Công Chúa Đại Ân FULL


Đoạn nói chuyện này tất nhiên đã truyền đến tai của Tề Nghiên, chàng ấy cố ý phái người đến thông báo cho ta tối nay chàng ấy không triệu người đến thị tẩm, chỉ ngủ một mình.

Cái chuyện tầm thường vậy cũng đáng để chàng ấy chiếu cáo thiên hạ, ta có phần không nói nên lời.

Sau khi Tiểu Thúy biết ta muốn đi “quyến rũ” Tề Nghiên thì vô cùng ủng hộ, tốn nửa ngày trời để trang điểm cho ta, mặc y phục kì lạ khiến Phá Mạt Bố giật cả mình, rõ ràng là không nhận ra ta nữa rồi.

Ta: “…”
Ý muốn tranh sủng của tiểu nha đầu này quả nhiên vẫn chưa tan biến!
Tiểu Thúy rất hài lòng, “Nương nương dung mạo như tiên nữ, nhất định sẽ làm cho Bệ hạ yêu thích.


Thế là ta liền được đưa đến cung của Tề Nghiên, lúc đến nơi chàng ấy vẫn đang xử lý công vụ ở ngự thư phòng, ta một mình ngồi lại trong cung chờ người, giống như cái ngày vừa đến đó.

Đáng tiếc được nâng niu quen rồi, trên đầu đội đầy ngọc trai xanh biếc, mặc chiếc váy kỳ lạ, ta không thích ứng được, nghĩ tới cùng Tề Nghiên dáng vẻ nào cũng đã thấy rồi, ta liền hành động theo suy nghĩ của mình, gỡ toàn bộ tâm ý của Tiểu Thúy xuống, chỉ mang y phục đơn giản nằm trên giường chờ Tề Nghiên, chờ thế nào mà ngủ quên luôn.

Lúc tỉnh lại Tề Nghiên đang nằm nghiêng bên cạnh ta, dùng đầu ngón tay vẽ lông mày ta, thấy ta mở mắt liền mím môi, “Nàng đến “quyến rũ” ta như thế này?”
Ta vẫn chưa tỉnh hoàn toàn, cái gì mà “quyến rũ” đã bị ném ra sau đầu, bây giờ chỉ biết theo thói quen lăn vào lòng chàng ấy, muốn thuận thế ôm lấy eo săn chắc của chàng ấy.

Tay vừa giơ đến miếng vải liền bị chàng ấy đẩy trở lại, giọng nói lành lạnh, “Trẫm đã nói tối nay không triệu người, Hoàng hậu sao lại dám cố ý vi phạm?”
Ta chớp chớp mắt, cuối cùng đã tỉnh rồi, nhìn chàng ấy mà lấy lòng, “Không có mà Bệ hạ, thần thiếp một mình ngủ không được.


“Phải không?” Chàng ấy ngồi dậy, cách xa ta, “Lúc Trẫm đến Hoàng hậu đã ngủ say rồi, dáng vẻ không giống như mất ngủ.



Ta: “…”
Đó không phải là do chàng phê tấu chương quá muộn hay sao.

Ta lầu bầu trong lòng, không dám lộ ra trên mặt, cho tư thế thấp xuống một chút, nháy mắt tán tỉnh chàng ấy, “Bệ hạ, Niệm Chi… đêm dài hiu quạnh, thật sự không thể ở cùng Yểu Yểu sao?”
Sắc mặt Tề Nghiên ngay lập tức khó coi, “Đủ rồi, nàng đừng nói nữa.


Ta nghe lời khôi phục lại như bình thường, “Chàng xem, ta thật sự làm không được, không có năng lực đó, biết không?.


Quyến rũ, từ lúc sinh ra tới giờ ta chưa từng làm loại chuyện này, lần đầu tiên làm khẳng định rất buồn nôn.

Hì hì, ta đang cố ý làm cho Tề Nghiên kinh tởm.

Tề Nghiên phì cười, móc lấy bộ y phục ta đã cởi ra đặt bên giường, nhướng mày nhìn ta, “Yểu Yểu, nếu nàng muốn thể hiện thành ý thì mặc bộ này cho ta xem.


Đây là vũ khí tuyệt mật được Tiểu Thúy công khai, là bộ váy lộ rõ một nửa…
Ta xoắn xuýt một hồi, ngoan ngoãn cầm bộ váy lên, sau đó từ từ đổi y phục trước mặt Tề Nghiên.

Ta nhìn thấy ánh mắt Tề Nghiên ngày càng sâu thẳm, cuối cùng kéo ta qua, “Yểu Yểu, nếu ta phải xuống địa ngục, ta sẽ kéo theo nàng có được không?”
Ta: “Tề Nghiên, ta muốn sống…”
Chàng ấy cười, chặn môi ta lại, “Bây giờ nàng không được chọn nữa.


Ta…Vậy chàng hỏi ta làm gì?
Một đêm đường mật, ngày hôm sau tỉnh lại, ta mới nhớ đến chuyện cầu xin cho Tam ca một chức quan.

Đều tại Tề Nghiên, hại ta quên mất.

Lúc hạ triều chàng ấy thấy mặt ta oán hận, hiểu rõ nói: “Chuyện của Tam ca, ta sẽ an bài tốt cho nàng.

Huynh ấy là một người có tài, trong lòng cũng có hoài bão, ta sẽ không để nhân tài mà không được trọng dụng.


Chức quan Tề Nghiên an bài cho Tam ca chính là quản lý vùng đất của Ân quốc trước kia, cũng xem như là giảm bớt điều nuối tiếc trong lòng huynh ấy.

Điều quan trọng là, ý chỉ này mấy ngày trước đã có rồi, cũng có nghĩa là, ta quyến rũ hay không quyến rũ thì cũng như vậy.


Tề Nghiên lần nữa cười đắc ý, “Bộ váy tối qua rất hợp với Yểu Yểu, ta sẽ lệnh cho Ti Y Cục làm giống mấy bộ nữa, đều đưa qua cung của nàng.


Ta hoàn toàn là một dáng vẻ “Đều được, chàng vui là được.


Tề Nghiên lại hỏi ta, muốn xử lý Ân Vĩ và nữ tử của ông ta như thế nào, “Chắc là những chuyện quá khứ đó nàng đều biết cả rồi, vì vậy hôm nay, lựa chọn là ở nàng.


Ta lại nghĩ đến chuyện khác, “Chàng sớm đã biết những chuyện này sao?”
Chàng gật đầu, “Khi còn nhỏ ta đã gặp mẫu thân nàng, sau đó bà ấy mất tích, ta cũng đi dò la tin tức, tình hình cụ thể vẫn là nhờ ám vệ của ta tra ra mấy năm trước.

” Cuối cùng lại hỏi ta, “Hận ông ta không?”
Không nói là ai, nhưng ta và chàng ấy đều biết là ai.

“Chàng để ta đi gặp ông ta, để ta biết những chuyện này, là muốn ta hận ông ta sao?”
Tề Nghiên hơi ngơ ngác, vuốt nhẹ gáy ta, “Yểu Yểu, ta biết tính cách nàng không thích tranh đấu, nhưng người đáng hận, thì nên hận.

Còn nhớ tình hình trong thiên lao ngày đó không? Đó chính là hận ý, mãnh liệt hơn tình yêu, trường cửu hơn tình yêu, có thể gánh vác cho nàng đi rất xa rất xa.


Ta giữ chặt ống tay áo Tề Nghiên, yếu ớt nói: “Nhưng ta không muốn hận, hận quá mệt rồi, hơn nữa, ta cũng không tính đi rất xa rất xa, bởi vì ta lười đi…”
Giống như ngày nào đó đã qua, chàng ấy bày ra chiếc quạt làm từ xương mỹ nhân, nói ta nếu sợ có thể chạy về Ân quốc.

Ta trả lời: “Quá mệt rồi, lười phải cử động…”
Sống thô
i đã rất vất vả rồi, nếu như còn phải bỏ ra sức lực để hận ai, quả thực quá mệt mỏi.

Sự u ám trong mắt Tề Nghiên biến mất ngay lập tức, thay vào đó là nụ cười tươi và một chút bất lực, “Nàng… Rồi sẽ có một ngày nàng cũng sẽ lười chết quá.



Ta gật đầu, “Ừm, cũng không phải không được.


Tiểu Thúy một bên thở dài một tiếng.

Ân Vĩ cuối cùng bị phán xử trảm, Tề Nghiên thay ta đưa ra quyết định, nói là nếu ta đã không dám giết người, vậy chàng ấy sẽ thay ta giết.

Những huynh đệ tỷ muội của ta đó đều bị đày ra biên cương, chỉ có Tam ca ta được về huyện Ân nhận nhiệm vụ.

Ngày xuất phát, huynh ấy đi ba bước lại quay đầu, rất là không nỡ, “Nếu sống không vui vẻ, nhất định phải viết thư cho huynh.


Ta cảm thấy buồn cười, “Có phải đời này không gặp lại nữa đâu, ca ca làm gì thế?”
Huynh ấy liếc nhìn Tề Nghiên, cười nói với ta: “Muội thì hay rồi, nếu ta không chủ động đến gặp muội, với cái tính cách này của muội, khẳng định là tám trăm năm nữa cũng không đến thăm ta.


Ồ, quả thực như vậy.

Cuối cùng là Tề Nghiên đã gọi ta đang xuất thần lại: “Yểu Yểu, gió nổi rồi, chúng ta trở về thôi.

”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận