Công chúa kim ngọc tại ngoại

“Yêu tinh!”

Ninh Hoài niệm chú khắp người, nuốt lấy sự ngọt ngào xinh đẹp mà nàng chủ động dâng lên.

Nàng từng tiếng gọi Hoài ca ca ở bên tai hắn, bị hắn từng cái đâm vào, nhìn nam nhân đó đang hoành hành trên người nàng ánh mắt vừa trong veo vừa vô tội, vẫn lúng túng như vậy với sự khiêu khích quen thuộc của hắn, khi thủy triều dâng tới nàng rùng mình vừa bất lực. Giống như một cô nương không hiểu thế sự, hay một đứa trẻ ngây thơ và giản dị.

Sự thuần khiết này là thứ làm trỗi dậy d*c vọng muốn tiêm nhiễm. Ninh Hoài đè lên, buông ra, hôn, gào nhẹ, phi nước đại, bỏ trống, nhẹ nhàng, quyết liệt, Hoài ca ca của nàng đang làm….nàng.

Lúc sau cùng, Văn Tử Hi nhìn trên cơ thể mình của mình toàn là màu trắng đục, nhìn cái của mình bị đâm chọc đến mức không khép lại được, khóc đến thê thảm.

Nàng kêu lên: “Ca ca à, Hoài ca ca, sao có thể làm một chuyện xấu như vậy với một tiểu muội muội chứ.”

Hoài ca ca sau khi thỏa mãn dịu dàng nhìn cái bụng giống như cái chậu úp ngược to của nàng, trầm tư nói: “Lớn thêm chút nữa, lớn chút nữa thật sự không được nữa rồi.”

**

Năm đầu tiên của Văn Tử Hi ở ngoài cung trôi qua cũng không tệ, đêm giao thừa, đồ quỷ nghịch ngợm trong bụng sau khi nghe thấy tiếng pháo ở bên ngoài hào hứng mà lăn hết cả mấy vòng trong bụng nàng, mãi tới sau nữa đêm nàng mới tựa đầu lên cánh tay Ninh Hoài, dựa cái bụng lên người hắn ngủ say sưa.

Mồng 1 tết, tiểu nữ tử đã làm thê tử người ta vui mừng nhận được tiền lì xì.

Văn Tử Hi ôm bao lì xì phình phình lăn lộn vài cái trên giường.

“A Hoài thật tốt ~” Văn Tử Hi một tay bóp bao lì xì một tay ôm lấy cổ Ninh Hoài.

Trọng lượng của lì xì thực ra chỉ là thứ yếu, chủ yếu là trước kia, mỗi năm nàng đều có thể nhận được rất nhiều tiền lì xì, nhưng năm nay được gả đi rồi nên không nhận được nữa, khó trách sẽ có một cảm giác thương cảm cho bản thân dường như đã bắt đầu già rồi, tiền lì xì này vừa cầm được, nàng liền từ chối cái mà người ta vẫn gọi mình là một phụ nữ, yên tâm mà làm một tiểu nữ Văn Tử Hi.

Ninh Hoài sờ sờ bụng nàng: “Nhận nhiều vào.”

Nhưng chuyện nữ nhân đã được gả đi mà vẫn có thể nhận được tiền lì xì không phải là chuyện vui mừng nhất ngày năm mới của Văn Tử Hi, mà vì còn có một chuyện khác.

Trấn Bắc tướng quân và Lại Bộ Thị Lang trở thành thông gia, con gái thị lang Ngô Tuyết Trinh đính hôn với con trai độc nhất Phùng Uyên của tướng quân. Nghe nói hai người năm ngoái ở phủ đô úy Tống Tuân đã nhất kiến chung tình, như là một duyên phận đã được sắp xếp từ trước, trở thành một câu chuyện lý thú trong kinh thành.

Ninh Hoài lúc biết được chuyện này liền hạ chén trà trong tay xuống cười cười.

Ngày hôm đó ở phủ tướng quân, trong người Phùng Uyên đột nhiên rơi ra một bức họa nhỏ, bức tranh vẽ rất xấu, trong đó lờ mờ, thấp thoáng hình ảnh một nữ tử trên mình khoác chiếc áo màu đỏ, ngũ quan bị tô đến mờ nhạt, chải hai búi tóc trên đầu.


Tướng quân rất vui mừng vì đứa con trai độc nhất của mình đã có người trong lòng, liên tục truy hỏi xem nữ tử mặc đồ đỏ đó là ai, Phùng Uyên sau khi nhìn thấy bức tranh đột nhiên kinh ngạc một trận, lại ấp úng không muốn trả lời, cuối cùng vẫn là Tống Tuân tới giải vây, nói nữ tử trong bức tranh mà Phùng huynh vẽ là người mà khi Phùng Uyên tới nhà hắn làm khách vô tình gặp được- con gái lại bộ thị lang- Ngô Tuyết Trinh.

Con gái lại bộ thị lang? Tướng quân nghe xong rất vui mừng, ngày hôm đó ông khẩn cầu Tống Tuân giới thiệu cho Phùng Uyên gặp mặt mấy cô nương phù hợp, thật không ngờ lại thành công như thế. Sau đó lập tức phái người đi chuẩn bị sính lễ tới nhà Ngô thị lang để đề nghị kết thông gia.

Phùng Uyên mở miệng muốn ngăn cản, nhưng lại bị Tống Tuân cười ngắt lời.

“Ngày hôm đó nhiều cô nương tới như vậy, cũng chỉ có Ngô tiểu thư mới có thể mặc một bộ đồ đỏ đẹp như vậy để có được sự để ý của Phùng huynh, vả lại, cô nương mặc áo đỏ ngày hôm đó, ngoài Ngô tiểu thư ra lại không có ai khác.”

Tướng quân thấy bộ dạng do dự, có chút không xác định của Phùng Uyên, liền hỏi nữ tử áo đỏ hắn vẽ có phải là người khác hay không.

“Người khác?” Phùng Uyên cười thê lương, khép đôi mắt, nhớ tới sự chán ghét khó hiểu mà nàng dành cho hắn, nhớ tới cái bụng to mà nàng đang mang, nhớ tới bộ dạng nũng nịu đòi hôn của nàng khi nhào vào trong lòng người đó.

“Là Ngô tiểu thư.” Phùng Uyên thấp giọng đáp.

Tống Tuân vỗ vỗ vai Phùng Uyên: “Hãy đối xử tốt với Ngô tiểu thư, cô ấy, rất thích huynh.”

Phùng Uyên không trả lời, nhặt bức tranh kia lên đặt trong tay vuốt thẳng, không biết tại sao, gương mặt cô gái trong bức tranh đột nhiên bị chà mờ đi, không biết tại sao, trên đầu cô gái đó bỗng nhiên xuất hiện thêm hai sợi tóc mai.

Ninh Hoài bỏ bút trong tay xuống.

Rẻ cho hắn rồi.

Ngày thành thân của Phùng Uyên và Ngô Tuyết Trinh đã được định vào cuối năm, Văn Tử Hi lấy lý do thân mình to không tiện đi tham gia hôn lễ của hai người họ, chỉ phái người đi đem quà mừng thật to tới gửi.

Mọi người đều khen công chúa và phò mã thật hào phóng, nhưng thực ra là Văn Tử Hi nghe tin Phùng Uyên thành thân liền vui mừng quá, lấy quà mừng to để chúc hai người hòa hợp, hạnh phúc trăm năm, sớm sinh quý tử, biểu đạt lời chúc bọn họ phải sống tốt những ngày tháng tươi đẹp sau này, sau này đừng bao giờ lượn lờ xuất hiện trước mặt nàng khiến nàng phải bực mình.

Ngô Tuyết Trinh đã gả đi rồi, lúc nhìn thấy dánh sách quà tặng của khách mời trong ngày nàng ta thành thân, phát hiện quà của Thục Dương công chúa và phò mã to nhất.

“Công chúa đúng là công chúa.” Ngô Tuyết Trinh âm thầm nghĩ, “Ngày hôm đó vừa gặp trong phủ Tống đại nhân, công chúa lại không có trang điểm ăn diện gì, nhẹ nhàng mà vượt qua cả mấy người trang điểm tỉ mỉ, kĩ lưỡng như bọn họ.

“Có điều vẫn may là phu quân nhìn trúng ta.” Ngô Tuyết Trinh đóng hộp quà lại có chút đắc ý, biết dung mạo của mình thực sự không được xem là quá xuất sắc, nhưng ngày hôm đó vẫn có thể chiếm được trái tim của Phùng Uyên, thắng được ba người nữ tử khác.

Phùng Uyên đẩy cửa đi vào, Ngô Tuyết Trinh cười khanh khách mà đi lên đón.


Hắn không nói một lời mà trực tiếp đẩy nàng lên giường, một phen mây mưa, Ngô Tuyết Trinh bị hắn làm đau rồi, nhưng lại không đành chặn lại sự hưng phấn của hắn, đánh phải kiềm lại mà tiếp đón. Qua mấy ngày rồi, hắn lần nào cũng thô lỗ như vậy, chỉ biết đâm mà không nói được một lời, mặc kệ việc ả đã chuẩn bị xong chưa, xong chuyện thì ngả sang một bên buồn rầu ngủ, trong quá trình làm chưa bao giờ gọi nàng, không gọi tên nàng, cũng không gọi qua một tiếng nương tử.

Hắn nhất định là mệt rồi, Ngô Tuyết Trinh nhìn bóng dáng cường tráng như núi cao của người bên cạnh, ôm hắn từ đằng sau: “Tướng công.”

Ả gọi đến ngọt ngào, âm điệu vì vừa nãy bị làm cho mệt quá nên có chút thấp hơn so với ngày thường, Phùng Uyên chợt giật mình, nhớ rằng có một người cũng từng gọi qua như vậy, giọng nói rất giống với Ngô Tuyết Trinh lúc nãy, chỉ có điều người đó không phải là ả.

Trong ngày tuyết rơi hôm đó, nàng gọi hai từ này rồi nhào vào lòng một người khác.

Phùng Uyên đè Ngô Tuyết Trinh xuống: “Gọi lại lần nữa.”

“Dạ?” Ngô Tuyết Trinh sửng sốt, ngay sau đó cũng phản ứng lại, xấu hổ kêu lên, “Tướng công.”

Phùng Uyên nhíu mày: “Ta bảo nàng gọi giống như lúc nãy.”

Đêm đó, ả bị hắn ép, cố ý thấp giọng xuống, gọi không biết bao nhiêu từ “Tướng công.”

**

Phùng Uyên thành thân, Văn Tử Hi vui vẻ rồi, Văn Tử Hi vui vẻ rồi, mỗi ngày đều được Ninh Hoài dắt tay đi dạo trên mấy con phố. Qua những ngày cuối năm, bụng nàng ngày một lớn hơn, giống như thổi một quả bóng bay, năm trước vẫn chỉ là giống một cái mặt chậu nhỏ trên người, đến nay đập vào mắt người ta trước chính là bụng của nàng.

Bụng to quá thì mệt a, Văn Tử Hi cuối cùng cũng cảm nhận được sự vất vả của một thai phụ, mỗi tối đều xoa cái lưng bị đè đến nhức mỏi của mình, khóc lóc kể lể với Ninh Hoài có mấy bộ y phục không mặc được nữa rồi, chân cũng có chút sưng phù, những đôi giày vừa vặn trước kia cũng bắt đầu chật rồi. Ninh Hoài cũng không biết phải làm thế nào, chỉ có thể xoa bóp cái lưng nhức mỏi của nàng rồi nhẹ nhàng an ủi, y phục từng xấp từng xấp đem tới, chỉ sợ nàng trong thai kì mà không vui.

Nàng đang trong thai kỳ, tâm lý nhạy cảm vô cùng, thường xuyên vì chút chuyện nhỏ mà tức giận hoặc là khóc. Có lúc chỉ vì đêm nay bầu trời ít sao quá, có lúc chỉ vì Ninh Hoài sáng sớm đi mà quên hôn nàng, còn có lúc là vì hài tử cả ngày trong bụng không động đậy.

Ngày này, Ninh Hoài vừa xong việc là quay về phủ, Song Duyệt liền báo cáo công chúa từ sáng thức dậy tới giờ chưa có cười, cả ngày đều không vui, cứ ngồi trong phòng ôm cái bụng của mình mà phát rầu, bữa trưa bưng đồ ăn lên cũng không đụng đũa, không để ý tới ai, buổi chiều ninh cốt đầu luôn khiến cho người yêu thích nhất muốn chơi cùng với công chúa nhưng cô ấy cũng bảo nó tránh xa ra chút, bọn họ cũng hết cách, mời phò mã nhanh chóng qua đó xem xem công chúa thế nào.

Ninh Hoài trong lòng run lên, vội vàng về phòng, vừa đẩy cửa ra liền thấy Văn Tử Hi nghiêng vẹo trên giường, cau mày rầu rĩ không vui, dưới chân còn có một tiểu nha đầu đang xoa bóp chân cho nàng vẻ mặt nơm nớp lo sợ.

“Ta về rồi.” Ninh Hoài cười nói, có chút căng thẳng, cũng không biết là ai lại chọc giận thai phụ thất thường này rồi, bây giờ tới hắn cũng không dám làm gì lơ là, sơ suất, chỉ sợ nàng lại ôm bụng nói không sanh con cho hắn nữa.

Đây là tuyệt chiêu gần đây của Văn Tử Hi.


Hắn kêu nàng ăn canh gà.

“Chàng còn ép thiếp ăn thì thiếp không sanh nữa!”

Hắn kêu nàng ngủ sớm.

“Chàng còn giục thiếp ngủ thì thiếp không sanh nữa!”

Hắn kêu nàng mặc thêm nhiều áo chút.

“Chàng còn bắt thiếp mặc thì thiếp không sanh nữa!”

Buồn bực. Hắn thực sự rất muốn nói, hài tử đã bị ta để trong bụng nàng rồi, nàng có thể không sanh sao? Nhưng nhìn thấy nàng mỗi ngày vác cái bụng to với bộ dạng tủi thân, cuối cùng hắn lại mềm lòng, không có cách nào, nàng tùy ý thì cứ tùy…, hắn có thể chiều được.

“Sao lại không vui nữa rồi?” Ninh Hoài cười nịnh ngồi bên cạnh nàng, kêu tiểu nha đầu đang xoa bóp chân cho nàng lui xuống trước.

Văn Tử Hi hừ một tiếng, quay đầu đi chỗ khác.

“Chàng không được nhìn thiếp.” nàng giận đùng đùng nói.

Ninh Hoài khó hiểu: “Sao vậy? sao lại không thể nhìn nàng?”

Nàng thân hình bây giờ không tiện, mỗi đêm hắn không được đụng thì đành thôi, chẳng lẽ bây giờ đến nhìn cũng không được?

Văn Tử Hi quay đầu, thấy khuôn mặt Ninh Hoài vẫn anh tuấn như trước kia, nghĩ tới thân hình mảnh khảnh nhưng cường tráng của hắn, miệng bẹp một cái, nước mắt bắt đầu rơi.

Lã chã một lúc, rồi đánh lên mu bàn tay của Ninh Hoài.

Ninh Hoài vội ngồi xuống trước mặt Văn Tử Hi, nâng mặt nàng lên, lau nước mắt trên mặt nàng.

“Đừng khóc, đừng khóc, sao thế, nói với ta được không?”

Văn Tử Hi bẹp miệng, nghẹn ngào nhìn hắn nói: “Chàng đừng nhìn thiếp, thiếp không đẹp nữa rồi.”

“Sao lại không đẹp nữa rồi?” Ninh Hoài kinh ngạc, sau khi nàng mang thai thì khuôn mặt có tròn lên một chút, nhưng vẫn nhỏ còn chưa bằng một nắm tay của hắn, nhan sắc không giảm đi tý nào, lại còn thêm phần ngây thơ, làn da vẫn trắng như cũ, đôi mắt vẫn to như vậy, đôi môi nhỏ vẫn đỏ như thế, đẹp đến không chịu được.

“Chàng lừa thiếp!” Văn Tử Hi đẩy hắn một cái, chỉ vào bụng to của mình nói, “Chàng không nhìn thấy sao?!”

“Nhìn thấy cái gì?” Ninh Hoài hỏi, hắn yêu cái bụng to của nàng chết đi được, bên trong có con của hắn, nhìn thế nào cũng cảm thấy chưa đủ nữa là.


Văn Tử Hi vén áo lên, để lộ ra cái bụng tròn tròn trắng nõn.

“Chàng nhìn đi!” nàng chỉ vào một bên bụng mình.

Ninh Hoài nhìn theo tay nàng chỉ, trên bụng trắng nõn của nàng đột nhiên có những đường vân nhỏ nổi lên, màu sắc có hơi thâm so với màu da của nàng, giống như những con giun nhỏ đang uốn lượn.

Văn Tử Hi nhìn những “con giun nhỏ” trên bụng mình òa khóc.

Nàng thút thít nức nở nói: “Cái này phải làm sao bây giờ, thiếp không cần cái bụng to này nữa, huhu…… xấu quá, xấu quá, làm nứt toác hết da của thiếp ra rồi, con càng ngày càng lớn, những cái này sẽ càng ngày càng nhiều, huhu…… thiếp không cần cái bụng này nữa……thiếp không sanh nữa……”

Ninh Hoài vội kéo áo nàng xuống: “Không đâu, không đâu, chỉ là một đường thôi mà, nàng đừng có không sanh được không? Cho dù sau này có nhiều hơn, nàng, nàng vẫn rất đẹp, không xấu một chút nào. Vả lại, bụng của nàng cũng đâu phải cho người khác xem, chỉ cần ta thích là được rồi.”

“Chàng lừa thiếp! Ai mà thích đường vân xấu như này.” Văn Tử Hi dậm chân, “Chàng tự mình sanh đi! Thiếp không sanh cho chàng nữa!”

Nàng buồn vì chính mình không được hoàn mỹ toàn diện nữa, nhưng Ninh Hoài cũng không có cách nào với những “con giun” trên bụng nàng, suy cho cùng, hắn là người khởi xướng những “con giun” kia, hắn tuy là có để ý tới những dấu vết trên người nàng, nhưng nàng lại vô cùng để tâm, Ninh Hoài cuối cùng bất đắc dĩ đành phải mời thái y tới, xem xem có cách gì hay không.

Sau khi thái y tới xem thì cười và nói rằng đây là chuyện rất thường tình, trên người thai phụ nào cũng sẽ có, nhưng lời vừa ra khỏi miệng thì bị Văn Tử Hi đang nhìn với ánh mắt hình viên đạn, thái y run cầm cập, đành phải kê mấy thuốc bôi trì hạn chế sự rạn da, bảo công chúa mỗi tối bôi một chút, sẽ có tác dụng.

Kết quả là nhiệm vụ bôi thuốc mỗi tối cho Văn Tử Hi lại rơi lên đầu Ninh Hoài, hắn làm không biết mệt, một là hắn thích nhân cơ hội này có thể nói chuyện thân thiết với con, hai là, hắn từ cuối năm liền phải nhịn, nhịn đã rất lâu rồi, lấy cơ hội này xoa bóp sờ nắn nhiều chút cho thỏa cái tay cũng tốt.

Thuốc này thực sự rất hữu dụng, trên bụng Văn Tử Hi chỉ nổi lên một “con giun” đó là không nổi nữa rồi, thấy làn da trơn tru như trước, nàng cuối cùng cũng thở nhẹ một hơi, mỗi tối không ngừng bảo Ninh Hoài bôi thuốc cho nàng.

Một buổi tối nào đó, Văn Tử Hi vén áo để lộ bụng, nửa híp mắt ngủ gật trên giường, Ninh Hoài ngồi quỳ ở bên cạnh nàng, cẩn thận mà bôi thuốc cho nàng.

Trên tay hắn dính thuốc mỡ, dùng tay xoa xoa cho nóng ấm rồi xoa đều lên bụng nàng, xoa xoa ấn ấn tới khi toàn bộ được hấp thụ được rồi mới thôi.

Văn Tử Hi được hắn xoa còn cảm thấy rất thoải mái, chỉ là đột nhiên cảm thấy dưới người có chút dính dính, ấm áp dễ chịu, nàng vừa nhắm mắt vừa đẩy đẩy Ninh Hoài: “Thuốc, thuốc bị đổ xuống giường rồi.”

“Hả?” Ninh Hoài quay đầu nhìn một bình nhỏ vẫn đang ở yên một bên, lại đưa tay ra sờ vũng ướt dưới người Văn Tử Hi.

Dường như có chất lỏng, từ trong người nàng không ngừng chảy ra.

Hắn bắt đầu luống cuống, cánh tay chạm phải vũng ướt át kia bắt đầu run rẩy.

“Cái, cái này hình như không phải thuốc.”

“Vậy là cái gì?” bất đồng với sự nói lắp của hắn, Văn Tử Hi lười biếng hỏi.

“Hình như là…… nước ối.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận