Cả đội sớm đã mai phục ở nơi được cho rằng sẽ diễn ra cuộc trao đổi vũ khí, vài người được cho cải trang thành mấy người dân quanh đây, thời gian đã rất muộn rồi mà vẫn chưa thấy có động tĩnh gì.
Triệu Phương An mặc sẵn áo giáp chống đạn và vào vị trí, trong lúc cô thăm dò tình hình thì phát hiện có một người đàn ông lấp ló ở căn nhà của một người dân gần đấy.
Vừa phát hiện Triệu Phương An nhìn mình, người đàn ông đó liền vội vàng lùi lại rồi từ từ cúi mặt di chuyển.
Triệu Phương An vốn dĩ không được rời khỏi vị trí, nhưng mà đã rất lâu rồi chưa có động tĩnh gì, cứ đợi thế này sao?
Tại sao mang tiếng là vụ buôn bán vũ khí lớn mà lại liều mạng chọn nơi dễ phát hiện như vậy để vận chuyển, đã vậy thông tin lại nhận được lại rất nhanh.
Biết là sẽ bị phạt nhưng Triệu Phương An vẫn tin vào bản thân, vỗ vỗ vai Dịch Cảnh Liêm hất hất tay ý đi theo mình.
Nhìn thấy Triệu Phương An rời khỏi vị trí Dịch Cảnh Liêm cũng lo lắng, cảnh sát Triệu có phải phát hiện ra việc gì rồi không? Dù đang phân vân nhưng Dịch Cảnh Liêm vẫn liều mạng chạy theo Triệu Phương An.
Theo dõi người đàn ông lạ mặt kia Triệu Phương An phải hết sức từ từ, cô cố gắng không phát ra tiếng động, mãi rồi bóng người đàn ông kia biến mất Triệu Phương An cố gắng đảo mắt tìm kiếm nhưng không thấy hắn ta đâu.
Lần cuối cùng nhìn thấy hắn là khi hắn đi mất dạng vào phía sau nhà kho bỏ hoang ở cạnh cảng.
Tại sao nhà kho bỏ không nhưng lại có ánh đèn từ bên trong, Triệu Phương An tò mò mở hé cửa nhà kho ra thì thấy, hai tên đang hành hạ một người nào đó, bọn chúng liên tục dùng gậy đánh vào một người bị treo lên không trung.
Triệu Phương An trố mắt, cô không thể đứng yên liền đẩy mạnh cửa vào hét lớn.
" Cảnh sát đây, hai người mau dừng tay lại!" Triệu Phương An giơ cây súng trên tay vào bọn chúng.
Dịch Cảnh Liêm nhanh chóng dùng bộ đàm cử thêm người tới, rồi cũng vào trong theo Triệu Phương An.
Sau khi hai tên côn đồ kia quay lại Triệu Phương An và Dịch Cảnh Liêm mới nhìn thấy người bị đánh kia là ai, cả h
Cậu ta chính là Tôn Lâm, người được gài vào trong một tổ chức xã hội đen khét tiếng, không nhầm thì thông tin này cũng được nghe từ một người được gài ở trong tổ chức xã hội đen.
Không nghĩ là đã bị bọn chúng phát hiện, xem ra cuộc giao dịch này cảnh sát đã bị chơi một vố rồi.
Không những thế bọn côn đồ kia còn đánh cậu ta sống không ra sống, chết không ra chết, Triệu Phương An và Dịch Cảnh Liêm nhìn thấy cảnh tượng kia, trên người của đồng đội mình bê bết máu, đến mức khuôn mặt biến dạng, máu từ trên đầu chảy xuống không ngừng, không một chút động đậy nữa, chỉ sợ xảy ra điều tồi tệ nhất.
Hai tên côn đồ kia khi bị phát hiện thì cười khẩy, bọn chúng sớm đã biết sẽ có người tới, chúng cười vì đường đường là một tổ trọng án nhưng lại bị lừa dễ dàng như vậy, xem ra tổ trọng án này không đáng sợ là bao.
Triệu Phương An giơ súng bắt bọn chúng giơ tay lên đầu nhưng vừa nói thì một tên trong số đó lấy một vật gì đó từ trong túi áo ra ném xuống đất, là bom khói.
Quả bom nhanh chóng phát huy tác dụng, tạo một lớp khói mịt mù khiến Triệu Phương An và Dịch Cảnh Liêm ho sặc sụa và không nhìn thấy gì hết.
Từ đằng sau nhà kho, một chiếc xe chạy tới, nhanh chóng hai tên kia nhảy lên xe đi mất.
Triệu Phương An, bịt mũi chạy thật nhanh đuổi theo nhưng bị chúng dùng súng bắn xuống đất dọa lùi.
Triệu Phương An tức giận xả súng vào chiếc xe nhưng không làm gì được, bọn chúng lái xe rất nhanh chẳng mấy chốc đã biến mất sau mấy căn nhà.
Vài phút sau, những người khác đến, nhanh chóng gọi xe cứu thương đưa Tôn Lâm vào bệnh viện, nhưng tính mạng cậu ta lành ít dữ nhiều.
Cả đội sau khi biết mình đã bị bọn xã hội đen chơi một vố đau thì ai ai cũng tức giận, bọn chúng xem ra không thể khinh thường.
Dù sao cũng phát hiện ra sự thật, cả đội trở về sở cảnh sát điều tra thêm, mặc dù lần này thất bại hoàn toàn nhưng dù sao cả đội cũng đã mệt nên đội trưởng cho mọi người về nghỉ ngơi.
Người tức giận nhất có lẽ vẫn là Triệu Phương An, cô là người phát hiện ra bọn chúng nhưng cũng là người để bọn chúng chạy thoát, cả đoạn đường về cô luôn luôn trách bản thân mình tại sao không phát hiện ra mọi thứ sớm hơn, nếu như vậy đồng đội có lẽ đã bớt nguy kịch hơn một chút.
Triệu Phương An sau ba ngày mới trở về nhà, không biết ở nhà có ổn không nữa, căn nhà không biết có bị cô công chúa kia phá phách không?
Cầm chìa khóa mở cửa, Triệu Phương An giật mình vì Bạch Diệp Nhan đã đứng ở cửa đợi từ bao giờ, cô ta cười hớn hở, nhảy cẫng lên vui sướng.
" Cô từ bao giờ đã ở đây?"
"Tai ta thính lắm, An vừa mở cửa là ta chạy ra luôn rồi" Bạch Diệp Nhan đợi mãi cuối cùng Triệu Phương An cũng về nhà, cô ngày nào cũng đợi, ở nhà một mình thật buồn chán a.
Đem đồ đạc đi cất, Triệu Phương An mở tủ lạnh ra lấy chai nước khoáng rồi ngồi bịch xuống ghế uống một hơi hết sạch, từ bao giờ Bạch Diệp Nhan cứ nhìn cô chằm chằm, rồi cười tủm tỉm.
"Cô cười cái gì vậy? Mặt tôi bị nhọ sao?" Triệu Phương An khó hiểu.
"Gặp lại ngươi ta thấy thực sự vui, mấy ngày qua ta ở trong căn nhà lớn như vậy một mình, rất rất buồn chán" Bạch Diệp Nhan buồn bã kể lại.
"Bình thường cô ăn uống như nào?"
"Chuyện đó ngươi không cần phát lo, ta theo lời ngươi ăn mấy thứ ở trong tủ lạnh, khi hết thì may mắn Phùng tỷ tỷ rất thích ta nên hay gọi ta sang ăn cùng" Bạch Diệp Nhan hào hứng kể lại.
Triệu Phương An nhìn khuôn mặt hứng khởi của Bạch Diệp Nhan thì buồn cười, cô ta không ngờ cũng biết sống một mình qua ngày đấy chứ, ban đầu lại nghĩ là cô ta sẽ phá nát căn nhà của mình.
"Ngươi đừng đi nữa được không? ta ở nhà một mình thật sự rất chán a" Bạch Diệp Nhan kéo tay Triệu Phương An mà năn nỉ.
"Được rồi, được rồi, tạm thời tôi sẽ không đi đâu nữa, cô yên tâm"
Nghe xong Bạch Diệp Nhan nhảy cẫng lên sung sướng.
Buổi tối cả hai lại sinh hoạt như bình thường, chỉ có điều Bạch Diệp Nhan được dịp Triệu Phương An trở về là lại đòi đi mua đồ ăn vặt, không hiểu cô ta ăn kiểu gì trong ba ngày mà đồ ăn vặt Triệu Phương An mua cả núi đã bị cô ta ăn hết không còn sót lại thứ gì.