chap 1:
" Nhi, dậy đi , sáng rồi "
Tiếng của Thùy vang mãi bên tai của Nhi khiến cô phải bật dậy
" 2 ơi, hôm nay là ngày nghỉ mà, sao 2 kêu em dậy sớm thế, mới có 7h mà"
Nhi đáp trả, mắt cô nàng cứ nhắm lại liên tục, nói giọng ngái ngủ
" Ông kím em ở dưới nhà kìa chứ ở đó mà ngủ, nghe nói chuyện hôn ước gì đó.... em lo mà chuẩn bị đi......"
Thùy nhắc nhở , Nhi nghe thế thì bật dậy, đi làm VSCN, rồi chải đầu , thay đồ.......Cô đi xuống nhà.. với 1 gương mặt lạnh lùng như mọi ngày khiến tất cả người hầu đều sợ sệt .
Cô mở cửa phòng ăn
......Cạch......
Cô quan sát xung quanh thì thấy tất cả mọi người đều có mặt đầy đủ chỉ thiếu mỗi mình cô thôi . Nhi bèn bước lại vị trí dành cho cô, vị trí cao nhất đối diện ông của Nhi
" Đừng tưởng là được ông cưng rồi phá lệ cái nhà này nhé, con gái ngủ giờ này mới dậy, bắt mọi người phải đợi mình dậy rồi mới được ăn sáng "
Tiếng của bà 5 lên tiếng.......Bà năm rất ghét Nhi và Thùy . Vì 2 đứa đều là cháu cưng của ba chồng bà....Con gái pà thì không được cưng như 2 đứa này nên bà rất ghét
" Nó lỡ tới trễ, làm gì mà cô nặng lời đến thế "
Bà 3 nói đỡ cho Nhi, bà 3 rất thương Nhi và Thùy nên luôn luôn che chở cho 2 chị em vì pa mẹ 2 đứa đều mất cả
" Tất cả im lặng ăn sáng đi, Nhi ăn sáng xong rồi lên phòng ông, ông có chuyện cần nói với cháu"
Tiếng ông Nội Nhi vang lên khiến cho căn phòng im thin thít không chút động tĩnh gì.........
30p sau: Tại phòng ông Nhi
" Cháu ngồi xuống đi , ông có chuyện cần nói với cháu "
Nhi ngồi xuống, cô có linh cảm mách bảo đây không phải chuyện tốt dành cho cô
" Gia tộc Hoàng Ngọc ta xưa và nay đều rất giữ uy tín với mọi người.....Và rất trọng lời hứa......Ta đã hứa 1 lời hứa mà đến nay ta vẫn chưa quên được, đó là hứa hôn với gia tộc họ Vương "
Nhi tròn mắt, cô ngạc nhiên hết cỡ, việc hứa hôn thì đâu có liên quan gì đến cô
" thưa ông, nhưng việc này đâu có liên quan đến cháu..... sao ông lại kêu cháu lên đây và nói việc này"
" Ta đã hứa hôn cho cháu và thiếu gia út của Gia tộc họ Vương..... nên ta mong cháu hãy chấp nhận việc này "
Ông Nhi lấy hết can đảm nói , toàn thân Nhi bây giờ cứng đơ.... cô phải k..ế....t.....hô...n ở cái tuổi 17t này sao
" Nhưng thưa ông, cháu mới 17t , luật nhà nước đâu cho kết hôn ở tuổi 17 đâu ông ạ "
Nhi cố gắng nói để mong ông mình tha cho cô không phải kết hôn
" Gia tộc nhà ta thừa sức để làm việc này nên cháu cứ yên tâm, bây giờ ta chỉ cần cái gật đầu của cháu thôi.... Nếu cháu từ chối thì cháu cũng biết rồi đấy...... Ông mong cháu suy nghĩ kĩ "
Ông Nhi thở dài , thực ra ông cũng không muốn cho cháu gái cưng này của ông phải đi lấy chồng sớm đâu. Nhưng vì lời hứa danh dự không thể nào nuốt lời được, như thế sẽ làm mất thanh danh gia tộc Hoàng Ngọc
" Thôi được, cháu đồng ý.....chào ông cháu lên phòng"
Nhi gật đầu rồi đứng dậy cuối đầu chào ông mình, sau đó đi thật nhanh lên phòng
" Cái con bé này, thiệt là.... "
Ông Nhi thở dài lắc đầu nhìn đứa cháu đến khi khuất bóng....
Nhi ở trên phòng......gương mặt không biểu lộ tí cảm xúc nào, ai gọi cũng không nghe.......cứ nhốt mình đến tối..... không ăn không uống gì......
Cốc......cốc.......
" Nhi ơi, mở cửa cho chị đi, chị là Thùy nè "
" Chị đi đi, em muốn yên tĩnh "
Nhi quăng cái gối xuống,.....cô lấy nhanh bộ đồ rồi đi vào phòng tắm..... Thùy ở ngoài thì pó tay . với đứa em gái này. Nói thế nào cũng không chịu nghe, chỉ làm khổ người chị này thôi
Bên trong, Nhi cứ ngâm mình trong bồn tắm từ 6 giờ đến 7h30 mới chịu thay đồ rồi đi ra........Cô chỉ muốn ngủ và ngủ mà thôi. Sáng h nằm trong phòng suốt.... Chợt cái bụng cô réo lên.... Đúng rồi, sáng giờ chưa ăn gì mà...... ăn một chút rồi hãy ngủ
Nghĩ vậy, Nhi bước lại gần điện thoại, cô nhấn số ......
" Dạ tiểu thư cần gì ạ ?"
" Mau đem cho tôi 1 phần súp và 1 ít trái cây, 5 phút lẹ lên "
Nói xong Nhi cúp máy, cô thả mình trên giường.... Nghĩ đến những lời ông nói
"Nếu cháu không đồng ý thì cháu cũng biết rồi đấy...."
"Cháu đồng ý"
Cốc....cốc....
" Vào đi"
" Thưa tiểu thư, phần súp và ít trái cây của cô đây ạ "
" được rồi, ra ngoài đi"
Cô lạnh lùng...cô người hầu rón rén bước ra ngoài.....
Nhi vừa ăn vừa ngẫm nghĩ:
" không biết cái tên ấy như thế nào, số mình thật đen đủi, 17t phải lấy chồng và kế nghiệp ông....Ước gì....anh ấy quay về "
Cô thở dài......trong lòng nặng trĩu.....xử lí đống trái cây và súp xong...... cô bưng ra để trước phòng.... Sau đó đi đánh răng và leo lên giường ngủ...