Ta tên là Ân Nhiêu, là công chúa của Ân quốc, à không, dùng từ của phụ hoàng thì ta chính là công chúa bất tài vô dụng của “Đại Ân”.
Thật ra Ân quốc là một đất nước nhỏ bé, đứng sát bên cạnh Đại Tề, rõ ràng chỉ là một nước lệ thuộc.
Nhưng phụ hoàng nói đất nước đã nhỏ như vậy rồi thì tên tuổi phải hét cho to một chút, phải gọi “Đại Ân”, coi như như vậy mới có thể so sánh với Đại Tề.
Cười chết mất, Đại Tề căn bản chẳng thèm để ý đến.
Ngược lại phụ hoàng cả ngày lẫn đêm đều luôn lo lắng, sợ Tề quốc ngày càng hùng mạnh một ngày nào đó tâm trạng không tốt liền nuốt chửng bọn ta.
Dù gì trước đó ở đây có ba tiểu quốc to hơn nước bọn ta đã trở thành huyện của người ta rồi.
Binh lính của Ân quốc yếu kém không đủ, đừng nói là tấn công, đến phòng thủ cũng đã rất khó rồi.
Thế là vị phụ hoàng thông minh tuyệt đỉnh của ta đã nảy ra ý tưởng, nói rằng nên thử mỹ nhân kế trong 36 kế, bán ta lên giường của Tề Nghiên, và giao cho ta một nhiệm vụ: Hại nước hại dân thì không còn hy vọng gì, chỉ cần khuyên được Tề Nghiên không nuốt chửng Ân quốc là được rồi.
Trước khi đến đây ta đã nghe nói rằng vị hoàng đế Tề quốc này cần kiệm, cai quản, trị quốc rất tốt, trong sớm chiều đã mở ra một thời đại thịnh vượng của Tề quốc, chỉ là hắn có rất nhiều điều kỳ quặc, đặc biệt là rất giỏi giết mỹ nhân, bất kể là ai phái mỹ nhân đến, cuối cùng đều sẽ ngọc nát hương tan, đều sẽ đến cõi Tây Phương cực lạc.
Vì vậy có không ít người đều đoán rằng, vị hoàng đế này có phải sẽ đoạn tử tuyệt tôn, còn tương lai của Đại Tề sẽ đi đâu về đâu?
Ta đã nghe những lời bàn tán này suốt quãng đường, thêm vào đó đi đường mệt mỏi kiệt sức, ta mơ hồ buồn ngủ, lại bị bà ma ma đến đón ta nhắc nhở: “Công chúa, một lát nữa sẽ gặp Bệ hạ, người nên tỉnh táo lại một chút …”
Ta vô cùng miễn cưỡng gật đầu, ngồi trên giường nửa tỉnh nửa mơ.
Thứ thật sự làm ta hoàn toàn tỉnh táo chính là bàn tay của Tề Nghiên, mát mát lạnh lạnh, đang chậm rãi vuốt ve khuôn mặt của ta.
Ta nhìn lên đôi mắt đen âm u của hắn, quên luôn việc phải hành lễ, ngơ ngẩn chớp mắt, “Bệ hạ.
”
“Rất buồn ngủ sao?” Âm thanh của hắn mát lạnh, giống như con người hắn vậy, yên tĩnh lạnh lùng, trên người mặc một chiếc áo bào đen thêu rồng vàng, toát ra khí chất bất phàm, thảo nào không gần nữ sắc, vì nhìn hắn chẳng giống như người bình thường.
“Bây giờ cũng không buồn ngủ lắm ạ.
”
Dù gì thì cái tay này thật sự rất lạnh nha.
Ngón trỏ của hắn di chuyển chầm chậm, vòng ra phía sau và dừng ngay gáy của ta.
Ta cảm thấy, bất kỳ lúc nào hắn cũng có thể bóp chết ta.
Nhưng nhìn vẻ mặt của hắn, thì không giống như muốn bóp chết ta.
Thế là ta liền ngây ngốc nhìn hắn, tùy ý để hắn không nặng không nhẹ vuốt ve gáy của ta.
Sau một lúc lâu thì khỏi phải nói, cũng khá là thoải mái nha.
Một hồi lâu, hắn vẫn giữ vẻ mặt lãnh đạm hỏi ta: “Không sợ trẫm?”.
Tru????ệ???? cop ????ừ ????ra????g ﹎ ???? rù????????ru????ệ????.V???? ﹎
Ta được hắn xoa bóp cho thoải mái, híp mắt lẩm bẩm hai chữ: “Không sợ.
”
Hắn cười nhạt, “Vậy nếu trẫm nói muốn giết nàng thì sao?”
“Vậy thì bệ hạ hãy động thủ đi.
”
Ta á, chẳng có ưu điểm gì cả, chỉ được cái vô tư, ngay cả khi có điều gì đó tồi tệ, bản thân thầm nghĩ một lát cũng có thể nghĩ thông, sau đó liền cho nó qua đi.
Với cả lúc bị đưa tới đây ta đã biết bản thân có lẽ sẽ chẳng sống được lâu nữa, vì thế nghe hắn nói như vậy thì ta không bất ngờ gì cả.
Tề Nghiên nhìn chằm chằm ta một lúc, cười nói: “Nàng chẳng đáng để trẫm phải tự động thủ.
”
Ta cố gắng suy nghĩ một chút, duỗi hai tay ra, chớp mắt, “Vậy bệ hạ muốn phái người đến tra khảo ta sao?”
Tề Nghiên: “…”
“Bỏ đi,” Hắn thả tay chỗ gáy ta, quay qua gỡ thắt lưng của ta, “Ân quốc có ý tốt như vậy, trẫm cũng không nên phụ lòng.
”
Tay của hắn quả thực quá lạnh, ta không thể không nổi da gà, bị hắn nhìn thấy, cười ta, “Sợ rồi?”
Ta không hiểu lắm vì sao hắn lại cố chấp muốn khiến người khác sợ hắn như vậy, hơn nữa đối với chuyện sắp xảy ra tiếp theo, tuy ta vẫn còn là nữ nhi khuê phòng mới lớn còn trinh tiết, nhưng ta cũng đã được xem tranh màu rồi.
Đối với ta, chỉ có một chuyện quan trọng, “Bệ hạ.
”
“Hửm?”
“Thần thiếp lười phải cử động…”
Tề Nghiên: “…”.