Công Chúa Kiêu Ngạo!

Sáng hôm nay trời xanh, gió thổi thoang thoảng, những chú chim bay lượn uốn éo trên bầu trời, sau đó chúng lại đậu trên một cái cây to gần đấy, hót ríu rít như một bản tình ca. Ngồi trong xe hơi, cô cho cửa kính hạ thấp, tận hưởng không khí thoáng mát từ bên ngoài, kính xe vừa hạ xuống những đợt gió mát lạnh đã thi nhau thổi vào, khiến người ta không khỏi rùng mình một cái, tâm trí cũng tỉnh táo được vài phần. Tâm trạng hôm nay của cô cực kì tốt, vì cô và Diệp Tiêu Ngôn đã lên được một kế hoạch rất chi là hiểm độc đối với Diệp Chính Đình rồi. Chỉ một câu thôi: Diệp Chính Đình anh tiêu rồi!

Lúc ở trong lớp cô chỉ mong thời gian mau trôi nhanh, nhanh nhất có thể để rời khỏi trường. Mọi người có biết nguyên do tại sao không? Hôm nay là ngày đầu tiên bọn họ tập nhảy tranh tài. Cô và Diệp Tiêu Ngôn đã lên sẵn kể hoạch còn bây giờ chỉ cần đợi thời gian trôi qua nhanh và thực hiện kế hoạch thôi.

Và khoảng thời gian cô chờ đợi nhất trong ngày cũng đã đến. Từ xe đi đến chỗ tập mà lòng cô nôn nóng đến lạ. Có ai đang thắc mắc điều gì đó không, điển hình như tại sao Chu Tịnh Hà lại biết địa chỉ tập nhảy tranh tài đó.

Tua lại một chút, buổi tối ngày hôm qua.

Ông mặt trời khuất hẳn sau những tán cây to và chuẩn bị chìm vào giấc ngủ. Ông mặt trăng đến ca, mệt mỏi vươn mình thắp sáng mọi ngóc ngách trong ban đêm tối tăm của thành phố J. Tôi đang ngồi trước bàn trang điểm hong khô mái tóc ướt đẫm mới gội xong của mình thì điện thoại “ting” lên một cái báo hiệu có tin nhắn mới.

Nội dung tin nhắn chỉ vỏn vẹn một câu.

"Ngày mai chuẩn bị tập cho cuộc thi tranh tài sắp tới tại địa điểm Xxx, phòng 05. Diệp Chính Đình."

...

Chuyện là thế đó. Nhưng cô vẫn không biết vì sao Diệp Chính Đình có thể biết được số điện thoại của mình, nhưng mặc kệ đi, đây là một cơ hội rất tốt.

Xe rẽ vào quốc lộ và chạy bon bon đến địa chỉ Xxx đã đưa. Cô nắm lấy chốt xe mở ra, trước mắt cô hiện giờ là một chỗ rèn luyện vũ đạo lớn. Đi vào phòng 05, vừa mở cửa ra đã thấy rất sang trọng, những tấm kính bao phủ cả mặt tường không có một kẻ hở để nhìn ra được màu sắc của tường, sàn được lót bằng gỗ thượng hạng cao cấp trông rất sang trọng, nhìn sơ qua cũng biết mướn chỗ này quả thật là tốn không ít tiền, nhưng điều quan trọng hơn là Diệp Tiêu Ngôn đã đến và đang ngồi trên ghế nhìn chằm chằm cô. Hai người nhìn nhau đầy ẩn ý, đặt dưới chân anh không ít túi lớn túi nhỏ.

...

Thời gian vô tình thấm thoát thôi đưa.

Diệp Chính Đình, vận trên người bộ đồ vest sang trọng, phong thái tao nhã, mở cửa phòng tập. "Rào" một xô nước thối từ cửa rơi ập xuống đầu anh ta, sắc mặt anh ta hiện giờ cũng không khá hơn, lạnh lẽo nhìn cô và Diệp Tiêu Ngôn ngồi trên ghế cười đến thở cũng không kịp.

Diệp Chính Đình đưa mắt nhìn khắp căn phòng, thấy đâu đâu cũng là bột trắng, không bột trắng thì là một màu, những tấm kính sang trọng giờ đây đã phủ lên một lớp màu bột trông rất kinh dị. DIệp Chính Đình cau mày, trong bất giác anh cũng cảm thấy thật hối hận khi đã quá xem thường hai đứa nhóc chưa lớn này. Cô ở trên ghế, cười đến nỗi đỏ cả mặt, nhìn bộ dạng lúc nãy của anh ta thật rất buồn cười nha. Một lát sau cuối cùng Diệp Chính Đình rốt cuộc cũng tiêu hoá được tình cảnh hiện giờ, là hai người đó phối hợp muốn đối phó mình tay đút vào túi quần, rút ra một chiếc điện thoại đời mới, nhìn vào là biết đó là điện thoại giới hạn mới ra cách đây mấy ngày, anh ta bấm nút gọi cho ai đó.

Cô và Diệp Tiêu Ngôn cuối cùng cũng ngưng được cười, giương mắt nhìn Diệp Chính Đình thách thức, như muốn nói: Anh chờ đi, sẽ còn rất nhiều trò vui.

Diệp Chính Đình không có biểu cảm gì chỉ nhếch mép cười nhìn hai người trên ghế. Chốc lát sau, có một top đàn ông mặc áo đen đến đưa cho anh ta một bộ quần áo, theo sau top người áo đen là những bà lao công tay cầm đồ nghề của mình.

Cô còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì đã thấy những bà lao công thành thạo dọn đi những vết dơ trong phòng, nhưng khổ nỗi Diệp Tiêu Ngôn chơi rất cao tay, chọn những loại bột dính cao cấp và bám rất chặt, rất khó tẩy rửa.

"Anh chịu thua đi, bột mà em chọn là bột cao cấp đó." Diệp Tiêu Ngôn mỉm cười nhìn Diệp Chính Đình, với vẻ mặt đầy bỡn cợt.

"Cảm ơn em trai đã nhắc nhở. Người đâu? Đem cậu chủ và Chu tiểu thư sang phòng tập khác."

Cô và Diệp Tiêu Ngôn còn chưa vui được bao lâu thì nghe Diệp Chính Đình ra lệnh cho đàn em, cô một giây sau lại nghệch người ra, chuyện này, loại chuyện này cô và Diệp Tiêu Ngôn quả thật chưa nghĩ đến.

Thế là ngày hôm đó có hai người bị hành đến sống dở chết dở. Ngọn lửa hận thù trong lòng cũng dâng cao hơn một bậc. Ngày hôm nay đem lòng thù hận dâng cao, cô và anh đã suy tính kĩ càng hơn. Quyết tâm không chơi trò ảnh hưởng đường thở như vậy nữa. Lần này bọn họ đã tính kế sách lâu dài. Diệp Tiêu Ngôn tay cầm bịch mắt mèo, trây trây chét chét ở tay cầm cửa. Diệp Chính Đình lần này đã có phòng bị, sai người mở cửa ra, anh ta tay cầm dù đứng xa cánh cửa một lát đợi một lúc lâu cũng không có xô nước thối nào rơi xuống mới an tâm đi vào. Diệp Chính Đình quẳng cây dù sang một bên dựa vào thành tường nhìn cô và Diệp Tiêu Ngôn đang trố mắt nhìn anh ta. Thì bỗng nhiên người lúc nãy mở cửa của anh ta liên tục kêu “ngứa” gãi liên tục vào tay cầm nắm cửa, đột nhiên Diệp Chính Đình cảm thấy một cỗ ngứa ở lưng xông thẳng lên đỉnh đầu. Cô đã nói chưa nhỉ? Cô và Diệp Tiêu Ngôn còn khuyến mãi thêm mắt mèo ở xung quanh tường nữa.

Thế là ngày hôm đó Diệp Chính Đình xin nghỉ một buổi tập. Cô cùng với Diệp Tiêu Ngôn vui vui vẻ vẻ thắng lợi.

Lại một buổi tập khác. Diệp Chính Đình đã chuẩn bị cặn kẽ hơn, quyết định thứ gì cũng cho người làm, không bao giờ dựa vào tường nữa, nhưng anh ta ngốc thật, cô và anh đã quyết định không dùng một trò chơi hai lần. Ngày hôm đó cô và Diệp Tiêu Ngôn lén lén lút lút dùng đinh chọc chọc thật nhiều phát cho thủng bánh xe của Diệp Chính Đình. Nhưng đáng tiếc thay, Diệp Chính Đình lúc thấy bánh xe bị chọc thủng đến muốn nát cũng không thay đổi sắc mặt, dắt Chu Tịnh Hà và Diệp Tiêu Ngôn lên camera giám sát coi lại hành động của họ. Thế là ngày hôm đó anh ta bắt hai người họ dắt bộ xe của anh ta từ chỗ rèn luyện nhảy tranh tài cao cấp về đến nhà anh ta. Cũng may chỗ ở hiện tại của anh ta cũng khá gần chỗ luyện tập, nhưng cả hai đứa nhóc cùng đẩy một chiếc xe phân khối lớn đúng là mệt muốn chết đi sống lại, lỡ lần này chọc thủng bánh xe hơi chẳng phải là cô và Diệp Tiêu Ngôn có mạng đi mà chẳng có mạng về sao?

Phải chịu ấm ức như thế này mà vẫn không thể kêu ca, hằng ngày cô đã cầu xin cả trăm ngàn lần rồi nhưng Chu Lỗi vẫn chỉ một câu nói.

"Ba và Diệp Hạo đang hợp tác làm ăn không thể sai sót. Con tạm thời nghe lời Diệp Chính Đình đi. Không bàn cãi nữa."

Quẳng lại một câu rồi đi mất. Bây giờ cô cảm thấy Chu Lỗi là một người cha cực kì thất bại, đã đẩy con gái mình vào thảm cảnh mà không biết không hay suốt ngày bên miệng chỉ có tiền và tiền không có gì hay ho đặc sắc hơn. Vì vậy cô đành phải hóa thân thành người phụ nữ kiên cường tự mình vùng dậy đấu tranh cho bản thân cùng với Diệp Tiêu Ngôn. Còn vì sao cô biết mấy cái trò hiểm quậy phá này thì cũng nhờ trên mạng. Mười mấy năm làm con ngoan trò giỏi, danh tiếng trong sạch, rèn luyện khắt khe để trở thành công chúa Chu gia đừng nói là trò quậy phá, quậy phá cô còn chưa thử qua, nhưng chỉ một lần seach trên mạng ra: “Những trò quậy phá, nghịch ngợm hot.”, hiện ra rất nhiều trò quậy phá thú vị. Đến thời điểm hiện tại trên mạng chính là sư phụ dạy cô tuyệt sách những trò quậy phá hay nhất. Không hiểm không lấy tiền nha!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui