Những việc mà Hắc Linh Kiều làm cả hoàng cung đều biết nàng quan tâm đến Bạch Diệp Thanh đến mức nào, Hắc Linh Kiều mỗi ngày đều tự tay xuống bếp nấu những món ăn tốt nhất cho Bạch Diệp Thanh.
Thời điểm đầu thai kì, Bạch Diệp Thanh thực sự cực khổ, nàng nôn nghén kịch liệt, nhìn cái gì cũng không muốn ăn, mặc dù Hắc Linh Kiều có tâm ý lúc nào cũng nấu một bàn đồ ăn rất nhiều món cho Bạch DIệp Thanh thay đổi khẩu vị.
Nhưng bởi vì Bạch Diệp Thanh vừa nhìn thấy đồ ăn liền không chịu nổi những cơn nôn nghén, cái gì cũng không muốn ăn, nàng biết như vậy sẽ làm Hắc Linh Kiều phí hoài công sức nhưng thực sự việc này đến chính nàng cũng không thể nào kiểm soát được.
Bởi vì không thể ăn nên Bạch Diệp Thanh gầy đi không ít, nhìn bộ dạng khổ cực của nương tử mình, Hắc Linh Kiều lo lắng không ngừng, liền tục tìm các sách y thuật về nữ nhân thời kì mang thai để đọc.
"Thanh nhi, nàng thực sự rất gầy rồi, ta phải làm sao mới giúp được nàng đây" Hắc Linh Kiều đang vuốt lưng cho nương tử của mình, buồn rầu vì đã khiến Bạch Diệp Thanh chịu khổ.
"Kiều đừng lo lắng, việc này ai cũng sẽ phải trải qua khi mang thai, qua một thời gian nữa, thiếp sẽ tốt hơn" Bạch Diệp Thanh nắm tay Hắc Linh Kiều an ủi.
Công việc triều chính cũng phải nhờ Tô Dĩ Tịch thay nàng đọc chiếu chỉ trong những buổi thượng triều, Bạch Diệp Thanh bị Hắc Linh Kiều cấm cản không cho nàng rời đi nửa bước khỏi mình, mỗi tối đều xoa bóp tay chân, thân thể cho Bạch Diệp Thanh được thoải mái.
Qua thời gian sau bụng của Bạch Diệp Thanh cũng bắt đầu nhô ra, không còn nôn nữa, bây giờ thì lại thèm ăn rất nhiều thứ, những đồ ăn khi trước nhìn đã không muốn ăn bây giờ Bạch Diệp Thanh lại có thể ăn hết sạch, không bỏ sót một món nào.
Đặc biệt thai phụ vào giao đoạn này thường rất thích ăn đồ chua, Hắc Linh Kiều luôn tự tay đi chọn lựa những đồ ăn hợp khẩu vị của Bạch Diệp Thanh mang về để sẵn ở trong phòng, thỉnh thoảng thì có dìu Bạch Diệp Thanh đi dạo quanh hồ Bình Lư để nàng thư giãn tinh thần.
Nô tài trên dưới trong cung đều ngưỡng mộ sự ân cần mà phò mã dành cho hoàng thượng, bọn họ còn chưa thấy ai chăm sóc chu đáo cho nương tử của mình đến vậy, nhiều khi mấy cung nữ theo sau hầu hạ cũng phải chết chìm trong sự ngọt ngào mà phò mã dành cho hoàng thượng.
Bạch Diệp Thanh mang thai cũng béo lên không ít, cơn thèm ăn đến rất nhanh, hơn nữa đồ ăn mà Hắc Linh Kiều nấu ngon đến mức khó có thể cưỡng lại được.
Từ một dáng người mảnh mai đáng ngưỡng mộ đối với tất cả nữ nhân trong cung, bây giờ Bạch Diệp Thanh đã béo lên một chút, tất cả đều do Hắc Linh Kiều không thèm để ý lời ca than của nương tử mình cứ suốt ngày nấu rất nhiều món ăn ngon, nói thì Hắc Linh Kiều sẽ viện cớ ăn cho hài tử để ép Bạch Diệp Thanh ăn.
"Kiều nhìn xem ta rất nhanh sẽ trở thành một nữ nhân mập mạp, sẽ trở nên thực xấu xí a" Bạch Diệp Thanh nhìn vóc dáng của mình mà chán nản.
"Ta không bận tâm, bây giờ sức khỏe của nàng với hài nhi là quan trọng nhất." Hắc Linh Kiều ôm Bạch Diệp Thanh an ủi.
Thực ra Bạch Diệp Thanh mập hơn một chút thì mới đẹp hơn nhưng bởi vì từ trước đến giờ nàng là một người luyện võ ăn uống thanh đạm, nên dáng người lúc nào cũng rất mảnh mai, đối với Hắc Linh Kiều nhìn vào sẽ thấy rất gầy, bây giờ có thể nuôi Bạch Diệp Thanh béo lên một chút mới cảm thấy mãn nguyện.
Từ ngày Bạch Diệp Thanh có thai, Hắc Linh Kiều không đêm nào ngủ yên giấc, thỉnh thoảng mỗi khi Bạch Diệp Thanh động đậy lại giật mình tỉnh giấc, có những hôm Bạch Diệp Thanh đòi ăn cá nướng Hắc Linh Kiều nửa đêm lọ mọ chạy xuống nhà bếp thổi lửa loay hoay nướng cá.
Nhiều lần bị mấy cung nữ nhìn thấy khuôn mặt đầy nhọ nhem lại bị mọi người cười cho một vố, vốn tính tình Hắc Linh Kiều rất tốt nên đặt mọi người ngang nhau chứ không hề có cấp bậc trên dưới, đối với việc thỉnh thoảng nói chuyện phiếm cùng nô tài cũng rất nhiều, rất gần gũi mọi người trong cung.
Nhiều hôm nghe thấy các cung nữ kể lại chuyện phò mã gia bởi vì hoàng thượng muốn ăn ô mai của một lão nhân ngoài chợ nên đã một mình phóng ngựa ra ngoài kinh thành mua hết cả cửa hàng ô mai về cho hoàng thượng.
Những việc làm của phò mã cũng đến tai của thái hậu và Bạch Thiển, cả hai đều thấy mãn nguyện trong lòng bởi vì ngày ấy thực may mắn đã không vì thân phận của phò mã mà ngăn cấm hai người, lục tung cả tứ quốc cũng sẽ không tìm thấy phò mã thứ hai như vậy.
Vài tháng trôi qua, bụng của hoàng thượng đã lớn hơn rất nhiều, mỗi ngày đều ngồi trong phòng được Hắc Linh Kiều tự tay xoa bóp, mỗi ngày đều tự tay bón cơm cho nàng, thỉnh thoảng sẽ dìu Bạch Diệp Thanh đi lại quanh phòng và quanh hồ Bình Lư.
Bụng lớn hơn cũng khiến cơ thể của Bạch Diệp Thanh đi lại rất khó khăn, nhất cử nhất động đều phải nhờ Hắc Linh Kiều làm giúp.
Mỗi ngày thái hậu sẽ đến tán ngẫu với hoàng thượng, nói cho nàng những thứ cần chú ý khi mang thai và rồi sẽ kể lại chuyện xưa khi bà mang thai ba huynh đệ nàng.
Bạch Diệp Thanh cũng đã chăm sóc Nhan nhi trong thời gì tiểu muội của mình mang thai, nên thấy trọng trách này còn khó hơn cả trị vì thiên hạ.
"Kiều nghĩ hài nhi trọng bụng ta là nam hài hay nữ hài" Bạch Diệp Thanh buổi tối chuẩn bị đi ngủ bỗng nhiên hỏi phu quân mình
" Nam hay nữ đều được, miễn là hài nhi của chúng ta" Hắc Linh Kiều hôn lên trán Bạch Diệp Thanh nói.
"Vậy Kiều thích nam nhi hay nữ nhi hơn?" Bạch Diệp Thanh lại hỏi.
"Hmmm.....!Ta thích nữ nhi.
Nữ nhi của chúng ta sẽ thừa hưởng những thứ tốt đẹp nhất của nàng, sẽ xinh đẹp giống như nàng" Hắc Linh Kiều cười hì hì nói.
"Thực ra ta chưa nói cho Kiều biết, đối với Bạch Hổ hồn truyền nữ sẽ mạnh mẽ hơn, nếu truyền nam thì thời gian Bạch Hổ hồn mờ đi sẽ nhanh hơn những linh thú hồn khác.
Vậy nên ở Bạch Quốc không hề có sự phân biệt trọng nam khinh nữ" Bạch Diệp Thanh nói.
"Rốt cuộc nam hay nữ cũng đều được, miễn là giống nàng là được" Hắc Linh Kiều nói xong, áp tai lên bụng của Bạch Diệp Thanh thủ thỉ vài câu với hài nhi trong bụng Bạch Diệp Thanh.