Ban đêm một ngày gần năm mới.
Trong lúc cả tất cả mọi người vẫn còn đang say giấc, Hắc Linh Kiều bất chợt bị đánh thức bởi tiếng kêu của người bên cạnh, Bạch Diệp Thanh bỗng nhiên bật dậy ôm bụng kêu đau đớn, cơn đau này không giống với những cơn đau trước đây.
Cơn đau rất nhanh tăng tốc khiến Bạch Diệp Thanh kêu lớn, khuôn mặt tái xanh, dọa Hắc Linh Kiều bên cạnh hoảng sợ tột độ.
"Thanh Nhi, làm sao vậy?" Hắc Linh Kiều lúng túng không hiểu vì sao nương tử của mình lại đau đến vậy, không phải thái y nói mấy tuần nữa mới sinh sao?
"Kiều, hài tử ...!muốn ra" Bạch Diệp Thanh thở dốc cố gắng nói với Hắc Linh Kiều.
Mấy cung nữ bên ngoài nghe thấy tiếng kêu thất thanh của hoàng thượng cũng mau chóng tới.
" Người đâu mau gọi bà đỡ" Hắc Linh Kiều hét lớn.
Cả hoàng cung bởi vì hoàng thượng muốn sinh nên bị một phen náo loạn, bà đỡ rất mau cũng đến, nam nhân ngay lập tức bị đẩy ra ngoài, bên trong điện liên tục truyền đến tiếng kêu gào của Bạch Diệp Thanh.
Cũng nữ liên tiếp thay nhau bưng nước nóng mang vào, mỗi lần trở ra là Hắc Linh Kiều lại thấy một chậu nước đã bị máu làm cho chuyển màu.
Hắc Linh Kiều, thái hậu, thái thượng hoàng, đại huynh của Bạch Diệp Thanh...!tất cả mọi người đều túc trực ở bên ngoài.
Nhưng mà Hắc Linh Kiều thì không thể nào đợi được, nàng mỗi lần nghe tiếng kêu đau của Bạch Diệp Thanh lại sợ hãi, khuôn mặt cũng chẳng khá hơn Bạch Diệp Thanh là bao.
Mỗi tiếng kêu đau thảm thiết của Bạch Diệp Thanh như là một lưỡi dao đâm thẳng vào tim của Hắc Linh Kiều, đôi mắt đỏ ngầu, tay chân run rẩy không thể đứng vững.
Để rồi không đợi được nữa, Hắc Linh Kiều lập tức mặc kệ sự can ngăn của mọi người lao vào bên trong, nhìn nương tử của mình nằm trên giường khuôn mặt trắng bệch, đầm đìa mồ hôi, nàng đã chịu đau rất lâu rồi mà hài tử vẫn chưa chịu ra.
Bà đỡ một bên liên tục kêu hoàng thượng cố gắng dùng sức, Hắc Linh Kiều nhận lấy canh sâm từ tay cung nữ, sau đó cẩn thận cho nương tử uống.
"Kiều!!! ta đau quá!!!" Bạch Diệp Thanh vừa nhìn thấy Hắc Linh Kiều thì tinh thần trở nên tỉnh táo có thêm một chút sức lực để hô hấp.
" Ta ở đây, ta ở đây, nàng cố gắng một chút hài tử của chúng ta sắp ra rồi" Hắc Linh Kiều nắm lấy tay người kia, khuôn miệng run run vỗ vể nương tử của mình.
Bà đỡ nói hoàng thượng sinh khó, sợ rằng sức lực của nàng không chịu đựng được lâu, Hắc Linh Kiều vừa nghe xong như sấm đánh bên tai, khuôn mặt lo lắng sợ hãi, hướng Bạch Diệp Thanh cổ vũ không ngừng.
"Thanh nhi, cắn ta.
Ta chịu đau cùng với nàng" Hắc Linh Kiều đưa cổ tay kề gần miệng của Bạch Diệp Thanh, nàng không muốn để Thanh nhi đau đớn một mình.
Bạch Diệp Thanh cũng bởi vì đau quá, mặc dù không muốn để Hắc Linh Kiều đau đớn nhưng bất chợt một trận đau kịch liệt kéo đến khiến nàng cắn chặt tay của Hắc Linh Kiều.
Mặc dù bị người kia dùng sức cắn đến chảy máu nhưng Hắc Linh Kiều không một chút cảm thấy gì, bởi vì cơn đau đớn trong lồng ngực còn mạnh hơn gấp trăm lần.
"Hoàng thượng, ta thấy đầu đứa trẻ rồi, người cố gắng thêm một chút nữa" Bà đỡ nhìn thấy đầu hài tử liền vui mừng động viên.
Bởi vì đau đớn liên tục kéo đến, Bạch Diệp Thanh gần như không chịu được nữa rồi, mồ hôi ướt đẫm cả cơ thể, sức lực cũng gần như bị cạn kiệt.
Cung nữ đổi một bát canh sâm mới đưa cho Hắc Linh Kiều kêu nàng cố gắng cho hoàng thượng uống để có sức đến lúc đứa trẻ ra ngoài.
Nhận lấy canh sâm, Hắc Linh Kiều đôi tay run run từng thìa đưa gần miệng động viên Bạch Diệp Thanh uống để lấy sức sinh hài tử, Bạch Diệp Thanh cũng bởi vì Hắc Linh Kiều mà cố gắng nuốt xuống, sức lực cũng nhờ vậy mà tăng thêm một phần.
Trong lúc Bạch Diệp Thanh đang cố gắng sinh hài tử, từ ngoài cửa sổ một thân ảnh quen thuộc đã rất lâu rồi chưa được gặp nhảy vào giống như một thích khách, ban đầu mọi người tưởng là thích khách, mấy cung nữ vừa định hô hoán lên thì người kia ấy liền tháo bỏ chiếc mặt lạ trên khuôn mặt mình xuống
Tất cả mọi người trong phòng đều bị kinh ngạc một phen.
Tam công chúa tại sao lại ở đây?
"Hoàng tỷ, muội trở về rồi, tỷ phải cố lên" Bạch Diệp Nhan lại gần bên giường dỗ dành tỷ tỷ.
Bạch Diệp Thanh cũng bởi vì nhìn thấy tiểu muội mà bất ngờ, một cơn đau từ thân dưới kéo đến, nàng nắm chặt lấy tay của Hắc Linh Kiều hét lên một tiếng thật lớn, kèm theo sau là một tiếng khóc nỉ non của hài tử.
Tất cả mọi người đều vui mừng, bà đỡ nói đã sinh xong rồi, thân thể của Hắc Linh Kiều bây giờ mới thả lỏng được, đôi tay bị Bạch Diệp Thanh cắn đến chảy máu cũng bỏ ra.
"Thanh nhi, nàng vất vả rồi" Hắc Linh Kiều xúc động hôn lên trán Bạch Diệp Thanh, nước mắt không ngừng rơi, bây giờ dáng vẻ nam nhân yếu đuối đều bị cung nữ cùng bà đỡ nhìn thấy, ngay cả tiểu muội của nương tử cũng thấy hết.
Nghe thấy tiếng khóc của hài tử, Bạch Diệp Thanh muốn nhìn con một chút nhưng đôi mắt không có sức lực mở ra được, từ từ thiếp đi.
Bà đỡ cũng an ủi mọi người rằng hoàng thượng bởi vì mệt quá nên cần nghỉ ngơi, ngay sau đó đặt hài tử vào một chiếc khăn quấn quanh người đưa cho phò mã.
Bởi vì sự xuất hiện của Bạch Diệp Nhan có thể nói là đột nhập nên người bên ngoài không ai hay biết, Bạch Diệp Nhan cũng căn rặn cung nữ cùng bà đỡ không ai được tiết lộ rằng nàng trở về.
Chỉ là hầu cận trong cung nên mấy người đó cũng rất biết nghe lời không dám hé môi một câu.
Bà đỡ bồng hài tử ra ngoài, thông báo với hoàng thái hậu và thái thượng hoàng rằng hoàng thượng sinh được một tiểu công chúa.
Với một nơi không trọng nam khinh nữ như Bạch Quốc thì sinh được nữ nhi là điều tốt.
Buổi chiều ngày hôm sau.
Bạch Diệp Thanh cuối cùng cũng tỉnh lại, đồ ăn bồi bổ cũng đã được Hắc Linh Kiều chuẩn bị.
"Thanh nhi, nàng tỉnh rồi" Hắc Linh Kiều ngồi bên giường nhìn thấy Bạch Diệp Thanh tỉnh lại vui mừng nở một nụ cười.
"Hài tử đâu?" Bạch Diệp Thanh cong cong khóe môi nhìn Hắc Linh Kiều rồi hỏi.
"Đang ở cùng thái hậu và thái thượng hoàng, lát ta sẽ bồng hài tử đến cho nàng.
Trước hết thì nàng phải ăn một chút mới có sức lực" Hắc Linh Kiều hôn nhẹ lên trán Bạch Diệp Thanh vỗ về, sau đó bưng một bát cháo đã chuẩn bị, bón cho nương tử.
Nghe thấy vậy, Bạch Diệp Thanh cũng an tâm, nàng được Hắc Linh Kiều đỡ dậy rồi cố gắng ăn từng thìa cháo để lấy lại sức.
"Đúng rồi, lúc sinh hài tử, ta có mơ Nhan Nhi trở về gặp ta" Bạch Diệp Thanh sực nhớ lại, nhưng mà nàng lại cho rằng đấy chỉ là ảo giác.
Hắc Linh Kiều chỉ cười chứ không nói gì, cố gắng bồi bổ thêm cho Bạch Diệp Thanh một chút.
Buổi tối Bạch Diệp Thanh đang hạnh phúc bế hài tử trong tay, nhìn nữ nhi của mình và Kiều, nàng rưng rưng ngấn lệ, cuối cùng cũng được gặp con rồi.
Một bên Hắc Linh Kiều ngồi cạnh nhìn được cảnh này cũng tủm tỉm cười, sau đó nàng còn có một bất ngờ cho nương tử của mình.
"Tỷ tỷ" Một thanh âm quen thuộc vang lên, cánh cửa vừa được Hắc Linh Kiều mở ra, hai người mà nàng nhớ nhung bấy lâu nay bước vào.
Bạch Diệp Thanh tròn mắt không dám tin vào sự thật.