Công Chúa Đón Dâu

Thanh Phong Cư chính là tẩm cung của công chúa, nơi này được nàng chia trước sau làm hai khu. Tiền viện là nơi có rừng trúc bao quanh lấy một đường đá sỏi nhỏ, nhưng cũng không quá chật chội. Giữa khu rừng còn có vài quả núi cảnh nho nhỏ, đồng thời còn có một ao đình trong suốt, quan cảnh tĩnh mịch thanh nhã, hơn mười gian phòng xen lẫn giữa rừng trúc, tất cả đều là phòng của những cung nữ hầu hạ tại nơi đây. Hậu viện chính là một sân luyện võ vô cùng to lớn, cũng có cả nhà kho chứa hàng hóa cùng chuồng ngựa. Còn gian công chúa nghĩ ngơi mang tên" Ngạn chỉ đinh lan", bên trong cũng bố trí nhiều phòng, dùng để tiếp khách và cung nữ thân cận cư trú.

Từ khi Phạm Ngưng Toa vào nơi này, nàng liền đòi ở lại đây cùng Tư Vực, phòng Phạm Ngưng Toa cách nàng bốn gian phòng về phía Tây sương phòng, trong khi Đản Đản lại ở phía Đông sương phòng. Thế nhưng bây giờ Tháp Cát Nhã xem như khách quý, Đản Đản chính là nội thần, nói khó nghe hơn chính là đang đảm đương chức vụ tiểu thái giám, cho nên hắn liền bị đá ra khỏi Đông sương phòng dọn tới một căn phòng nho nhỏ ở chính phòng.

Hôm sau của buổi yến hội, bốn người ngồi ở bên cạnh ao đình uống trà, vừa cùng nhau nói vài lời quý tộc khách sáo.

"Thật là không ngờ, người nổi danh cầm sư trong triều lại chính là công chúa." - Tháp Cát Nhã tán thưởng nói.

"Người thật sự là quá khen, bổn cung nào có xuất sắc như vậy, chỉ qua là các đại thần thổi phồng thôi." - Tư Vực khách sáo.

" Đúng! Đúng! Muốn nói kỹ thuật cao thâm, ta thấy Đông Đô vũ giả mới là thứ nhất! Bản lĩnh của ngự tỷ ta cũng chỉ là giải trí thôi!" - Phạm Ngưng Toa cố ý tạt cho Tư Vực một gáo nước lạnh.

"Tốt! Tiểu nha đầu nhà ngươi! Thật đúng là hiểu ta a!" Tư Vực cười trách mắng.


Trong đình truyền ra tiếng vui cười của các tiểu thư, mấy con cá cả kinh đều chạy( à nhầm lặn) đi chổ khác, Đản Đản ở bên cạnh nhàm chán ngồi cũng không được ngồi, lại không được xen vào, thực sự là các nữ nhân toàn nói đề tài, "Nam nhân" vĩnh viễn không chen miệng được mà.

Trải qua cuộc trò chuyện phiếm, cả ba nữ tử đều đã có thêm không ít hiểu biết về đối phương. Tháp Cát Nhã tướng người xinh đẹp, mái tóc dài đen tự nhiên vô cùng tao nhã, đôi mắt đen ánh lóe quang, cánh mũi cao thẳng cùng đôi môi đầy đặn vô cùng mị hoặc. Tư Vực cùng Phạm Ngưng Toa đều cảm thấy được vẻ thanh cao ở một nghệ thuật gia từ Tháp Cát Nhã, cách hỏi han ân cần trong lời nói ắc hẳn thường ngày đã theo các quý tộc học tập, khiến chongười khác vừa nghe có thể biết đây là một cô gái đơn thuần, mặt khác, các nàng cũng cảm giác được Tháp Cát Nhã tính cách vô cùng trính trực cương liệt, đồng thời cũng có một chút tính cách nữ hài tử ôn nhu nhiệt tình. tính cách nàng phải nên là của một ý trung nhân, thích biểu đạt tình cảm chân thật, cho nên thật có thể - làm bằng hữu, người yêu:)). Cùng lúc đó, Tháp Cát Nhã cũng hiểu được Tư Vực cùng Phạm Ngưng Toa đều là người tốt, vẫn là thập phần thiện lương, đối nhân xử thế quý phái, lại toát vẻ một văn nhân thanh bạch. Do đó, ba cô nương xấp xỉ tuổi nhau càng nói thấy càng hợp ý, trao đổi chính kiến của mình cho nhau, những việc nhìn thấy, nghe thấy, thoát chốc sau mấy ngày đã trở nên tình bằng hữu thâm hậu.

Tháp Cát Nhã ở lại trong cung tính đã được bảy tám ngày, trải qua những ngày được Tư Vực cẩn thận chỉ dạy, đã có thể phân biệt âm luật, âm điệu của cổ cầm, nhưng về diễn tấu lưu sướng nhạc khúc còn cần tiếp tục học tập.

Đản Đản đã nhiều ngày nay trở thành người trong suốt đi theo các nàng, rời khỏi thì không được, ở lại thì lại nhàm chán, kiềm nén lâu ngày ắc sinh bệnh mất. Hôm đó, trôi qua cả ngày nhàm chán, buổi tối dùng qua bữa, Đản Đản liền chạy ra phía hồ nước xem cá chép, nhàn rỗi nhàm chán, liền tiện tay hái một phiến lá liễu thôi một khúc du dương.

" Đây là cái gì?" Đang lúc cao hứng, Tháp Cát Nhã đột nhiên xuất hiện bên cạnh Đản Đản, khiến y sợ đến mức trượt chân té lên tảng đá, trầy xước cả bàn tay.

" Ối! Thực xin lỗi!" - Tháp Cát Nhã chạy nhanh đến đỡ y.

" Ờm.....Không có việc gì không có việc gì! Ha ha!" - Đản Đản cười to, kỳ thật là y ngã cũng không nhẹ, nếu lúc nãy là Tư Vực, y đã sớm gào góc thật to.

" Còn nói không có việc gì! Bàn tay đều bị trầy xước cả!" - Tháp Cát Nhã cầm tay Đản Đản sốt ruột nói.

" Hì Hì! Không có gì đáng ngại, chỉ là vết thương ngoài da, ngươi cũng đừng ấy náy!"- Đản Đản an ủi nói.

" Vậy không được! Tay đối với nghệ thuật gia rất đổi quan trọng, nghe nói ngươi là đại phu, đại phu lại cần dùng tay bắt mạch chữa bệnh, như vầy thì phải làm sao đây!" - Tháp Cát Nhã nói.


" Được rồi! ta đi băng bó một chút là xong ngay!" - Đản Đản nói.

Hai người cùng nhau đi đến phòng của Đản Đản, đến nơi rồi, Tháp Cát Nhã lại muốn chính tay giúp Đản Đản băng bó vết thương mới an tâm. Vốn Đản Đản không quen việc này, từ bé đến lớn như vậy đây là lần đầu tiên được một nữ hài tử xinh đẹp để ý đến tay mình, lại đang cầm tay mình xem như trân bảo. Tháp Cát Nhã ôn nhu băng bó, ngón tay thon dài chạm chạm vào ngón tay nho nhỏ của Đản Đản, như là điện chạy sọc từ tay lên đỉnh đầu y, khiến y chỉ biết si ngốc nhìn người ta, đến khi người ta có chút thẹn thùng mới chịu từ bỏ.

" Ha ha! Ngươi, ngươi tìm ta có việc gì sao?" - Đản Đản ngượng ngùng hỏi, nhằm xua tan không khí xấu hổ.

" Ta, ta kỳ thật....."- Tháp Cát Nhã còn hơi đỏ mặt nói, " Ta vừa đi đến cạnh ao, chợt nghe bên kia hồ truyền đến một khúc thanh u như một cây sáo, hoặc là tiêu, cho nên định đi nhìn thử xem, kết quả là như vậy."

" Thì ra là thế!" - Đản Đản nói.

" Đúng rồi! ngươi đã dùng cái gì thế?" - Tháp Cát Nhã hỏi.

" Hắc hắc! Chính là phiến lá liễu thôi!" - Đản Đản tự hào nói, được khua môi trước mặt một đại sư nên mặt mày y vô cùng rạng rỡ.

" Lá liễu?? Vậy làm như thế nào được chứ? Có thể dạy ta không?" - Tháp Cát Nhã chân thành hỏi han.


" Hì Hì! Dạy ngươi thì đương nhiên có thể, chỉ có điều không phải ngươi đang theo Tư Vực học cổ cầm sao?" - Đản Đản nói.

" Không sao đâu, việc học là vô chừng mực, cùng lắm ban ngày ta học cổ cầm, buổi tối theo ngươi học thứ này!!" - Tháp Cát Nhã nói.

" Ách...Vậy được rồi!" - Đản Đản khoái lạc đáp ứng, vì thế, Tháp Cát Nhã ban ngày liền theo Tư Vực, Phạm Ngưng Toa luyện cổ cầm, buổi tối ra cạnh ao cùng Đản Đản học thổi lá liễu.

Chẳng qua điều muốn nói đến là, Tháp Cát Nhã học cầm thì tiến bộ từ từ, còn về thổi lá học thế nào cũng không được, xem ra loại nhạc khí này một đại sư như nàng đến giờ vẫn không thông, đem lão sư Đản Đản bức bách đến độ duỗi thẳng chân.

Suốt mấy ngày qua, Tư Vực bắt đầu phát hiện được, gần đây Đản Đản luôn trốn tránh, có lẻ do chính mình lạnh nhạt với y, Phạm Ngưng Toa cũng không để ý đến y, cho nên đến nữa đêm y mới trể về (Bởi vì trừ những phòng không chứa đồ vật, còn lại đề phải đi ngang qua phòng Tư Vực, cho nên chỉ cần Đản Đản ra vào phòng Tư Vực đều nghe được). Dứt khoát đêm nay, này quyết định phải ra ngoài an ủi y một chút, không y lại giận dỗi mà bỏ đi mất.

Đợi đến khi sao đêm xuất hiện, Tư Vực liền theo mẫu tử linh tìm được Đản Đản, vừa định đến gần Tư Vực bị thấy cảnh tượng trước mắt làm cho dừng bước....


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận