Thời gian tân hôn trôi qua thật không tệ, theo như lời của Ninh Hoài gọi là đắm chìm trong gió xuân, chàng chàng thiếp thiếp, vô cùng ân ái, tình cảm quấn quýt, nhưng nếu nói theo lời Văn Tử Hi thì là không mặt mũi, không biết xấu hổ ngượng ngùng, không ngày không đêm, không ra hình thù gì.
Trước ngày lại mặt một đêm hai người sau khi hòa hợp lại, nàng không kêu đau nữa, hắn lập tức không nể nang luôn, khí thế sôi sục của tuổi trẻ, thường xuyên hễ nổi hứng lên là muốn làm.
Khi nào nổi hứng? Ban đêm không thể gọi là nổi hứng, ban đêm gọi là thường lệ nha, ban ngày trên chiếc bàn văn án, trên đệm mềm, trên tấm thảm mới gọi là nổi hứng.
Trong ngày lại mặt kia nàng đồng ý nhảy múa cho hắn xem, ngày thứ 2 nàng rất giữ lời hứa đã tìm một bộ đồ nhảy để nhảy cho hắn xem, nàng tự nhận mình nhảy rất nghiêm túc, mỗi bước nhảy xoay vòng đều nhảy theo lúc trước vũ nương dạy cho, nào biết được ánh mắt quay lại đó, ngón chân nông, eo và tứ chi đang tạo dáng ở trong mắt hắn toàn bộ trở thành không nghiêm túc, nhảy được một nửa bị ai đó đột nhiên bồng lên xé áo.
Văn Tử Hi ngày càng cảm thấy bản thân mình sau khi trùng sinh rõ ràng một lòng muốn gả cho một con cừu, thế nhưng bây giờ lại phát hiện con cừu mà mình muốn gả đã trở thành một con sói.
Nàng nghĩ thế nào cũng không ngờ tới vị thiếu niên thành tú giản dị như thần tiên sẽ kéo nàng xuống phàm trần như vậy, làm những chuyện hoàn toàn không phù hợp với tướng mạo của hắn chút nào.
Trước kia nàng rõ ràng còn thường xuyên bắt gặp hắn đỏ mặt vì bị sự to gan của nàng trêu ghẹo, xấu hổ lúng túng đến mức đôi mắt không dám nhìn nàng, bây giờ thì sao? Trái lại nàng không nhìn thấy được vẻ đỏ mặt của hắn, cũng chẳng qua đó đều là vẻ mặt đỏ của sự thỏa mãn sau khi trải qua một trận tình ái.
Một điều may mắn duy nhất cũng chỉ có mẹ chồng Giang thị của mình mỗi ngày đều một mình ở phía tây trong phủ, thường thêu thêu hoa, trồng cây cỏ rất ít khi đi quan tâm hai người đang làm những chuyện gì, nếu không…… nàng sợ sẽ bị mắng là hồ ly tinh, mê hoặc nhi tử nhà người ta cả ngày không lo chính sự.
Lý Nhân Chử cho Ninh Hoài nghỉ phép không dài lắm, nhưng chắc chắc cũng không ngắn, đủ để tiểu tử này trong tân hôn ăn một bữa no nê. Ninh Hoài nghỉ phép xong, mỗi ngày theo thường lệ đi Hàn Lâm viện làm việc.
Văn Tử Hi cuối cùng cũng có được cơ hội xả hơi, ban ngày không cần vừa nhẫn nhịn tiếng rên phát ra từ trong miệng vừa lo lắng sẽ có nha hoàn gia đinh đột nhiên ngang qua, mỗi sáng thức dậy lúc tiễn Ninh Hoài ra cửa lại vô cùng nhiệt tình.
“A Hoài, chàng có mệt không, ta mặc cho chàng như thế nào nè?”
Vừa thức dậy, Ninh Hoài đang mặc quần áo, Văn Tử Hi vén chăn chạy nhanh ra tới trước mặt hắn tỏ ra ân cần.
Ninh Hoài nhanh chóng mặc xong áo bên trong, tiện tay nhận lấy áo khoác của thê tử xinh đẹp đưa qua, hành động biểu cảm tinh thần sảng khoái.
“Mới thức dậy, mệt gì chứ?” hắn buộc miệng hỏi.
Văn Tử Hi cứng họng không nói nên lời.
Ninh Hoài của nàng…… cơ thể thật cường tráng quá.
“Hôm nay ta đi rồi nàng dự định làm gì? Có gì vui không? Hử?” Ninh Hoài mặc xong quần áo, cười cười bóp mặt nàng.
“Có gì vui đâu.” Văn Tử Hi bĩu môi, những ngày tháng chưa gả và gả rồi cũng không khác mấy, chẳng qua là tự do hơn một chút thôi.
Ninh Hoài nhìn nàng vẫn mặc bộ đồ ngủ xanh dương trên người, ánh mắt chìm xuống, cười nhếch môi một cái: “Nếu nàng sợ chán, hôm nay ta sẽ không đi Hàn Lâm viện nữa, ở lại phủ bầu bạn cùng nàng như thế nào?”
Văn Tử Hi vừa nghe hắn không tính đi Hàn Lâm Viện nữa toàn thân lập tức run rẩy, nghĩ lại những ngày trước với đôi chân uể oải tới đứng còn không vững, vội đẩy eo của hắn, đẩy hắn ra ngoài cửa: “Không được, chàng không đi Lý Chưởng Viện sẽ giận đấy, chàng mới thăng một chức quan sao có thể lười biếng được, bị các đồng liêu của chàng nói ra nói vào phải làm sao? Đi mau đi mau!”
Ninh Hoài rất thích nhìn bộ dạng lúng túng của nàng, chờ tới khi nàng thực sự đẩy hắn ra ngoài cửa mới cúi đầu bổ vào đôi môi của nàng một cái thật mạnh.
“Đợi ta quay về.” Hắn vỗ vỗ cái đầu ngẩn ngơ ra của nàng, rồi ra ngoài.
——
Văn Tử Hi đợi Ninh Hoài đi xong mới bắt đầu chải tóc với dáng vẻ lười biếng.
Trong lúc thu dọn xong chuẩn bị tìm việc gì để giết thời gian, Song Duyệt đột nhiên cười chạy tới trước mặt Văn Tử Hi.
“Cười gì đấy, vui đến thế kia?” Văn Tử Hi thấy Song Duyệt cười vui vẻ, cũng không nhịn được mà cười rộ lên.
Song Duyệt vui mừng nói: “Công chúa người đoán ai đã đến?”
“Ai đến?” Văn Tử Hi vẫn chưa hỏi dứt câu, bê ngoài đã vang lên một giọng nữ trung khí đầy đặn.
“Văn Tử Hi muội ra đây cho ta!”
Âm thanh rung đến mức Ninh Cốt Đầu đang ngoan ngoãn canh cửa bất thình lình gâu gâu lên.
“Tránh sang một bên, đừng cản đường của bổn tiểu thư.” Âm thanh đấy lại vang lên, cùng với tiếng sủa to đầy thương xót của Ninh Cốt Đầu.
Ninh Cốt Đầu không ngờ con người này lại không sợ nó cố ý làm ra vẻ hung thần ác ôn, bỗng chốc kinh hãi, cụp lấy đuôi xám xịt chạy tới góc tường, vừa nghiến răng uy hiếp người này, vừa chuẩn bị sẵn sàng chạy thoát.
Văn Tử Hi vừa nghe âm thanh này lập tức nhận ra là ai, lập tứ đứng dậy chạy ra bên ngoài nghênh đón.
“Biểu tỷ!” Nàng gọi to với vẻ hớn hở.
Đỗ Thiên Thiên thấy biểu muội nhà mình giống như một quả cầu tuyết lăn về phía mình, trong lúc Văn Tử Hi sắp bổ nhào vào người mình vội vàng nắm chặt lấy vai nàng làm cho nàng ngừng lại.
“Biểu tỷ, tỷ sao lại đến đây.” Văn Tử Hi lắc lấy vạt áo của Đỗ Thiên Thiên vui mừng hỏi.
Nhà mẹ ruột của Thành Dung hoàng hậu họ Đỗ, phụ thân là tri phủ tỉnh Giang Nam, bên trên còn có một ca ca ruột, Đỗ Thiên Thiên chính là nhi nữ của ca ca Thành Dung hoàng hậu, chỉ lớn hơn Văn Tử Hi sáu tháng.
Đỗ Thiên Thiên tử nhỏ sinh sống ở Giang Nam, nhưng lại không mang trong mình tính cách dịu dàng đằm thắm như nước của các cô nương Giang Nam, hào phóng độ lượng không thua nam nhân nào.
Văn Tử Hi lúc nhỏ theo phụ mẫu xuống giang nam đã quen biết với biểu tỷ Đỗ Thiên Thiên này rồi, tính cách hai người mỗi người một vẻ, nhưng ngược lại chơi với nhau thân đến kỳ lạ. Đỗ Thiên Thiên lúc nhỏ mãi thích ức hiếp biểu muội xinh đẹp nhõng nhẽo này của mình, nhưng lại thường xuyên vào lúc nàng ấy bị một đám tiểu tử vây quanh thì rất trượng nghĩa giúp nàng đuổi cổ đám tiểu tử vây quanh đi.
Năm đó lúc Văn Tử Hi phải rời khỏi Giang Nam về Kinh Thành đã ôm lấy Đỗ Thiên Thiên khóc đến nước mũi đầm đìa, Đỗ Thiên Thiên chê nàng nước mắt nước mũi đều dính vào quần áo của mình, và cũng đã quay người lặng lẽ rơm rớm nước mắt.
Hai năm sau Đỗ Thiên Thiên lại đi theo tổ phụ tổ mẫu đến kinh thành thăm nhi nữ của họ, nàng ta và Văn Tử Hi lớn lên cùng nhau, mấy năm sau mỗi người đều trông duyên dáng yêu kiều hẳn lên.
“Tỷ sao có thể không đến chứ?” Đỗ Thiên Thiên quan sát một hồi búi tóc người phụ nữ có chồng trên đầu Văn Tử Hi, dùng ngón tay chọc chọc vào đầu bóng loáng của nàng thật mạnh, cắn răng hỏi, “Hay cho nha đầu chết tiệt muội, ta không Kinh Thành chưa được bao lâu, muội đã dám gả cho người ta rồi?”
Văn Tử Hi che lấy trán trốn ở sau lưng Song Duyệt: “Muội thành thân rõ ràng mẫu hậu đã thông báo cho ông ngoại và cửu cửa rồi, họ không phải không nói với tỷ. Các tỷ ở Giang Nam không đến uống rượu mừng của muội muội còn chưa trách các tỷ đấy.”
“Hứ!” Đỗ Thiên Thiên phất vạt áo, rất không hài lòng về việc biểu muội nhà mình đã gả cho một tên nam nhân thối.
Ninh Cốt Đầu nằm co rút ở góc tường thấy cô nương của chủ nhân nhà mình bị ức hiếp, lấy can đảm, chạy tới cạnh Đỗ Thiên Thiên nghiến răng kêu gâu gâu.
“Con chó này là muội nuôi đấy à?” Đỗ Thiên Thiên liếc Ninh Cốt Đầu một cái, dường như không có một chút dáng vẻ sợ hãi.
“Đáng yêu không.”
“Mập quá.”
Văn Tử Hi: ……
Ninh Cốt Đầu vốn dĩ đang cố tỏ vẻ hung dữ vừa nghe tới chữ “Mập” đó, nguyên một thân hình con chó bỗng chốc giống như một quả bong bóng bị xì hơi, lộc cộc nằm bệt dưới nền.
“Gâu gâu gâu gâu gâu!” Ninh Cốt Đầu kêu đau xót. (Bổn con chó phải giảm cân, bổn con chó đã từng là con chó anh tuấn nhất trong thôn, nhưng mà Cốt Đầu phải ăn thật ngon, bổn con chó phải giảm cân)
Song Duyệt rất chuẩn xác xách con chó không có triển vọng này ra ngoài.
Văn Tử Hi lại kéo lấy tay của Đỗ Thiên Thiên ngồi xuống: “Biểu tỷ tiến cung có gặp mẫu hậu của muội chưa? Lần này tỷ về kinh thành nán lại bao lâu? Chúng ta chơi cùng nhau nhé.”
“Ta vừa gặp cô cô ở trong cung ra đây, cô cô nói muội đã gả cho trạng nguyên năm nay, tỷ vội đến muốn nhìn thử.” Đỗ Thiên Thiên ngước cổ tìm khắp nơi, “Phu quân của muộn đâu rồi? Sao lại không thấy?”
Văn Tử Hi thấy nàng ấy nhắc tới Ninh Hoài xấu hổ cười một cái: “Ban ngày chàng làm việc ở Hàn Lâm viện, ban đêm chàng quay về muội dẫn tỷ gặp chàng được không?”
Đỗ Thiên Thiên nhìn biểu cảm xấu hổ ngượng ngùng của Văn Tử Hi trong lòng bỗng chốc không vui: “Gả đi thôi sao lại bắt đầu ưỡn ẹo rồi, nếu mà gả đi đều sẽ trở thành bộ dạng như muội, tỷ chả muốn gả đi đâu.”
“Tỷ không gả cữu cữu đồng ý ư? Ông ngoại đồng ý ư? Nếu họ đều đồng ý tỷ không gả, muội mới tin lời tỷ nói.” Văn Tử Hi vênh mũi đắc ý với Đỗ Thiên Thiên.
“Muội!” Đỗ Thiên Thiên cứng họng.
Lần quay về này nàng một mình dẫn theo bà nha hoàn lớn tuổi được người của cô cô phái đến đón vào kinh thành, mục đích không giống năm xưa chỉ đơn giản đến thăm người thân.
Vài ngày trước lúc tổ phụ nghe tin Văn Tử Hi Thục Dương công chúa, cháu gái ngoại nhỏ hơn mình sáu tháng cũng đã gả đi rồi liền khẩn trương, vội muốn nhanh chóng gả nàng đi, thế nhưng những chàng trai Giang Nam ấy chọn đi chọn lại cũng không có người mà nàng thích, liền đưa nàng tới kinh thành để nữ nhi Thành Dung hoàng hậu giúp đỡ xem xem trong Kinh Thành có người nào phù hợp hay không.
Hai người trò chuyện một hồi, Văn Tử Hi dẫn Đỗ Thiên Thiên đi gặp Giang thị, tính dẫn Đỗ Thiên Thiên vào trong Kinh Thành dạo dạo.
Văn Tử Hi nắm lấy tay Đỗ Thiên Thiên ra ngoài.
“Về đây.” Đỗ Thiên Thiên kéo Văn Tử Hi đang vô cùng phấn khởi xông ra ngoài lại quay về.
“Sao vậy?” Văn Tử Hi bị kéo tới lảo đảo người, hỏi với vẻ không hiểu.
Đỗ Thiên Thiên chỉ chỉ tóc của Văn Tử Hi: “Tóc của muội, muội đừng chải kiểu búi tóc người phụ nữ có chồng ra ngoài cùng ta được không, ta thấy rất khó nhìn.”
Văn Tử Hi sờ sờ búi tóc hình ngân lượng trên đầu, cong môi lên hỏi: “Thế phải làm sao?”
“Đi chải lại đi, trước kia muội chải kiểu búi tóc rủ xuống đẹp biết mấy, bây giờ cái này nhìn già gì đâu.” Đỗ Thiên Thiên cau mày nói.
“Như vậy......không hay lắm.” Văn Tử Hi có chút do dự, mẫu hậu nói nữ nhi lấy chồng phải có dáng vẻ của người đã có chồng.
“Sao lại không hay? Tỷ là cô nương, muội cũng là cô nương, chúng ta ra ngoài phải trang điểm giống nhau mới được.” Đỗ Thiên Thiên đẩy Văn Tử Hi đi trang điểm lại.
Văn Tử Hi đỏ mặt không trả lời.
Biểu tỷ Thiên Thiên vẫn chưa hiểu được cái này, hơn một tháng trước nàng thực sự vẫn là một cô nương thực thụ, nhưng mà bây giờ, nói thế nào cũng không phải nữa rồi.
Sau nửa nửa tiếng đồng hồ, ngoài cửa Ninh phủ có hai cô nương dáng vẻ xinh đẹp trẻ trung tay nắm tay bước ra.
——
Sắp cuối thu rồi, Viện Hàn lâm phải chỉnh lý lại hồ sơ lớn nhỏ sắp gần một năm nay, thêm nữa trước triều hôm nay Thiệu Chân Đế nhớ nhung tướng quân Chấn Bắc hơn mấy chục năm có công trấn giữ biên ải, có ý muốn ông ấy hồi triều, trong đó việc hạ chiếu chỉ phải kiểm kê tướng sĩ không ít, Viên Hàn lâm bận rộn hơn nhiều so với trước đây.
Buổi chiều tan làm về muộn, may mà trời vẫn chưa tối, Ninh Hoài vội vội vàng vàng thu dọn đồ vội về nhà. Đồng liêu Vương Thành cùng đường với hắn, hai người đi cùng nhau.
Phố Trường An hôm nay rất náo nhiệt, đặc biệt là trước quầy bắn cung tên trúng vào tấm bia sẽ được phần thưởng thường ngày, rất nhiều người chen chúc xô đẩy.
Vương Thành ngăn người đi đường mới đi ngang qua hỏi quầy đó có chuyện náo nhiệt gì.
“Có hai cô nương cùng với một công tử đang thi bắn cung ở đằng kia, trong đó một cô nương nói nếu thua sẽ thua cược muội muội cho hắn, kết quả là bây giờ cô nương đó đã thua rồi, vị công tử kia đang đòi muội muội của nàng ấy. Ây, hai tiểu cô nương, cô nương nào cũng đẹp.”
“Hả? Cũng có thể đêm muội muội ra cược ư?” Vương Thành có chút hứng thú, nói với Ninh Hoài, “Chúng ta cũng đi xem thử đi?”
Ninh Hoài nghĩ Văn Tử Hi còn đang ở nhà đợi hắn, lắc đầu nói: “Huynh đi đi, ta còn phải vội về trước.”
“Được, thế tôi tự đi xem.” Vương Thành gật đầu đáp lại, nhìn về phía đám người kia.
Ninh Hoài vừa bước chân muốn đi. Lại đội nhiên bị ai đó nắm chặt vai.
“Ơ?” Ninh Hoài quay người.
Vương Thành híp mắt lại, chỉ về phía hai bóng người ăn mặc xinh đẹp đến nhức mắt trong đám người bên đó hỏi: “Huynh nói xem người đằng kia, có giống với thê tử công chúa của huynh không?”