“Vừa rồi đại thần trả lời câu hỏi của ta!”“Mẹ trả lời là con mà!”“Quá trắng là sao?”Hạ Trường Minh làm trong bổn phận của người giải thích: "Cổ ngữ, ý nói màu sắc đơn điệu.”“Đại lão muốn làm gì thế?”Chẳng lẽ muốn ra ngoài tìm thứ gì đó để nhuộm được vải sao?Hạ Trường Minh suy đoán: "Có lẽ cô ấy muốn nhuộm màu theo cách tự nhiên nguyên thủy.”“Vậy nhuộm thế nào?”Bọn họ thật sự rất khó tưởng tượng, ở trong rừng rậm nguyên thủy lại không có máy móc thiết bị hay thuốc nhuộm, biết phải nhuộm vải vóc thế nào đây?Trang Sinh Hiểu Mộng có thể dệt ra một tấm vải đã là chuyện quá sức tưởng tượng rồi.Tuy rằng khí tin nhưng không ai cảm thấy nghi ngờ.
Tận mắt chứng kiến đại thần thi triển đủ loại kỹ năng kỳ lạ, bọn họ còn hoài nghi thế nào được.
Dù đại thần muốn làm cái gì, thì nhất định sẽ làm được.
Đám khán giả còn tự tin hơn cả Trang Sinh Hiểu Mộng.Khu rừng này là nơi sinh sống của rất nhiều loại thú dữ nguy hiểm, nhưng điều đó không có nghĩa là thực vật không nguy hiểm, chỉ ít nguy hiểm hơn mà thôi.Trang Sinh Hiểu Mộng cầm rìu trong tay vô cùng mạnh mẽ, vung lên dọn dẹp đám cây cối cản đường.
Vừa đi vừa đưa mắt tìm kiếm khắp nơi, xem thử có thứ gì dùng được hay không?Bỗng nhiên một thứ gì đó lao đến, kẻ đứng mũi chịu sào cuộc công kích chính là camera.
Tiếp theo là khán giả ngồi trong khoang mô phỏng, bị quất mạnh một cái, đầu óc choáng váng.“Đại thần hãy cẩn thận.”Khán giả cách màn hình bị dọa thành chim cút, khi tỉnh tảo lại thì điều nghĩ đến đầu tiên chính là Trang Sinh Hiểu Mộng ở trong đó.Một cây dây leo màu đen xuất hiện trong ống kính, giây tiếp theo đã bị rìu chém thành hai đoạn.
Sắc mặt Trang Sinh Hiểu Mộng rất bình tĩnh, thậm chí cô còn đứng rất vững không hề bị ngã.Sự lo lắng của họ hóa ra là không cần thiết.Đây là một loại thực vật biến dị, toàn thân đen kịt.
Sau khi bị chặt đứt không chảy ra nhựa cây bình thường mà trào ra thứ chất lỏng màu đen.Khán giả nhìn thấy thì ghê tởm, thúc giục: “Mau chạy đi đại thần, lỡ đâu xung quanh vẫn còn thì sao?”Trang Sinh Hiểu Mộng lại hứng thú nhìn một hồi lâu, thậm chí dùng ngón tay chạm vào chất lỏng màu đen: “Không tệ, chắc gần đây vẫn còn, nếu nhiều hơn sẽ đủ dùng thôi.”.