CHƯƠNG 67: GẶP ĐƯỢC MỸ NAM
Tác giả: Luna Huang
Lại qua đi năm ngày, quốc yến mở ra thông báo việc Dương Hoài Phong trở về Dương Cảnh Phong chữa khỏi bệnh. Một lần nữa Kim quốc lại khôi phục uy phong như lúc ban đầu.
Thiệu Khánh hậu vui vẻ mang hết nhi tức cùng nữ nhi đi cầu phúc ba ngày. Mã xa của bọn họ chính lăn bánh tiến ra khỏi Kim đô. Nói là ba ngày nhưng thực tế từ Kim đô đến tự chính là mất chừng bốn ngày.
Dư thị buồn chán chỉ mong ngày mau trôi qua để bản thân trở về thái y viện thôi. Ở trong tự chỉ toàn kinh phật với đồ chay, không hợp với tính cách của nàng.
Mai thị lại ngoan ngoãn theo Thiệu Khánh hậu mỗi ngày đều niệm kinh nghe giảng phật pháp. Lòng bọn họ cực tĩnh, không những là vì hoàng thất bình an mà còn cầu phúc cho toàn Kim quốc.
Dương Thiên An cùng Nhạc Xích Vũ lại nửa này nửa kia. Ngoài mặt bọn họ là cùng Mai thị và Nhạc hậu nhưng trong lòng lại sớm bùng cháy như Dư thị.
Đến ngày cuối cùng ở lại tự, Thiệu Khánh hậu cùng phương trượng đến phật đường. Bốn nữ nhân còn lại là mang xe ngựa chạy lòng vòng xung quanh chân núi gần tự dạo.
Bọn họ dùng ở một chỗ rừng cây cách tự một đoạn, chạy xe ngựa cũng mất hơn một canh giờ. Đi bộ một đoạn tiến rừng đột nhiên Dư thị thấy được gì đó kéo cả ba nữ nhân còn lại núp ở một bên, giọng đều đầy hưng phấn nói.
“Có mỹ nam có mỹ nam.”
Mai thị có chút bất đắc dĩ cười khổ. Trách không được Dương Cảnh Phong luôn tức đến sắp thổ huyết. Khuôn mặt không tiền đồ của Dư thị hiện tại rất khiến người hiểu lầm rằng nàng là sắc nữ.
Nhạc Xích Vũ nhìn thấy bóng lưng vạm vỡ của nam nhân kia liền thập phần kinh ngạc. Miệng không tự chủ bật ra bốn chữ: “Thái tử Ngạn quốc.”
Mặc dù âm thanh rất nhỏ nhưng để Dương Thiên An ở bên cạnh nghe được nhất thanh nhị sở. Mắt tròn xoe nhìn chằm chằm Nhạc Xích Vũ lắp bắp hỏi lại: “Nhị hoàng tẩu vừa nói. . .?”
Nhạc Xích Vũ có chút sửng sốt nhưng vẫn là lặp lại lần nữa: “Đó là thái tử Ngạn quốc Hàn Chí Vỹ.”
Mai thị cũng kinh mà khẽ hô: “Nhị đệ muội xác định chứ?” Trong lời đồn Hàn Chí Vỹ sẽ không có bộ dáng anh tuấn như thế đâu.
“Phải a.” Dư thị cũng không tin miệng nói nhưng mắt cũng không rơi mỹ nam gần đó không xa: “Hắn là thái tử vì sao chỉ ở đây một mình a?”
Nhạc Xích Vũ chắc chắn gật đầu: “Muội từng thấy qua.” ở đời trước. Đương nhiên ba chữ sau chỉ là âm thầm mà bôi thêm. “Còn chuyện hắn vì sao ở đây một mình thì không biết được.” Đời trước nàng đâu có biết chuyện này đâu. Hắn còn tới đây trước thời hạn, năm đó nàng rời đi hắn còn chưa tiến Kim đô.
Dương Thiên An cắn cắn môi, biểu tình sắp khóc nói: “Nhưng. . .nhưng hắn. . .” hắn tướng mạo tuy là nhìn đẹp mắt nhưng lại không như các hoàng huynh a. Nhìn hắn giống võ phu hơn.
Nhạc Xích Vũ hiểu được vội vã chen miệng vào: “Tướng mạo chỉ là bề ngoài thôi. Chẳng phải hắn không như tin đồn sao, quan trọng chính là sau này hắn sẽ đối tốt với hoàng muội.”
“Nhị đệ muội nói đúng, hoàng muội không nên do dự nữa. Hôn ước cũng đã định xuống rồi.” Mai thị cũng khẽ giọng khuyên nhủ.
“Mặc kệ thế nào nhìn dung mạo tuấn tú kia liền biết không phải người xấu rồi.” Dư thị chép miệng cảm thán.
Nhạc Xích Vũ kéo môi mát mẻ Dư thị: “A Tịch lại quên chuyện của Phan Lập rồi.”
Mai thị che miệng cười khúc khích. Hễ có mỹ nam xuất hiện là Dư thị lại không chút tiền đồ như thế.
Dư thị lại như không nghe, lúc này mới rời mắt khỏi mỹ nam, cầm lấy tay Dương Thiên An kéo đến bên mình: “Nếu hoàng muội không tin tưởng nhân phẩm của hắn chúng ta có thể thử a.”
“Thử thế nào? “Mai thị cùng Nhạc Xích Vũ đều là tò mò áp mặt sát đến hỏi. Mai thị là tò mò nhân phẩm của Hàn Chí Vỹ, còn Nhạc Xích Vũ lại là tò mò kế hoạch thú vị của Dư thị. Mỗi người có một mục đích khác nhau nhưng lại có cùng một mục tiêu.
Dương Thiên An có chút sỡ hãi: “Được không đó, các hoàng tẩu vẫn là. . .” Nàng sợ Hàn Chí Vỹ không toàn thây hồi Ngạn quốc. Chỉ cần nhìn tam hoàng huynh mỗi ngày tức đến thở phì phò nói không ra lời liền biết độ sát thương của tam hoàng tẩu rồi.
Đã vậy cả nhị hoàng tẩu cũng hùa theo. Mắt nàng chỉ còn nhìn đại hoàng tẩu để tìm đồng tình thôi. Ai ngờ thấy được ánh mắt phát sáng kia nàng cũng không biết nên thế nào nói.
Dư thị bày vẻ thần thần bí bí, để tay lên miệng ra hiệu cho mọi người im lặng, sau đó nói: “Hiện tại chúng ta giữ bí mật về thân phận. Sau đó. . .”
Lời còn chưa nói xong, đột nhiên ánh mắt sắc bén của Hàn Chỉ Vỹ hướng về phía bụi cây các nàng đang núp hét to: “Kẻ nào?” Tay cũng đã trang bị lên hắc thiết trảo.
Dư thị không nói hai lời vươn tay đẩy Dương Thiên An ra ngoài không quên kèm theo câu: “Hoàng muội chúc may mắn.”
—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—
Mai thị bị hành động bất ngờ kia chấn động đến không thể phát ra âm thanh nào. Mắt mở thật to nhìn Dư thị lại nhìn thân ảnh của Dương Thiên An bị đẩy ra ngoài.
Nhạc Xích Vũ phúc hậu hơn liền hỏi: “Như vậy có ổn không, đối với hoàng muội có chút không công bằng a.” Bọn họ núp ở đây để Dương Thiên An một mình xuất mã thật là đáng thương.
“Hoàng muội nghi ngờ nhân phẩm của hắn liền để tự nàng đi tìm hiểu đi.” Nàng cũng là bất đắc dĩ, ai bảo mỹ nam nhanh như vậy phát hiện được bọn họ chứ. Kịch bản nàng còn chưa kịp viết.
“Có tin được không?” Mai thị rất lâu mới hồi hồn hỏi.
“Mọi người yên tâm, ánh mắt của ta là chuẩn xác nhất.” Dư thị vỗ ngực phun máu tự tin nói.
Nhạc Xích Vũ ở bên cạnh dè bĩu: “Vậy là ngươi nào nhìn nhầm Phan Lập a?”
Dư thị: “. . .”
Mai thị che miệng cười rồi lại nhắc nhở: “Im lặng xem kìa.” Mắt lại đảo về phía trước.
Dương Thiên An bị đẩy ra ngoài nhất thời mất trọng lực lao về phía trước. Hàn Chí Vỹ thấy là nữ tử vội chạy đến kéo tay áo của nàng lại giúp nàng đứng vững. Thân hắn có hôn ước không thể tùy tiện chạm nữ nhân khác.
“Cô nương không sao chứ?”
Dương Thiên An vốn là rất hoảng loạn, nghe âm thanh nam tính lại có chút thô kệch khiến nàng sợ hơn một phần. Từ ngữ trong đầu loạn cào cào nhất thời ăn nói hồ đồ: “Công. . .công tử. . .ta. . .ta không sao. . .không sao.”
“Cô nương vì sao một mình ở đây? Đi lạc?” Thấy Dương Thiên An đứng vững Hàn Chí Vỹ vội vàng buông tay, có chút hiếu kỳ hỏi. Ở Kim quốc, hắn nghe nói nữ tử sẽ không như ở Ngạn quốc được một mình đi dạo. Ở đây không người lại đột nhiên xuất hiện một nữ tử, nhìn nàng lại không giống nữ tử dân dã.
“Không. . .không phải.” Dương Thiên An run rẩy lui về sau vài bước. Thân người của nàng nhích gần bụi cây của ba vị hoàng tẩu đang núp.
Hàn Chí Vỹ chớp chớp mắt sau đó bản thân giữ lễ vội lùi về sau hai bước: “Hàn mỗ không phải người xấu, thỉnh cô nương đừng sợ. Nếu cô nương thực sự lạc đường Hàn mỗ có thể giúp cô nương trở về, tuyệt không có ý gì khác.” Bản thân hắn cũng thả nhẹ giọng nói để tránh dọa người trước mặt ngất xỉu.
Dương Thiên An nghe ăn xưng hô liền xác nhận Nhạc Xích Vũ nói không sai. Họ hàn là họ của hoàng thất Ngạn quốc. “Ta. . .ta không có lạc đường.” Nhớ lại lời từng cùng Nhạc Xích Vũ nói nàng có chút bình tĩnh lại.
“Vậy vì sao cô nương ở đây một mình?” Hàn Chí Vỹ rất là hiếu kỳ muốn biết. Mà nếu nàng từ chối trả lời hắn cũng sẽ không hỏi tiếp. Dù gì nữ tử Kim quốc cũng là e ấp không hề hào sảng như Ngạn quốc. Hắn là vì vị hôn thê nên mới phải học những thứ này.
Dương Thiên An nặn ra một nụ cười méo mó cực kỳ khó coi: “Ta chỉ là đi dạo thôi .” Trong lòng nàng đang mang ba vị hoàng tẩu ra mắng cho một trận. Rõ ràng lúc nãy nói là chúng ta không nên tiếc lộ thân phận. Thế mà hiện tại không một ai ló mặt để nàng một mình xuất mã.
Nhạc Xích Vũ định là bước ra nhưng lại bị Dư thị kéo lại. Mai thị còn lại là nhịn mà cười đến khóe mắt lưu lệ. Nàng đang nhớ đến lần đầu gặp trượng phu bản thân cũng sợ như Dương Thiên An hiện tại vậy. Chỉ là nàng may mắn hắn vì trượng phu của nàng nhìn nho nhã không hề vóc người vạm vỡ như Hàn Chí Vỹ.
Dương Thiên An đứng đó nói thêm vài câu không thấy ai giúp mình vội vã viện cớ chạy về phía xe ngựa. Ba nữ nhân bên này cũng chậm rãi lui ra phía xe ngựa.
Hàn Chí Vỹ lo nhìn theo bóng dáng của Dương Thiên An thế nên không để ý đến tiếng động của ba nữ nhân kia. Hắn lại nhìn bản thân, hắn có chỗ nào rất đáng sợ sao, vì sao nữ tử đó sẽ sợ hắn như vậy? Hay là nam nhân Kim quốc không có giống hắn? Vậy có khi nào sẽ khiến vị hôn thê sợ không?