Công Chúa Giả Mạo

22

Vài ngày sau, khi vết thương đã bình phục, Lục Phi đưa ta trở về thiên lao.

Trong phòng giam nơi ta bị giam suốt đêm, Công chúa Nguyên Gia thực sự hiện đang bị giam giữ.

"Nàng ta đứng ra tố cáo nàng là vì Lục Văn đã hứa với nàng ta rằng chỉ cần nàng ta hạ thấp uy tín của ta và lấy được binh phù đội quân hộ giáp của ta, thì tiên hoàng sẽ phong hắn làm thái tử. Đến lúc đó, hắn sẽ lập Nguyên Gia làm thái tử phi."

Ta hơi kinh ngạc: “Nguyên Gia vẫn luôn kiêu ngạo, sao có thể quan tâm đến vị trí Thái tử phi mà Lục Văn hứa hẹn?”

Lục Phi nhẹ nhàng bâng quơ: "Sở hoàng đế đã ch.ết, hiện tại người lên ngôi hoàng đế không phải cùng nàng là cùng một mẹ sinh ra, bởi vì trước đó bị nàng ta khinh thường, nên có ý định đẩy nàng vào chỗ ch.ết. Nguyên Gia chật vật trốn thoát khỏi hoàng thành Sở quốc, một đường đi về phía bắc, phải người của Lục Văn ở một thị trấn biên giới, lúc này mới quy thuận với hắn.”

Ta trợn mắt há hốc mồm.

Làm sao chàng có thể biết rõ ràng như vậy?

Lục Phi tựa hồ nhìn thấu tâm tư của ta, cười nói: "Ở biên giới Tấn quốc cũng có người của ta."

Chúng ta vừa đến cửa phòng giam, Nguyên Gia với vẻ mặt oán độc mà nhào tới, bắt lấy song sắt.

"Ngươi cũng xứng?” Nàng ta nói với chất giọng the thé: "Tại sao ngươi, tiện nhân như ngươi, dựa vào cái gì mà thay thế vị trí của bổn cung? Hoa sen của ngươi là hình xăm, bổn cung mới chân chính là điềm lành trời giáng!"

Nàng ta đang ở trong tình trạng hỗn loạn, rõ ràng là nàng ta không có khoảng thời gian tồi tệ trong tù.


Lục Phi đem ta bảo vệ ở phía sau, nhàn nhạt nói: " Ngươi còn có tâm tư suy xét những việc này. Xem ra là những ngày sống trong tù cũng không tệ lắm."

Nguyên Giai lại căm hận nhìn về phía chàng: “Ngươi, cái đồ nghiệt chủng này … ”

Lời còn chưa dứt, đã im lặng trước ánh sáng đột ngột từ thanh kiếm của A Thất.

Lục Phi khẽ cười một tiếng: "Điềm lành trời giá? Ngươi đã nói loại chuyện ma quỷ này cả nghìn lần rồi, chính ngươi cũng tin à?"

Nguyên Gia sững sờ tại chỗ.

"Lúc trước, để tranh giành sự ưu ái, mẫu phi của ngươi đã sai người hạ cổ tim hoa sen cho ngươi nửa giờ sau khi ngươi được sinh ra, để một hình hoa sen xuất hiện trong trên ngực ngươi. Như một cái giá, cổ trùng này đã hút tinh huyết của ngươi mỗi ngày cho đến khi cơ thể ngươi dần dần suy yếu, và ngươi cũng sẽ ch.ết sớm - bây giờ ngươi đang nói rằng thứ này là một điềm lành?”

Nguyên Giai vẻ mặt thất bại, yếu ớt phản bác: “Ngươi nói bậy.”

"Hôm nay ta đưa Doanh Chi đến gặp ngươi lần cuối, không phải chỉ để nghe ngươi nói những điều độc ác. Nhưng chính ngươi cũng biết rất rõ, nàng và ngươi tuy rằng không cùng mẹ đẻ ra, nhưng vẫn là chị em ruột thịt. Ngươi một câu lại một câu tiện nhân, chẳng lẽ không phải là vì thẹn quá hoá giận sau khi bị vạch trần tự nhận cao quý sao?”

Nói xong, chàng không nhìn Nguyên Gia nữa, vòng tay qua vai ta, xoay người rời đi, chỉ nhàn nhạt phân phó với A Thất: “Gi.ết cô ta đi, không cần giữ lại thi thể.”

Âm thanh nguyền rủa giận dữ và tuyệt vọng của Nguyên Gia sau lưng dần dần trở nên nhỏ dần đến không còn nghe thấy nữa.

Ta tựa vào lòng chàng, chân thành thực lòng mà khích lệ: “Lục Phi, chàng nói chuyện thật là giỏi.”

“... "

“Nhưng những điều chàng vừa nói … “ Ta chần chờ một chút, “Rốt cuộc là ý gì?”

Chàng thở dài và vuốt tóc ta.

"Doanh Chi, nàng có từng nghĩ tới không, trên đời này làm sao lại có sự trùng hợp như vậy? Nếu nàng và nàng ấy không cùng huyết thống, sao có thể giống nhau như vậy?"

Có một tiếng sét ầm ầm nổ vang một tiếng trong đầu ta.

Cho nên... người được gọi là quý nhân đã lừa dối mẹ ta chính là hoàng đế Sở quốc đã ch.ết vì bệnh tật?

Trong nháy mắt, những phần ký ức đen tối ẩn sâu trong cuộc đời ta bỗng trở nên rõ ràng.

Nguyên Giai nói không đúng, tú bà nói không đúng.

Ta không phải là trời sinh mệnh tiện.


Nhưng suy cho cùng, quá khứ không thể thay đổi được.

Sau khi ra khỏi thiên lao, cái lạnh đầu xuân vẫn còn ập đến nhưng lại bị vòng tay ấm áp của Lục Phi ngăn cản.

Đối với chàng, tựa hồ mặc kệ thân phận của ta có ra sao thì vẫn vĩnh viễn đáng quý.

Ánh mặt trời nhẹ nhàng nhợt nhạt buông xuống, ta vẫn có chút bất an quay đầu lại.

"Nhưng... cho dù chàng không thèm để ý, đêm giao thừa ngày hôm đó trong cung yến cũng có những người khác biết ta không phải là Nguyên Gia công chúa thật sự. Nếu chuyện này truyền ra bên ngoài, người dân của Tấn quốc biết được, chẳng phải là danh tiếng của chàng sẽ bị tổn hại, nàng—— "

Ta còn chưa dứt lời, đã bị Lục Phi chặn lại.

Chàng cười rộ lên, đôi mắt lấp lánh rồi tiến tới hôn nhẹ lên chóp mũi ta một cái.

"Làm gì có cái gì thật hay giả?” Chàng nói: "Trên đời này, vốn dĩ cũng chỉ có duy nhất một Nguyên Gia công chúa là nàng."

23

Băng và tuyết sẽ tan trong năm tới.

Phong hậu đại điển của ta được tổ chức vào một buổi hoàng hôn mùa xuân.

Đó là một ngày tốt lành mà Lục Phi đã đặc biệt tìm thái sử lệnh tính qua.

Mới sáng sớm ta đã bị Đàm Vân lôi ra khỏi giường, vốn định nằm trên giường thêm một lát, kết quả nàng lại nhìn ta một cách vô cùng đáng thương: “Đây là lần cuối cùng nô tỳ hầu hạ nương nương, tốt nhất nương nương vẫn nên nhanh chóng đứng dậy đi."

Suýt chút nữa quên mất A Thất đã được Lục Phi phong làm tướng quân, sau khi kết thúc buổi lễ ngày hôm nay, nàng sẽ phải làm tướng quân phu nhân, dọn đến phủ ở bên ngoài rồi.


Đàm Vân giúp ta mặc từng lớp chiếc váy lễ phục của hoàng hậu phức tạp, đội mũ phượng lên tóc, ta nhìn nữ tử với khuôn mặt tuyệt đẹp trong gương đồng, trong lúc nhất thời hơi hơi hoảng hốt.

Từ hoa khôi thanh lâu, đến công chúa mạo danh, đến cửu hoàng tử phi, lại đến hoàng hậu một nước.

Hai mươi năm đầu đời của ta, quả thực tựa như một giấc mơ.

Ta nắm tay Lục Phi, dưới sự hướng dẫn của viên quan lễ nghi, từng bước một bước lên đài cao.

Chàng hơi hơi nghiêng đầu, nhỏ giọng nói: “Doanh Chi, không cần khẩn trương.”

"Tất cả những điều này, nàng đều nhận được, là nàng xứng đáng."

“… Được.”

Ta hít một hơi thật sâu, trở tay cầm lấy tay Lục Phi thật chặt.

Cuối cùng, sau khi bước qua bậc thang cuối cùng, ta và Lục Phi sóng vai đứng ở trên đài cao.

Những chiếc tua dài phức tạp trên mũ phượng buông xuống nhẹ nhàng mềm mại bên tai ta, giống như Lục Phi hôn nhẹ vào tai ta đêm qua.

Nhưng bây giờ, hoàng hôn nhuộm vàng, mây chiều hòa vào nhau, người trong lòng đang ở ngay bên cạnh.

- Hoàn -


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận