Công Chúa Mạnh Mẽ Ở Dân Quốc

Sáng tinh mơ, bầu trời cũng đã tờ mờ sáng, chim sơn ca thức dậy sớm gọi Tống Chu Thành tỉnh dậy từ giấc ngủ say.

Khi anh mở mắt ra lại phát hiện mình đang nằm ở dưới đất.

Tống Chu Thành gãi đầu mình rồi nhớ kỹ lại tất cả những chuyện xảy ra đêm hôm qua.

Ngay khi anh nhìn thấy Lâm Tri Ngải đang nằm trên giường, đột nhiên bừng tỉnh.

Tiêu rồi, tiêu thật rồi, hình như anh đã chọc giận Lâm Tri Ngải mất rồi.

Lâm Tri Ngải tức tối suốt cả một đêm, nghe thấy động tĩnh của Tống Chu Thành thì cô bèn mở mắt ra, trừng mắt nhìn Tống Chu Thành: "Tôi nói cho anh biết, bắt đầu từ bây giờ, anh đừng hòng lên giường của tôi!"

"Nhưng đây là giường của anh mà!" Tống Chu Thành cúi đầu, khẽ nói.

Cho dù Tống Chu Thành có nói nhỏ thế nào thì Lâm Tri Ngải cũng vẫn nghe thấy, bèn hừ một tiếng: "Hửm, vừa nãy anh nói gì?"

Nhìn thấy sắc mặt càng ngày càng khó chịu của Lâm Tri Ngải, Tống Chu Thành nhanh chóng huơ tay: "Anh không có nói gì hết, em vui là được."

Suốt cả ngày hôm đó Tống Chu Thành đều đang nghĩ về chuyện Lâm Tri Ngải không cho anh lên giường, cả ngày đều đang hối hận, tối hôm qua sao anh lại ngủ mất vậy chứ!

Triệu Dực Thạch vẫn còn đứng ở bên cạnh nghe thấy Tống Chu Thành thở dài cả ngày rồi, cậu ấy chau mày hỏi Tống Chu Thành: "Anh sao vậy? Hôm qua không phải anh bảo về nhà làm ba sao? Sao hôm nay nhìn mặt kì vậy!"

Tống Chu Thành liếc mắt rồi quát vào mặt Triệu Dực Thạch: "Cút!"

Còn lên chức ba nữa chứ, bây giờ anh có được ngủ trên giường nữa hay không còn là cả một vấn đề đấy!

Đến tối hôm đó, Tống Chu Thành vẫn còn giả ngốc, chỉ cần Lâm Tri Ngải không chủ động nhắc đến thì anh cứ xem như đã quên chuyện tối hôm qua.

Ai ngờ còn chưa đến gần giường, Lâm Tri Ngải đã vứt một tấm chăn xuống giường, hừ lạnh lùng: "Giường của anh ở kia kìa!"

Tống Chu Thành ôm lấy tấm chăn khóc không ra nước mắt: "Hay là anh ngủ ở bên sạp mềm cạnh khung cửa sổ được không!"

Lâm Tri Ngải lắc đầu: "Không được, anh cách xa tôi quá, ngộ ngỡ tôi muốn uống nước gọi anh không dậy thì phải làm sao!"

Nhìn thấy gương mặt với vẻ tức giận kia của Lâm Tri Ngải, Tống Chu Thành thở dài xong thì đành trải đệm ở dưới đất.

Vốn tưởng như vậy là xong xuôi, đợi đến khi anh mơ màng chìm vào giấc ngủ thì đột nhiên vang lên giọng nói của Lâm Tri Ngải: "Tống Chu Thành, tôi muốn uống nước, rót nước cho tôi."

Tống Chu Thành thờ dài thườn thượt sau đó chỉ đành phải rời khỏi chiếc chăn ấm áp của mình. Thế nhưng khi đưa nước cho Lâm Tri Ngải thì lại nghe thấy giọng nói lạnh lùng của cô: "Nước này lạnh quá, tôi không uống, tôi muốn uống nước nóng."

Tống Chu Thành trừng muốn rớt cả mắt ra ngoài, Lâm Tri Ngải còn chẳng hề chạm đến cốc nước, sao cô ấy lại biết được nước có nóng hay không chứ.

Hơn nữa, anh biết Lâm Tri Ngải thích uống nước ấm nên anh còn cố tình rót nước ấm cho Lâm Tri Ngải.

Thế nhưng nhìn gương mặt không chút biểu cảm kia, Tống Chu Thành cũng biết Tri Ngải đang muốn giày vò anh nên đành đến nhà bếp một lần nữa, rót cho Tri Ngải một cốc nước nóng hơn nữa.

Đợi đến khi anh bưng cốc nước trở về, Lâm Tri Ngải lại lạnh lùng nói: "Để trên bàn đi, bây giờ tôi hết muốn uống rồi."

Tống Chu Thành trải qua một đêm trong sự giày vò một lúc muốn uống nước, một lúc thì lại chẳng muốn uống nữa của Lâm Tri Ngải.

Hôm sau khi Tống Chu Thành thức dậy, bọng mắt của anh đã có một quầng thâm đen láy, còn Lâm Tri Ngải thì quay người tiếp tục say giấc nồng.

Việc này khiến cho Triệu Dực Thạch khi nhìn thấy Tống Chu Thành, anh cứ liên tục ngáp dài.

Triệu Dực Thạch không hề nể nang mà trêu đùa: "Sao thế? Làm ba thích quá rồi hả?"

Tống Chu Thành bèn tức tối mắng Triệu Dực Thạch: "Làm ông nội cậu ấy!"

Theo như thái độ hiện tại của Lâm Tri Ngải thì anh cũng không biết đến bao giờ mình mới có thể được lên giường ngủ nữa!

Lâm Tri Ngải ngủ một mạch đến trưa, tối hôm qua giày vò Tống Chu Thành, cô cũng mệt không chịu được.

Vừa mới mở cửa phòng ra, Tiểu Hoà đã đặt chiếc chậu trong tay xuống và đi đến: "Thiếu phu nhân, Quế ma ma kia sáng hôm nay đến tìm người, em lấy lý do rằng người đang nghỉ ngơi nên bảo bà ta quay về rồi."

Lâm Tri Ngải chau mày, hỏi cô ấy: "Hôm nay bà ta có ra ngoài không?"

Tiểu Hoà gật đầu: "Nghe gác cổng bảo, vừa sáng sớm là bà ta ra ngoài một lần, quay về thì bèn chạy đến Như Ý Uyển."

Khóe môi Lâm Tri Ngải chầm chậm cong lên, huơ tay nói với Tiểu Hoà: "Được rồi, chuyện này tôi biết rồi, một lát nữa bà ta nếu có đến tìm tôi nữa thì cứ dẫn bà ta qua đây!"

Không ngoài dự đoán của Lâm Tri Ngải, cô vừa mới ăn cơm trưa xong thì Quế ma ma cũng đến. Trong tay của bà ta còn cầm theo một quyển sách màu đỏ.

"Tri Ngải tiểu thư, đây là danh sách của hồi môn lúc đầu của mẹ cô. Đã nhiều năm vậy rồi, tôi vẫn luôn bảo quản giúp cô."

Quế ma ma nói xong thì nước mắt lại tuôn ra, hệt như đã chịu đựng điều gì đó uất ức lắm.

Lâm Tri Ngải thì ngồi ở trên ghế, cô gật đầu nói với Quế ma ma: "Vậy thì theo như ý của bà, chúng ta nên làm gì đây?"

Quế ma ma lau đi nước mắt, đang quỳ ở dưới đất bỗng đứng bật dậy: "Tất nhiên chúng ta phải đến nhà họ Lâm để đòi hết những thứ này về, đây là những thứ mà phu nhân đã để lại cho cô đấy ạ."

Lâm Tri Ngải khẽ bật cười, cô vẫn đứng dậy: "Nếu đã nói như vậy rồi, bây giờ chúng ta đến nhà họ Lâm một chuyến thôi."

Biểu cảm trên mặt Quế ma ma đơ cứng, dường như có vẻ không muốn đi cho lắm: "Cần cả tôi đi theo sao?"

Lâm Tri Ngải nghiêm túc gật đầu: "Tất nhiên rồi, bà không đi cùng tôi, lúc bà nội hỏi đến thì tôi phải nói thế nào đây!"

Lâm lão thái thái ở bên đây cũng đã ăn xong bữa trưa, đang chuẩn bị ngủ trưa thì gác cổng đến báo rằng Lâm Tri Ngải đến.

Lâm lão thái thái rất ngạc nhiên tại sao Lâm Tri Ngải lại đến vào giờ này, thế nhưng bà vẫn để gác cổng dẫn Lâm Tri Ngải vào trong.

Khi bà nhìn thấy Quế ma ma ở sau lưng Lâm Tri Ngải, đôi mắt bỗng chốc thay đổi, sắc nhọn hệt như một mũi đao, khiến cho Quế ma ma đi theo sau Lâm Tri Ngải vô cùng sợ hãi.

Lâm Tri Ngải giống như chẳng hề nhìn thấy ánh mắt của Lâm lão thái thái vậy, cô vội đi đến trước mặt Lâm lão thái thái và mỉm cười nói với bà: "Bà nội, hôm nay con đến là có chuyện muốn hỏi bà."

Lâm lão thái thái liếc mắt nhìn Quế ma ma ở cách đó không xa, khẽ gật đầu với Lâm Tri Ngải: "Được, con hỏi đi."

Lâm Tri Ngải thu lại nụ cười đó của mình, biểu cảm cũng trở nên nghiêm túc: "Đây là Quế ma ma, là người hầu lúc trước của mẹ con, bà ta nói với con rằng mẹ con chết không phải là chuyện ngoài ý muốn, là do nhà họ Lâm vì của hồi môn đáng giá của mẹ con nên mới cố ý hại chết mẹ."

Biểu cảm của Lâm lão thái thái ôn hoà, vô cùng nhẹ nhàng, bà thở dài nói với Lâm Tri Ngải: "Bà cứ bảo lần trước con cứ là lạ, thì ra là bị lão ma ma này xúi giục. Bà ta đúng thật là người ở trong sân của mẹ con lúc trước nhưng bà ta chỉ là người hầu mẹ con mua sau khi gả sang đây thôi."

Lâm lão thái thái vẫn còn chưa nói xong thì Quế ma ma đã đứng phắt dậy, lớn tiếng phản bác: "Tôi là người phu nhân mới mua sau này thì đã làm sao, phu nhân đối xử với tôi như người thân, đại ân đại đức của phu nhân suốt đời này tôi cũng không thể quên!"

Biểu cảm trên mặt của Quế ma ma dần trở nên dữ tợn, bà ta gào lên với Lâm lão thái thái: "Bà già này, chỉ với một lời nói mà bà đã hại cả đời của tôi, các người rõ ràng là sợ khi tôi ở bên cạnh đại tiểu thư nên mới cố ý hãm hại tôi!"

Lâm lão thái thái hừ một tiếng: "Có phải hãm hại hay không thì bên đồn cảnh sát có ghi rõ ràng, kiểm tra thì biết ngay."

Lâm Tri Ngải đưa mắt nhìn Lâm lão thái thái, rồi lại nhìn Quế ma ma, cô bỗng thở dài: "Hai người mỗi người một ý, con không biết nên tin ai luôn rồi!"

Quế ma ma đứng thẳng người, ánh mắt nhìn về phía Lâm lão thái thái có đôi chút khó hiểu: "Vậy bà có dám thề không? Thề rằng nhà họ Lâm các người không hại chết phu nhân, thề rằng nhà họ Lâm các người không hại đại tiểu thư trở nên khờ khạo, bằng không nhà họ Lâm các người sẽ phải đoạn tử tuyệt tôn!"

Chỉ thấy trong ánh mắt của Lâm lão thái thái vụt lên nét hoảng hốt, hơi thở cũng trở nên gấp gáp: "Có gì khó đâu chứ, nhà họ Lâm tôi tuyệt đối không phải loại người hại chết con dâu của mình, nếu như tôi có nửa lời giả dối, tôi sẽ bị Thiên Lôi đánh chết!"

Lâm Tri Ngải vẫn chăm chú nhìn Lâm lão thái thái, nhạy cảm tìm ra được lỗ hổng trong lời nói của bà. Bà chỉ nói rằng nhà họ Lâm của bà không hại mẹ của cô ngốc, thế nhưng lại không phủ nhận việc làm cho cô ngốc trở nên khờ khạo.

Lâm Tri Ngải bèn bước đến trước mặt Lâm lão thái thái và vỗ nhẹ vào lưng của bà, cô thở dài nói với bà: "Bà nội, bà không cần phải thề độc như vậy. Ma ma này nói nhà họ Lâm tham của hồi môn của mẹ con, vậy để ba mang của hồi môn trả lại cho con, vậy chẳng phải đã chứng minh được ma ma này đang nói dối rồi sao!"

Quế ma ma vẫn còn đang ở bên cạnh chợt sáng mắt lên. Người đó đã bảo rồi, chỗ của hồi môn đáng giá này không làm cho nhà họ Lâm chết thì cũng mất đi một lớp da.

Nếu như không khiến cho Lâm Tri Ngải trở mặt với nhà họ Lâm được, vậy thì khiến cho nhà họ Lâm nôn chỗ của hồi môn này ra, cũng xem như bản thân đã hoàn thành nhiệm vụ rồi.

Quế ma ma bèn cười nhạt nói với Lâm lão thái thái: "Đúng đó, vừa hay hôm nay tôi cũng mang theo danh sách của hồi môn đến. Nhà họ Lâm bà nói nghe hay như vậy, thế thì trả của hồi môn lại đi!"

Quế ma ma vừa dứt lời, tiếng quát lớn của Lâm Chính Hồng đã vang lên ở trước cổng: "Lâm Tri Ngải, mày chỉ vì chỗ của hồi môn cỏn con đó mà đến ép bà nội đã nuôi mày khôn lớn sao?"

Lâm Tri Ngải đưa mắt nhìn qua nơi phát ra giọng nói đó thì thấy Lâm Chính Hồng giận xanh mặt đi về phía cô.

Ở cách Lâm Chính Hồng không xa là Lăng Tú ma ma, chắc Lâm Chính Hồng là cứu viện mà Lăng Tú ma ma gọi đến.

Lâm Tri Ngải cười nhạt với Lâm Chính Hồng: "Lời của ba nói đúng thật vô lý, của hồi môn này vốn dĩ là đồ của mẹ con, sau khi mẹ mất đi thì tất nhiên nó làm đồ của con. Con lấy lại đồ của con, sao lại biến thành lỗi của con rồi."

Lâm lão thái thái nhìn thấy Lâm Chính Hồng bước vào còn thầm thở phào. Nhưng khi Lâm Chính Hồng và Lâm Tri Ngải cãi nhau, Lâm lão thái thái trừng mắt nhìn Lâm Chính Hồng.

Sau đó Lâm lão thái thái vỗ nhẹ vào bàn tay của Lâm Tri Ngải, nhẹ nhàng nói: "Tri Ngải, số lượng chỗ của hồi môn này không nhỏ đâu, ba của con cũng chỉ là sợ con không quản lý được mà thôi."

Lâm Tri Ngải bỗng mỉm cười hớn hở: "Vậy thì có khó gì chứ, chỗ của hồi môn người thêm vào cho con lần trước, con đã để nhà họ Tống quản lý giúp con rồi, mấy tháng nay, con không những không lỗ mà còn kiếm được một khoản tiền đấy."

Mặc dù tính tình của Lâm lão thái thái có tốt đến đâu đi nữa, nụ cười trên mặt cũng chẳng giữ được nữa: "Như vậy đi, bà và ba của con thương lượng với nhau một lát, một chút nữa sẽ trả lời con."

Khi Lâm Tri Ngải rời đi, còn cố tình quay lại nhìn Lâm lão thái thái một lần nữa. Thứ mà cô quan tâm không phải chỉ có số của hồi môn cỏn con này, mà là chân tướng hai mươi năm bị chôn vùi dưới số của hồi môn đó.

Cho dù mẹ của cô ngốc có mất đi, cô ấy vẫn còn chỗ của hồi môn vô giá này, cũng xem như có thể hạnh phúc một đời.

Nhưng cô ấy lại bị người khác không quan tâm, thiếu sự chăm sóc, sốt đến mức khờ khạo mới được người khác phát hiện ra.

Cho dù sau này Lâm lão thái thái có giữ cô ấy ở bên cạnh nuôi dưỡng, cô ngốc cũng sẽ không bị Lâm Diệc Vân ức hiếp.

Đợi đến khi Lâm Tri Ngải đi mất hút, Lâm lão thái thái ngồi xuống chiếc ghế ở bên cạnh, đưa mắt nhìn quyển danh sách của hồi môn mà Lâm Tri Ngải để lại mà thẫn thờ, không một ai biết rằng bà đang nghĩ gì.

Lâm Chính Hồng đứng ở bên cạnh thì chau mày nhìn Lâm lão thái thái: "Mẹ, bây giờ chúng ta phải làm sao?"

Bàn tay cầm danh sách của hồi môn của bà chầm chậm siết chặt, nghe thấy câu hỏi của Lâm Chính Hồng xong thì đập tay xuống bàn: "Cậu hỏi tôi làm thế nào, thế tôi phải hỏi ai đây! Lúc đầu cậu làm những việc đó cậu không thể nghĩ kĩ một chút được sao!"

Lâm Chính Hồng cúi đầu, biểu cảm khựng lại: "Lúc đầu là con muốn diệt cỏ tận gốc nhưng do mẹ cảm thấy Tri Ngải đáng thương mới nuôi dưỡng nó ở bên người, ai ngờ có một ngày nó không còn ngốc nữa, lại còn có được nhà họ Tống làm chỗ dựa!"

Lâm Chính Hồng còn chưa nói xong thì đã bị Lâm lão thái thái quăng có cái liếc mắt lạnh lùng: "Tôi cảnh cáo cậu, những lời như vậy sau này không được phép nói nữa, cái chết của mẹ Tri Ngải không liên quan gì đến chúng ta, Tri Ngải ngốc càng không liên quan gì đến chúng ta!"

Như Ý Uyển.

"Nghe Phúc Bá nói hôm nay em về nhà họ Lâm, sao không dẫn Tiểu Hoà theo?"

Trước khi Tống Chu Thành về nhà, còn cố ý đến quán rượu Gia Hoà mua cho Lâm Tri Ngải một phần điểm tâm.

Lâm Tri Ngải ăn điểm tâm mà Tống Chu Thành đưa sang, khẽ cười: "Dẫn em ấy theo làm gì, tôi tự làm được mà."

Hôm nay khi ra ngoài Phúc Bá nói với cô để cho Tiểu Hoà đi cùng nhưng Lâm Tri Ngải từ chối.

Không vì gì cả, chỉ vì lần trước Tiểu Hòa nói chuyện của Vương Cảnh Phi cho Tống Chu Thành. Tiểu Hoà là nha hoàn của nhà họ Tống, không phải là nha hoàn của Lâm Tri Ngải cô.

Chỉ cần cô dẫn theo Tiểu Hoà, vậy thì trước mặt Tống Chu Thành cô sẽ chẳng có bí mật nào cả. Mặc dù cô cũng không cần giấu Tống Chu Thành chuyện gì nhưng cảm giác lại không được tốt mấy.

Tống Chu Thành gật đầu với Lâm Tri Ngải: "Vậy hôm nay em về đấy nói gì rồi?"

"Quế ma ma đưa tôi một danh sách của hồi môn của mẹ, tôi bảo nhà họ Lâm trả của hồi môn của mẹ lại cho tôi." Lâm Tri Ngải vươn người, ngáp một cái.

Tống Chu Thành khẽ chau mày: "Vậy ý của nhà họ Lâm thế nào? Có cần anh giúp gì không? Hay là lần sau em đợi anh được nghỉ, chúng ta về nhà họ Lâm lần nữa đi!"

Lâm Tri Ngải nở một nụ cười thật tươi: "Không sao, có người sẽ giúp tôi mà."

Cô chỉ cần giữ một thái độ trung lập, tự khắc sẽ có người mang sự thật đến trước mặt cô.

Lâm Tri Ngải nói xong thì quay về phòng, khi Tống Chu Thành bước vào thì đã nhìn thấy chăn của mình bị vứt dưới đất.

Trong tay Tống Chu Thành còn đang cầm hộp điểm tâm mà Lâm Tri Ngải chưa ăn hết, anh đành thở dài với Lâm Tri Ngải: "Mùa đông lạnh lắm, khi nào thì tôi mới có thể lên giường ngủ lại đây!"

Lâm Tri Ngải hất cằm, hừ một tiếng: "Xem tâm trạng vậy!"

Sao cô có thể không biết mùa đông lạnh, tối một qua có thể giày vò Tống Chu Thành lâu như vậy, nguyên nhân rất lớn đó là không có Tống Chu Thành làm ấm giường cho cô!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui