Công chúa kim ngọc tại ngoại

Nụ hôn mát dịu của hắn trong lòng bàn tay nàng, giống như bị một cọng lông vũ mềm mại lướt qua, men theo cánh tay tê dại vào tận trái tim.

Văn Tử Hi cuối cùng cũng hiểu ý đồ của hắn, cúi khuôn mặt nhỏ bé đỏ ửng do hoảng sợ khi nãy, trả lời nhỏ nhẹ một câu: “Ừ.”

Nàng lại có chút ngượng ngùng do sự thẹn thùng đỏ mặt, cánh tay còn lại đem một chùm tóc dài rơi xuống cằm vén vào phía sau tai đang đỏ bừng: “Chàng nói gì vậy, ta, ta nào có tướng công.”

Thục Dương công chúa rõ ràng vẫn chỉ là được thánh thượng hứa gả cho Ninh Hoài biên soạn của Hàn Lâm viện, lại chưa có chính thức gả cho hắn, nói trắng ra vẫn chỉ là một đại cô nương còn tơ mà thôi.

Ninh Hoài đưa tay muốn chỉnh lại quần áo hơi rối do hắn khi nãy kéo giật trên người Văn Tử Hi, nhưng tay khi chỉnh tới cổ áo bung lỏng của nàng có thể cảm nhận được nàng né người về sau.

Ngón tay thon dài đẹp của nam nhân chỉ bắt được không khí, đầu ngón tay vê vê trong không khí.

Ninh Hoài bật cười, chuyển sang nắm chặt lấy tay nàng kéo tay áo khi nãy bị hắn vén lên.

“Nếu không phải là tướng công, bộ dạng này bị người khác nhìn thấy rồi phải làm sao?” hắn chỉnh lại tay áo nàng cho ngay ngắn.

Trên cánh tay thon thẳng của cô nương nhỏ có một miếng vảy mới kết lại, hắn để tâm, trong ánh mắt có sự đau xót.

Văn Tử Hi nhìn cánh tay nhỏ của mình phô ra trước mắt hắn vội bĩu môi: “Nhìn thấy cánh tay cũng không là gì cả.”

“Ổ?” Giọng điệu của Ninh Hoài vút cao, tầm nhìn chuyển xuống dưới, nhìn tới đôi chân nhỏ nhắn của nàng “Nhìn thấy chỗ này, chắc hẳn cũng không tính là gì phải không.”

“Chàng!” Văn Tử Hi bỗng chốc cứng họng, dù là đang mang giày cũng vội nhét đôi chân vào trong vạt áo cho thật kỹ.

Sau khi nàng hồi sinh nhất định đã gặp phải một Ninh Hoài giả mạo rồi.

Ninh Hoài ngồi gần nàng hơn một chút, “Sau này không được luôn miệng nói những lời cái gì mà sợ tướng công sau này không thích, tướng công của nàng còn có thể là ai? Hả? Nếu muốn biết có vui hay không, trực tiếp tới hỏi ta không phải được rồi sao?”

Văn Tử Hi nhìn nam nhân tự nhận là tướng công của nàng với vẻ nghiêm túc, kiềm chế lại ý muốn làm mặt xấu với hắn, trả lời: “Được được được.”

Là ai mấy ngày trước còn một mực từ chối là thầy dạy học của nàng vậy, lần này lại nóng lòng muốn làm tướng công người ta.


Ninh Hoài đưa tay sờ đầu nàng, Văn Tử Hi cũng dùng đầu cọ vào lòng bàn tay hắn, đột nhiên nàng lại nghĩ tới cái gì đó, nói thêm: “Thế thì sau này chàng cũng không được phép dọa ta như vậy nữa.”

Không phải chỉ muốn xem vết thương trên người nàng sao, rõ ràng trực tiếp nói nàng nghe là được rồi, nàng lại không phải người hẹp hòi không cho hắn xem, ngược lại hắn giữa lúc thanh thiên bạch nhật dẫn nàng tới nơi hoang vu hẻo lánh này, lại còn không nói một lời nào đè nàng xuống bãi cỏ bắt đầu cởi đồ nàng, làm nàng còn tưởng......còn tưởng a Hoài cũng là loại người nóng vội đó.

Hai người ngồi đối diện trên bãi cỏ, Ninh Hoài nắm lấy tay nhỏ nhắn không xương của nàng trong tay ngắm nghía.

“Sao lại dọa nàng chứ?” hắn thừa biết còn hỏi, nụ cười mang vẻ nghiền ngẫm, “Hay là, nàng tưởng ta muốn làm gì nàng.”

Hắn cũng biết hành xử như thể thực sự quá lỗ mãng, nhưng không biết làm sao, nhìn bộ dạng không hiểu thế sự đang thổi bồ công anh của Văn Tử Hi, trong lòng đột nhiên có ý nghĩ muốn trêu chọc nàng.

Vừa dứt lời, Văn Tử Hi hai ngón tay lập tức nhéo mu bàn tay của hắn thật mạnh, nhe hai hàm răng trắng tinh ngay ngắn hung dữ nói: “Chàng dám!”

“Xuỵt ~” Ninh Hoài đau đến mặt nhe răng trợn mắt, “Công chúa sao lại chanh chua hung tợn thế.”

Hắn vẫn thích Văn Tử Hi nhào vào lòng hắn trong đêm, khóc giống như một đứa trẻ ngoan ngoãn, Văn Tử Hi tâm trí mơ màng khi bị hắn hôn đến mức mặt mũi đỏ bừng không biết hít thở kia hơn, hoặc là Văn Tử Hi đáng thương khóc gào mãi kêu đừng dưới người hắn khi nãy.

Người bây giờ ư, là một Văn Tử Hi xù lông, hắn thực ra cũng rất thích, chẳng qua là tính nguy hiểm hơi cao.

Văn Tử Hi buông tay đang nhéo nhìn chằm vào mắt hắn: “Chàng bây giờ có dám đối xử với ta giống thế không? Hứ!”

Nàng đột nhiên cảm thấy mấy ngày nay bản thân mình thật là bị kinh sợ, nam nhân trước mặt rõ ràng trước đây vừa gạ gẫm là mặt đỏ, bây giờ lại dám đè nàng xuống bãi cỏ ức hiếp nàng.

Nói ra thấy xấu hổ quá đi, Thục Dương công chúa như nàng rời khỏi kinh thành, bên cạnh cũng không có một hộ vệ đi theo, thời khắc quan trọng lại chỉ có thể giống như một con cừu bị con sói dày vò, trói gà không chặt ngay cả sức lực chống trả cũng không có.

“Làm gì với nàng?” Ninh Hoài đột nhiên chồm người tới trước mặt nàng.

Văn Tử Hi tay chống trên bãi cỏ đằng sau lưng, thân trước ngả về sau ngước nhìn.

Ninh Hoài lại tiếp tục chồm về trước theo cơ thể ngả về sau của nàng.

“Chàng làm gì!” Văn Tử Hi vẫn cứng miệng, cơ thể đã bước vào trạng thái phòng bị, kéo căng cổ ra nắm chặt nắm đấm dường như chuẩn bị đứng dậy bỏ chạy bất cứ lúc nào.


Nàng bây giờ thật sự không dám đảm bảo Ninh Hoài xấu xa của kiếp này sẽ không làm ra chuyện gì xấu xa với nàng.

Ninh Hoài cười thầm sự căng cứng của nàng, đưa một cánh tay ra giữ chặt sau đầu của nàng.

“Chàng, chàng, chàng, chàng......a!”

Thân trên của nàng cứng đờ, cánh tay vung vẩy đột nhiên lơ lửng trong khung trung, đôi mắt mở to thật to.

Trên môi là sự tiếp xúc mềm mại của hắn.

Ninh Hoài bỗng buông đôi môi của nàng ra, cười nhẹ một cái nói: “Là làm như thế với nàng phải không?”

Vẫn chưa đợi nàng trả lời, hắn lại tiếp tục cúi đầu hôn lên đôi môi hơi hé của nàng.

Văn Tử Hi đành nhắm mắt lại.

Sao lại hôn nữa, nam nhân này có phải hôn đến nghiện rồi không?

Hắn hôn rất dịu dàng, không còn vẻ lúng túng so với lần trước. Lần trước hắn chỉ biết rằng hơi có chút thô lỗ, ấn và giữ chặt phía sau đầu nàng mút đến đau cả lưỡi nàng, ép nàng không ngừng nuốt nước miếng hòa vào nhau của hai người, lần này lại có sự trêu đùa, răng cắn nhẹ môi nàng, ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve tai nàng, quyến rũ đến mức nàng chủ động ôm lấy cổ hắn cùng hắn quấn quýt không thôi.

Hôn rất lâu, Văn Tử Hi hơi mệt, khép đôi môi đỏ lại chỉ để hắn hôn một cách tỉ mỉ môi nàng.

Đôi mắt nàng mệt mỏi chỉ hé mở một đường, ánh mắt rã rời lại đột nhiên tập trung bởi một vật màu vàng đất lướt qua từ phía xa.

Có, có người?!

“Ửm!” Văn Tử Hi lập tức tỉnh táo vội quay đầu, Ninh Hoài hôn vào không khí, cơ thể cúi xuống về phía trước, đôi môi đúng lúc chạm vào đoạn xương quai xanh tinh tế lộ ra của nàng.

Vừa nãy hắn muốn chỉnh lại cổ áo đang rối của nàng mà nàng không cho.


“A, a, a, a……” Văn Tử Hi nhìn về hướng có một thứ gì không rõ ràng lướt qua sợ đến nói lắp.

“Ơ?” Ninh Hoài thừa thế vùi đầu vào hõm vai của nàng mà mân mê, muốn hôn thử xương quai xanh của nàng, trong giây phút môi sắp chạm xuống, hắn lại đột nhiên đổi chủ ý, lại muốn di chuyển thêm xuống dưới.

Văn Tử Hi vẫn còn đang lo lắng, Ninh Hoài đã hôn lên làn da trắng nõn của nàng, hít một cái.

“Ninh Hoài!” Văn Tử Hi làm nũng trách móc, lông mày dựng đứng nhẹ, hai tay đẩy đầu đang vùi vào hõm vai của mình.

Ninh Hoài mới cảm nhận được sự khẩn trương của nàng, đóng vạt áo hơi mở của nàng, nhìn về hướng tay đang chỉ của nàng, một bụi cỏ rậm rạp đang lay động vi vu.

Ninh Hoài cũng giật mình, bảo vệ Văn Tử Hi ở phía sau trong vô thức.

Hai người đều toát cả mồ hôi, Ninh Hoài bóp bóp lòng bàn tay đang chảy mồ hôi của nàng, trong lúc muốn lên tiếng hỏi chỗ đang phát ra âm thanh đằng kia, bụi cỏ kia lại lây động trước, có thứ gì đó nhảy ra.

“A!” Văn Tử Hi sợ đến mức nắm chặt đằng sau áo của Ninh Hoài, nhắm chặt đôi mắt.

Nếu là người thì nàng sợ sẽ bị xấu hổ mất, nếu là động vật lại sợ là con sói và gấu mà hắn đã từng nói qua, nàng sợ bị chúng ăn thịt nha.

Dường như con đường nào cũng chết, cơ thể Văn Tử Hi dính chặt vào sau lưng của Ninh Hoài.

Ninh Hoài ở phía trước lại dường như không có phản ứng mạnh nào cả, nàng thậm chí có thể cảm nhận được hắn đã bắt đầu thả lỏng cơ thể.

Văn Tử Hi cảm nhận đùi của mình đang bị một con vật mềm mại cọ cọ vào, nàng càng núp kỹ ở phía sau lưng Ninh Hoài.

Ninh Hoài quay người vỗ vai nàng an ủi: “Đừng sợ, nàng mở mắt ra xem thử là ai?”

Ể? Văn Tử Hi hé mở đôi mắt thật nhỏ, một sinh vật màu vàng đất đang cọ vào đùi nàng, còn nghe được tiếng thở hì hực của nó.

Mở to mắt thêm nữa, Ninh Cốt Đầu đang đứng thẳng cạnh đùi nàng ngoan ngoãn vẫy đuôi.

“Ninh Cốt Đầu!” Văn Tử Hi gọi to.

Ninh Cốt Đầu vừa nghe nàng gọi tên nó, vui đến mức đi vòng quanh đùi nàng mãi.

Ninh Hoài đá nhẹ Ninh Cốt Đầu một cái, con chó thừa thế lăn một vòng trên nền đất: “Cốt Đầu này, lúc chúng ta đi ra ngoài không để ý đã dẫn nó theo.”


Ninh Cốt Đầu vô cùng chăm chú đuổi theo một con châu chấu, châu chấu cuối cùng cũng đã đuổi theo được, nhưng khi hoàn hồn lại phát hiện chủ nhân và cô nương của chủ nhân không thấy đâu nữa. Nó lần theo mùi hương dễ chịu của hai người họ tìm mãi tìm mãi, tìm rất lâu mới tìm được, nó thấy chủ nhân đang cùng với cô nương môi chạm môi không có rảnh quan tâm nó, nên chơi một mình trong bụi có bên cạnh, mãi tới khi Văn Tử Hi chỉ về phía nó, nó đã muốn nhả ra cho chủ nhân một sự bất ngờ.

Thì ra là Ninh Cốt Đầu, Văn Tử Hi cuối cùng dần bình tĩnh lại, đưa tay lên ngực mình vuốt vuốt.

Đúng lúc ngón tay lướt qua phần thịt xương quai xanh thì nàng đột nhiên ngớ người ra.

Quay lưng đi, kéo mở cổ áo ra một chút, trên làn da trắng nõn trước ngực của mình in một vết đỏ khó xem.

Đứa, đứa, đứa này càng ngày càng vô pháp vô thiên rồi!

Văn Tử Hi dẫm chân quay người lại, Ninh Hoài dường như biết được phản ứng của nàng, dắt theo Ninh Cốt Đầu chạy đi.

“Chàng đứng lại cho ta!” Văn Tử Hi đuổi theo phía sau hắn.

Ninh Hoài nụ cười đắc ý lau chùi miệng, mặc nàng đuổi theo vừa đấm vừa cáu lưng hắn.

Hai người vẫn là người trước người sau, chẳng qua là lần này đổi vị trí trước sau.

Văn Tử Hi hầm hừ đi theo sau Ninh Hoài, nhìn bóng dáng anh tú rắn rỏi của hắn, tâm tính trỗi dậy liền đuổi lên hai bước đánh sau lưng hắn một cái.

Đồ xấu xa đánh bao nhiêu cũng không thể nguôi giận. Kiếp trước khi vụng trộm với tay ăn chơi đàn đúm Phùng Uyên kia nàng chỉ để y nắm tay, ngay cả ôm một cái nàng cũng không đồng ý, không ngờ tới kiếp này đi theo Ninh Hoài lại phát triển đến mưc làm cho nàng líu lưỡi, hắn hôn môi nàng thì đã đành, lại còn càng ngày càng không biết đủ, nhân cơ hội in vết hôn lên người nàng. Nếu như bị người khác thấy được sự trong sạch cả đời của Thục Dương công chúa nàng còn đâu, còn đâuuuuu?

Càng nghĩ càng tức, Văn Tử Hi lại xông lên phía trước muốn đánh thêm một cái vào phía sau lưng của Ninh Hoài, lại không ngờ hắn đột nhiên dừng lại.

Văn Tử Hi nhất thời không thắng kịp, đụng thẳng vào sau lưng của Ninh Hoài.

“Ai dô!” Văn Tử Hi bịt lấy mũi mới vừa đụng trúng vào lưng của hắn.

Người này nhìn vẻ gầy gầy cao cao, tại sao thịt trên người chàng lại cứng đến vậy, lần trước cắn đến mức nàng đau cả răng, lần này còn may chưa làm mũi nàng bị cong méo.

Ninh Hoài cúi người xuống nhìn mũi nàng: “Mau cho ta xem nào, có nghiêm trọng không, có chảy máu không?”

“Chàng đột nhiên dừng lại làm gì chứ!” Văn Tử Hi vê vặn mũi giọng ồm ồm nói, “Nhờ phúc phản ứng kịp thời của bổn công chúa nên chưa chảy máu đó.”

Ninh Hoài chỉ sang cây rậm rạp tươi tốt cao lớn và nói: “Chúng ta đã tới nơi rồi, dẫn nàng đến hái quả anh đào.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận