Công Chúa Lạnh Lùng

Mọi chuyện vừa nói lọt hết vào tai một đứa trẻ... Đó chính là anh nó...
Chờ tên bặm trợn kia đi, anh mới bước tới, mặt sa sầm vào phòng papa mình, lạnh giọng:
- Papa, giải thích cho con tất cả mọi chuyện!
Ông giật mình quay sang anh, lắp bắp:
- Quân, tại... tại sao con... con lại... lại ở... đây...?
- Papa giải thích cho con!!! Tại sao lại liên quan đến Bé Băng ở đây?! Papa!
- Ta... Ta...
- Papa!
Ông im lặng một chút, rồi thở dài nói:
- Được thôi! Ta sẽ kể cho con... Ta và người đàn ông đó là bạn học thời cấp 3... Hai người đều yêu một cô gái... Đó chính là mama con. Mama con đã chọn ta và lấy ta... Tiếp theo... Con đã biết... Sau khi sinh được Băng Băng, mama của con đã ra đi... Bây giờ ông ta tới trả thù năm xưa... Hắn ta nghĩ Băng Băng là nguyên nhân gây cái chết của mama con... Với lại, Hắn ko muốn ta nhìn thấy hình ảnh của mama con... Trên gương mặt con bé... Nó rất giống mama con... Nên bây giờ bắt ép ta đưa con bé ra... Nếu ko phải giao toàn bộ tài sản của tập đoàn Heart S2 này cho hắn... Nhưng... Ta biết... Dù có giao hết tập đoàn này... Hắn ta cũng ko tha cho nó... Ta phải làm sao... Quân?_Ông ôm đầu, đau khổ nói.
- Tại sao papa lại sợ hắn như vậy? Hắn có một mình thôi mà_ anh thắc mắc.
- Hắn ko phải một mình_ ông thở dài_ ông ta là trùm mafia đứng đầu ở VN. Ông ta rất nguy hiểm... Và đáng sợ...
Im lặng.
- Con có ý này_ anh khẽ nói sau một hồi rất lâu_ nhưng...
- Cách gì con mau nói đi!_ ông vội vàng nói_ cứu được Bé Băng, việc gì ta cũng có thể làm.
- Con nói... Ta sẽ đuổi Bé Băng ra khỏi nhà...
- CÁI GÌ??? Con nói gì vậy??? Đuổi Bé Băng ra ngoài khác gì đưa nó vào chỗ chết!
- Với tư cách con gái của quản gia... Mắc lỗi lớn... Bị đuổi ra khỏi nhà...
- Cách đó ko được! Hắn biết mặt con bé, làm sao làm thế! Với lại, hắn cài người xung quanh ngôi biệt thự để quan sát nữa!
- Hắn biết... Nhưng thuộc hạ của hắn chắc gì đã biết! Phải thử mới biết! Chúng ta sẽ cho người lén đi bảo vệ nó! Qua chuyện này, chúng ta sẽ đón Băng Băng về!
~kết thúc~

- Mọi chuyện là như vậy!_ ông nói, giọng khá trầm.
- Bác, con muốn hỏi_ Ana nói, nhận được sự đồng ý của ông, cô nói tiếp_ thế tại sao mà bác bây giờ mới tới đón Nhi... À ko Băng Băng...
Anh im lặng nghe papa mình nói, thấy Ana hỏi thì trả lời thay:
- Anh định chỉ cần sau 1 năm thì đón Băng Băng về, nhưng lại bị mất dấu nó.
- Tại sao?_ hắn từ nhìn nó chuyển sang anh, thắc mắc.
- Sau khi đuổi Băng Băng đi, sát thủ bí ẩn đã đuổi theo để giết nó... Theo như anh biết là vậy... Ko biết sát thủ đó là ai... Toàn bộ vệ sĩ đã bị giết... Cho nên đã mất dấu nó. Anh thấy toàn bộ vệ sĩ đã bị giết nên đã còn tưởng là...
- Thế còn ông ta?
Papa nó lên tiếng trả lời:
- Sau khi mất dấu con bé, ta đã lập kế hoạch triệt hạ bang Mafia đó. Ta liên lạc với các tổ chức quốc tế để cầu cứu và nhờ họ giúp. 4 tháng sau bang của ông ta đã bị triệt hạ. Ông ta đã tự tử chết.
Ken cũng tham gia, hỏi một câu mà ai cũng thắc mắc:
- Thế tại sao... Tên sát thủ đó lại tha cho Băng Băng?
Im lặng. Ai cũng suy nghĩ về câu hỏi đó. Lý do gì mà tên sát thủ đó lại tha cho nó chứ?
.
.
.
.
.
- Bởi vì sát thủ đó... Là tôi!
Cánh cửa bật mở trong sự ngỡ ngàng của toàn bộ người trong phòng. Nó nhìn thấy người đó, giật mình mở miệng sau bao nhiêu lâu ko nói:
- Josh Amber, sao anh lại ở đây? (Josh Amber: 26t, con trai trùm mafia lớn nhất TG, người quen của nó khi ở nước ngoài.
"đập chai
" khỏi phải nói, là Giám đốc tập đoàn Jx lớn thứ 6 TG, bạn của Quân)
- Anh ở đây thì sao chứ_ Amber nhún vai, chỉ vào Quân_ đến thăm thằng khỉ mắc dịch này này.
- Anh biết... Anh Bin?_ nó ngỡ ngàng hỏi, nhìn vào Amber.
- Ừ. Đối tác và là bạn thân.
- Ra vậy...
- JOSH AMBER, ANH VỪA NÓI GÌ?!? ANH LÀ SÁT THỦ GIẾT EM CỦA EM?_ anh Quân chặn ngang lời nó, hét ầm lên.
- Bình tĩnh coi nào nhóc!_ Amber vẫn thản nhiên_ có gì đâu mà ghê vậy.
- Anh là sát thủ đó?_ nó lạnh giọng nhìn Amber khiến cho anh chợt rùng mình_ Sao lúc ở đó em ko thấy anh?
- Hơ hơ bình tĩnh. Sẽ giải thích_ Amber vẫn trò đó, nhún vai nhìn nó.
- ANH CẨN THẬN KO EM BÁO VỚI VỢ ANH LÀ HÔM NAY ANH CHẾT CHẮC ĐÓ JOSH AMBER_ anh Quân và nó đều quát lên, lườm cháy mặt Amber, rồi giật mình nhìn nhau vì quá trùng hợp.
- Hic. Hai anh em nhà này đáng sợ quá. Thôi anh khai_ Amber tỏ vẻ sụt sịt, ấm ức.
- Đúng đó. Cháu nói cho chú biết luôn đi Amber_ papa nó nói.
- Nhìn cái bộ mặt uỷ khuất của anh kìa. Dẹp ngay đi cho em_ anh Quân lên tiếng, lườm lườm.
- Rồi rồi. Bít rồi_ Amber bĩu môi_ thực ra là...
- Là gì?
- Để cho người khác nói đi_ Amber nhăn mặt khó chịu nhìn Quân_ Lúc đó anh ở VN. Đang đi thì anh phát hiện ra có đám người bám theo một cô bé thì nghĩ họ định bắt cóc đứa bé đó nên anh ra tay khử hết bọn họ. Ai ngờ... bây giờ mới biết đó là vệ sĩ chớ.

- Anh... _ Quân tức nghẹn họng_ thì ra đó là anh. Làm anh em em bị mất liên lạc với nhau.
Sát khí nổi lên khiến ọi người trừ nó rùng mình. Nó thở dài đứng dậy.
- Băng, em đi đâu?_ Amber nhìn nó rồi hỏi làm cho tất cả mọi người hướng về chỗ đó.
- Ban công_ nó nhàn nhạt cất tiếng_ ồn ào.
- Nhi... À Băng Băng bà có tha thứ cho papa và anh hai cậu ko_ Ana vội hỏi như sợ nó đổi ý vậy.
.
.
.
.
.
- ...
Ko trả lời. Nó đi mất hút ra ban công. Mọi người nhìn nó mà bất giác thở dài. Hắn khẽ khàng đi theo nó.
Nó đang nhắm mắt vươn tay ra đón gió. Đôi mắt đang nhắm bất ngờ mở ra:
- Minh Tuấn, anh ra đây đi. Đừng đứng ở đó_ giọng lạnh như nước đá.
- Sao cô biết?_ hắn ngạc nhiên hỏi, bước tới chỗ nó.
- Trực giác.
Im lặng.
1
... 2
... 3
...
- Tại sao... Cô ko trả lời họ?_ hắn ngập ngừng hỏi, nhìn vào nó.
Im lặng.
- Sao cô... Ko trả lời họ?_ hắn hỏi lại.
Im lặng.
- Này, cô ko biết nói hả? Trả lời đi!_ hắn hơi bực mình vì câu hỏi của mình bị lơ đi.

- Lý trí... Hay tình cảm... Đều ko được...
- Hả?_ hắn nghệt mặt ra. Ko hiểu nữa!
- Dùng... Lý trý hay... Tình cảm... Đều ko thể... Vì tôi... đâu có giận họ... Tôi chỉ bắt ép bản thân thôi... Đã quen rồi...
Đúng...
Giả vờ...
Như một thói quen...
Vậy thôi...
- Vậy cô tha thứ cho họ?_ hắn hỏi, giọng điệu trở về thường ngày.
- Tôi đâu giận họ mà tha thứ... Hồi đó... Tôi nghĩ rằng tôi gây nhiều phiền phức ọi người... Và kết quả bây giờ là... Tôi đã đúng..._ nó cười nhạt, hơi ngước lên trời.
- Cô ko phiền phức_ hắn khẳng định_ lỗi đâu phải ở cô.
- Ko phải của tôi... Vậy tại sao mama tôi lại chết... Papa tôi suýt mất tập đoàn... Anh hai xém chết... Là lỗi của ai...!
Đôi mắt nó bắt đầu đỏ lên. Nó muốn khóc. Nhưng nước mắt của nó ko chảy ra được. Chỉ đọng lại nơi khoé mắt.
.
.
.
.
- Cảm ơn anh_ nó khẽ giọng nói, có vẻ có chút mỏi mệt.
- Chuyện gì?_ hắn quay lại hỏi.
- Vì đã nghe tôi nói_ nó nhắm mắt_ im lặng và nghe tiếng gió thổi.
- Ừ...
~end chap 14~


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận