Công Chúa Lưu Manh - Lão Nương Thủ Bất Xuất Danh Tự Liễu

Vương Thần An nhìn ta, sau đó từ trên bàn trang điểm lấy một gương mặt bằng đồng đưa cho ta.
Ta hồ nghi nhìn hắn.
Hắn chỉ vào gương đồng gằn từng chữ một: "Ngươi xem, nó nói ngươi thoạt nhìn rất an toàn!"
Ta vẫn cảm thấy mù mờ.
Hắn cười giễu cợt, "Ngực không lớn, cũng không não!"
Sau khi nói xong, hắn đi thẳng tới trước bàn ngồi xuống, rót một ly trà cho mình!
Ta tới đây thì mới phục hồi tinh thần lại.

"Vương Thần An, ta muốn giết cửu tộc ngươi!"
Hắn quay đầu lại về phía ta cười thản nhiên, sau đó dùng ngón tay chỉ mình nói: "Phò mã gia!"
"Cút!" Ta nhặt gối đầu lên thảy qua!
Hắn oanh một quyền, đánh gối đầu thành Tán Hoa Thiên Nữ.
"Khụ khụ......"
Hừ! Dám trêu giận bản công chúa! Ta còn có chiêu sau! Kia trong gối nằm chất đầy độc dược, là cung nữ ta tín nhiệm nhất thay ta mua được từ nơi quỷ y Mạc Tiêu Dao, có thể gọi người muốn sống cũng không được muốn chết cũng không thể!
Vương Thần An, ta vốn không muốn ác độc như vậy, là ngươi ép ta đấy!

Ta năm tuổi ăn trộm gà, sáu tuổi đánh chó, bảy tuổi kế thừa thiên diện thần thủ, học bản lãnh đi lừa gạt. Chẳng qua là chưa danh chấn giang hồ, thì bị tìm trở về cung, thành Bảo Châu công chúa được sủng ái nhất.
Ta chưa bao giờ nghĩ tới mình sẽ chịu thiệt thòi lớn như vậy.
Gừng càng già càng cay! Cung nữ ta tín nhiệm nhất, lại là gian tế được phụ hoàng an bài ở bên cạnh ta.
Nàng cho ta độc dược, nhưng thật ra là xuân dược.
Vương Thần An cho ta lên.
Ta trời sanh tính rộng rãi, coi như là lúc tập võ bị ngã, vừa vặn bị chài cán bột thọc cho một đao. Nào có thể đoán được mặt Vương Thần An kia lại âm trầm nói: "Nếu không phải bởi vì trúng xuân dược, quyết định sẽ không đụng vào ta!"
Ta suýt nữa nôn ra một búng máu.
Hắn sập cửa đi, sau đó một tháng, ta cũng không thấy qua hắn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận