Thương thế của thiếu chủ còn cần tĩnh dưỡng, tiểu thư vẫn là nên ra ngoài trước."
Lục Khải Phái hít một hơi thật sâu, không có cự tuyệt, chỉ là khi nàng bước đi, cơ bắp cả người đều căng thẳng.
Hai người ra khỏi cửa phòng cũng không bao xa, trên thực tế trong sân của Lục Khải Thành thực an tĩnh, ngoại trừ hai người ngay cả người hầu cũng không có.
Chỉ không biết thật là vì để cho người bị thương an tâm tịnh dưỡng hay là người đều bị Tề bá tống cổ ra ngoài.
Trong khoảng thời gian ngắn Lục Khải Phái suy nghĩ rất nhiều, cho nên nàng trước tiên mở miệng: "A Thành hắn tựa hồ bị kích thích, ta không thể ngăn cản được hắn, cũng chỉ có thể trước tiên đánh hắn hôn mê." Nói xong lại dừng một chút, hỏi: "Vết thương trên mặt hắn...có thể trị khỏi sao?"
Tề bá thật sâu mà nhìn nàng một cái, hỏi một đằng trả lời một nẻo: "Tiểu thư không cần khẩn trương như thế, thiếu chủ là thiếu chủ, ngươi là ngươi."
Ý tứ lời này rất rõ ràng, hắn cũng không có ý định nghe theo sự phân phó của Lục Khải Thành lúc phát điên, thật sự để lại ở trên mặt Lục Khải Phái một vết sẹo.
Nhưng lời này đồng thời cũng làm Lục Khải Phái khó hiểu, bởi trước khi trọng sinh, ngay khi nàng sắp chết, nàng đã suy nghĩ rất cẩn thận, chính mình căn bản bị bồi dưỡng trở thành thế thân của Lục Khải Thành.
Nhưng nếu là thế thân, hai người làm sao có thể không giống nhau đây?
Lục Khải Phái ánh mắt lóe lóe, lại không dám để Tề bá nhìn ra, chỉ nhíu lại mi và nói: "Chuyện này ta tất nhiên là biết.
A Thành hắn cũng chỉ là nhất thời không tiếp thu được cho nên mới vọng ngôn, chờ hắn thanh tỉnh cũng sẽ hiểu không nên."
Lời này cùng Lục Khải Thành điên cuồng trước đó quả thật đối lập, nghe tới quả thực ngây thơ, nhưng đây cũng là sự khoan hồng độ lượng mà một tỷ tỷ nên biểu hiện, càng là những gì Lục Khải Phái ngày trước sẽ nói.
Bởi vậy Tề bá cũng không có hoài nghi cái gì, hắn chỉ là cúi đầu trầm tư.
Lục Khải Phái không biết hắn suy nghĩ cái gì, nhưng khoảng im lặng ngắn ngủi như cũ sẽ mang đến áp lực, bởi vậy nàng chỉ chờ một lát lại mở miệng nói: "Tề bá, sao A Thành lại bị thương, ngươi còn chưa nói với ta."
Suy nghĩ của Tề bá bị đánh gãy, hắn cũng không có buồn bực, tuy nhiên nhắc tới thương thế của Lục Khải Thành hắn cũng lộ ra vẻ lo lắng hiếm thấy: "Thiếu chủ bị ngã gãy chân, nhưng mà đại phu chẩn trị qua thì cũng không ngại, dưỡng nhiều ngày liền tốt.
Chỉ là vết thương trên mặt thiếu chủ...Tiểu thư cũng thấy được, vết thương này e là do người ám toán, rất khó chữa lành."
Đây cũng là điều khiến Tề bá sầu lo.
Biết rõ vết thương trên mặt Lục Khải Thành là bị người ám toán, thế nhưng lại tra không ra ai đã làm, khi nào động tay, ở nơi nào động tay, có phải hay không sau khi bị thương rồi sử dụng thuốc nên xảy ra vấn đề, hắn hoàn toàn không biết!
Loại cảm giác này, phảng phất địch nhân giấu ở chỗ tối như hổ rình mồi mà ngươi lại không hề sở giác...
Tề bá cảm thấy vô cùng sốt ruột, Lục Khải Phái không khỏi sinh ra nhiều phỏng đoán khác nhau.
Tuy nhiên, cho dù nàng có phỏng đoán như thế nào thì cũng không thể đoán được Lục Khải Thành bị thương đều là do Kỳ Dương động tay, càng không thể đoán được hiện giờ Lục phủ còn có ám vệ theo dõi.
- --
Kỳ Dương cũng cảm thấy vô cùng sốt ruột, nàng thậm chí đều chuẩn bị ra kinh chạy ba ngàn dặm để tìm người, ai ngờ người nọ vòng đi vòng lại lại trở về ổ sói!
Lục phủ là đầm rồng hang hổ sao? Cũng không phải.
Nhưng đối với Lục Khải Phái mà nói, nơi đó thật sự cũng không phải chỗ gì tốt lành, bởi vì nơi đó còn có một người lòng lang dạ thú, mà người này cố tình lại ảnh hưởng vô cùng lớn với Lục Khải Phái.
Kỳ Dương không biết kiếp trước Lục Khải Phái đến tột cùng xuất phát từ tâm thái gì mà lại quyết định thay Lục Khải Thành tham gia kỳ thi mùa xuân, lại là tâm thái gì cùng nàng bàn chuyện cưới hỏi, nhưng sau khi trọng sinh, nàng hiển nhiên không thể lại mặc nàng ấy giẫm lên vết xe đổ!
Trời đã về đêm, thời tiết đẹp lúc diễn ra kỳ thi mùa xuân hình như cũng biến mất, một cơn mưa phùn bao phủ toàn bộ kinh thành.
Ngọn đèn dầu bên trong Cảnh Thần cung thật lâu vẫn chưa tắt, Kỳ Dương đứng ở phía trước cửa sổ, tùy ý gió đêm thổi quét những hạt mưa bụi xuyên qua mái hiên đọng lên khuôn mặt, phía sau ánh nến cũng vì một trận gió đêm mà lay động mấy phen......
Ngọn đèn dầu lập loè, trên mặt nàng cũng lạnh lẽo.
Giờ phút này tẩm điện chỉ có mỗi mình Kỳ Dương, Chỉ Đinh cùng cung nữ canh gác đều bị nàng sớm đuổi đi, nhưng mà chủ nhân cung điện chưa an nghỉ, cả tòa Cảnh Thần cung tự nhiên cũng theo đó thanh tỉnh.
Cũng không biết qua đi bao lâu, ánh nến lại nhẹ nhàng nhảy lên một chút.
Kỳ Dương xoay người, đối với việc trong điện bỗng nhiên xuất hiện hắc y nhân nửa điểm cũng không ngoài ý muốn, chỉ nhàn nhạt liếc mắt một cái liền hỏi: "Như thế nào?"
Hắc y nhân đúng là thủ hạ ám vệ của Kỳ Dương, Kỳ Dương đã chờ hắn hồi lâu.
Nếu bây giờ nàng chưa ra cung xây phủ, buổi tối cũng không được phép ở ngoài cung, chỉ sợ lúc này đều đã tự mình đi tới Lục phủ một chuyến.
Cũng may là tin tức ám vệ mang về cũng không tính là quá tệ, ít nhất có thể làm công chúa điện hạ tối nay yên giấc...
Một canh giờ trước, bên trong khách viện ở Lục Phủ, Tề bá lại một lần nữa bước vào phòng ngủ của Lục Khải Thành.
Buổi chiều, Lục Khải Thành mới bị Lục Khải Phái đánh ngất xỉu, lúc này vừa tỉnh lại không lâu, hắn chỉ cảm thấy sau gáy đau nhức, đầu choáng váng, tựa hồ muốn nôn mửa.
Vì thế, thân thể cũng không khỏe, người đang điên cuồng từ từ cũng uể oải không phấn chấn lên.
Tề bá nhìn thấy Lục Khải Thành như vậy trong lòng cũng không tránh được sinh ra vài phần tức giận, đã bực chính mình hộ chủ bất lực, lại bực Lục Khải Thành chịu không nổi nửa điểm đả kích nhỏ này.
Nhưng rốt cuộc thì thân phận chênh lệch, cho nên hắn cũng không ở trước mặt Lục Khải Thành biểu lộ tâm tư, giờ phút này cũng chỉ hô một tiếng: "Thiếu chủ."
Lục Khải Thành giữ đầu ngẩng lên, ánh mắt nhìn về phía Tề bá so với trước dường như bình tĩnh rất nhiều, cả người tựa hồ xinh đẹp nho nhã, đoan chính như lúc xưa.
Chỉ là đến khi hắn mở miệng lại hoàn toàn bất đồng: "Tề bá, ngươi tới đúng lúc lắm, mau đem người bắt tiện nhân Lục Khải Phái kia lại cho ta! Nàng dám đánh ta hôn mê, ta nhất định phải quẹt xước gương mặt kia của nàng!"
Tề bá nghe được lời này cũng không khỏi nhíu mày, hủy dung gì đó, thấy thế nào đều cảm giác là thủ đoạn nữ nhân yêu dùng.
Hắn trong lòng lại lần nữa thất vọng về Lục Khải Thành, lại chỉ nhàn nhạt nói: "Thiếu chủ, đó là tỷ tỷ của ngài."
Lục Khải Thành nghe vậy thì cười lạnh, trong giọng nói cũng mang theo sự khinh thường: "Nàng mà cũng là tỷ tỷ của ta?!"
Tề bá cũng không cùng hắn cãi cọ, chỉ nói: "Thiếu chủ hiện giờ cũng nên bình tĩnh lại, chớ nên lại hành động theo cảm tình." Nói xong thấy Lục Khải Thành tựa như muốn nói cái gì nữa, liền lại nói thêm một câu: "Ngài nên biết, tiểu thư còn có chỗ trọng dụng."
Lục Khải Thành nghe vậy rất là không vui, nhưng hắn đối với Tề bá rốt cuộc vẫn còn vài phần kính sợ, cho nên cũng chỉ là mang theo chút chế giễu mà nói: "Ta hiện giờ xem như bị huỷ hoại hơn phân nửa, nàng lưu lại còn có thể có ích lợi gì?" Nói xong dừng một chút, ánh mắt lại sâu thẳm lên: "Trừ phi mặt nàng cũng huỷ hoại, còn có thể giống như ta..."
Tề bá nghe xong càng thêm thất vọng với Lục Khải Thành, nhưng hắn cái gì cũng sẽ không biểu lộ, chỉ nói: "Thiếu chủ, mặt tiểu thư không thể hủy! Ngài vừa không muốn đi biên quan, vậy nàng liền thay ngài tiếp tục hành tẩu ở bên ngoài, ngài ở sau lưng thao túng cục diện chẳng phải càng tốt? Đến nỗi vết thương trên mặt ngài, ta sẽ lại mời danh y đến chẩn trị, nếu như vẫn vô ích thì cũng có thể tìm chút thủ pháp dịch dung, che lấp một vết sẹo hẳn là không khó."
Lục Khải Thành nghe được, đôi mắt cuối cùng cũng đột nhiên sáng lên, vẫn mang cảm giác không thể tin tưởng mà hỏi lại: "Thật sự?"
Tề bá gật đầu, tỏ ra có chút buồn bực: "Tất nhiên là thật sự."
Rồi sau đó, hai người lại bắt đầu thương nghị chính sự, rốt cuộc an bài tương lai Lục Khải Phái một cách rõ ràng.
Thế nhưng hai người đều chưa từng phát hiện, lời nói của bọn họ đã sớm vào tai người thứ ba, sau đó một chữ cũng không lầm mà truyền tới tai Kỳ Dương công chúa.
Kỳ Dương sau khi nghe xong hơi yên tâm, lực chú ý lại chỉ đặt ở một câu kia của Lục Khải Thành - Nàng mà cũng là tỷ tỷ của ta?!
Tác giả có lời muốn nói:
Kỳ Dương (sốt ruột): Ta thậm chí còn chuẩn bị ngàn dặm truy phu, rốt cuộc nàng lại bị ngậm về hang sói...
Thật sự là không tiền đồ.
Lục Khải Phái (bất đắc dĩ): Ta nếu như thật sự chạy một ngàn dặm thì ngươi đi chỗ nào tìm a...
Cho nên đành phải chạy không thoát.
.