Trước đây, đường Chu Tước chật kín người, nhưng hôm nay tình cờ họp chợ nên càng náo nhiệt hơn.
Ô Sử ngồi ở một bên xe ngựa đung đưa hai chân, và hướng tới thùng xe ngựa: "Công tử, hiện tại là hồi phủ a?"
Cảnh Hữu Lăng ngày thường dành nhiều thời gian ở biệt uyển hơn, hắn từ trước đến nay luôn điềm tĩnh và không thân thiện với người khác, vì vậy việc sống ở nhà càng bất tiện.
Chỉ là sau này thành hôn, không dễ dàng chạy đến biệt uyển khác, thành hôn xong cũng không thể không ở nhà, nếu không khó tránh khỏi có người nói ra nói vào.
Ngậm một ngọn cỏ trong miệng, Ô Sử đột nhiên nghĩ tới một chuyện.
"Nói đến, công tử, người muốn cưới là Huệ Hòa trưởng công chúa."Ô Sở nhổ cỏ trong miệng ra, "Hiện tại người có thể yên lặng với ta, chờ đến lúc đó đi. Công tử, người đã thành hôn, nhưng người không thể đối với công chúa điện hạ thờ ơ như vậy được."
"Huệ Hòa trưởng công chúa! Người nghĩ đi, nếu thật sự chọc giận công chúa, công tử, người cũng khó tránh khỏi chuyện này." Hắn dừng một chút, sắc mặt tái nhợt nói: "Điện hạ muốn trút giận lên ta cũng không sao."
"Ta phải làm sao bây giờ?Cô nương, đều cần được dỗ dành, về sau nhất định phải dỗ dành công chúa nhiều hơn."
Ô Sử nói như vậy, nhưng hắn thực sự không thể tưởng tượng được bộ dạng dỗ dành của Cảnh Hữu Lăng, thực sự hiếm hơn cây vạn tuế nở hoa, và có thể so sánh với mặt trời mọc từ phía tây.
"Nhưng một lần nữa, công tử có biết trước về cuộc hôn nhân này không a? Cho dù ta có nhìn kỹ đến đâu, ta cũng không nhìn ra công tử quan tâm đến cô nương nào trước đây cả, hay... Người đã giấu bí mật này, ngay cả ảnh vệ là ta cũng không biết?"
Hắn nói những điều vô nghĩa như vậy, và hắn vốn dĩ không trông cậy vào Cảnh Hữu Lăng đáp lại, tất cả những gì gắn có thể nghe thấy là tiếng bánh xe lăn trên mặt đất.
Một lúc sau, Ô Sử nghe thấy giọng nói của công tử từ trong xe ngựa: "Đừng nói nữa, chú ý đường đi, chuyên tâm lái xe."
Ô Sử nhìn người đánh xe ngồi bên cạnh hắn đang cầm dây cương.
......A?
Nhàn đến nỗi không có gì để làm, hỏi một chút cũng không được,Ô Sử chửi thầm.
Ô Sử buồn chán, chắp tay sau đầu, đang định nhắm mắt nghỉ ngơi một lúc, thì thấy một cô nương mặc váy màu vàng nhạt xuất hiện ở góc đường gần Cảnh gia. Hắn tức khắc mặt nghiêm lại, nuốt nước miếng.
"Công tử... người nói chúng ta hiện tại có thể trở về, còn kịp sao?" Ô Sử nhìn nhìn Sở Nguyệt Lung, bất ngờ bắt gặp ánh mắt của nàng, "Quên đi. Đã quá muộn, Ngọc Loan quận chúa đã nhìn thấy ta rồi. Trừ phi công tử nhảy cửa sổ, bằng không công tử không thể trốn thoát."
Ô Sử đặt tay lên trán và nhanh chóng chặn ánh mắt nhiệt tình của Sở Nguyệt Lung vào lúc này.
Hôm nay ra ngoài không xem ngày, lại tình cờ gặp được Ngọc Loan quận chúa. Nhưng nói chỉ là trùng hợp cũng không đúng, xem ra Ngọc Loan quận chúa với tư thế này, e rằng đã chờ ở chỗ này từ lâu.
Là phúc không phải họa, đã là họa thì không thoát được, dù có đi sang biệt uyển khác, chắc cũng không thoát được kiếp nạn này.
Ô Sử yên lặng đau lòng cho Cảnh Hữu Lăng đang ngồi trong xe ngựa, sau khi xe ngựa dừng lại, hắn ta bước đến trước mặt Sở Nguyệt Lung và nói với nàng: "Ngọc Loan quận chúa."
Sở Nguyệt Lung đương nhiên đã đợi ở đây rất lâu, người hầu do nàng giao phó nhìn chằm chằm vào xe ngựa của Cảnh Hữu Lăng một lúc lâu, chắc chắn rằng hôm nay hắn hồi Cảnh gia chứ không phải biệt uyển, vì vậy nàng đã đến đợi ở Cảnh gia từ sớm. Để làm theo gia huấn của Cảnh gia, nàng cố ý tránh cổng và chờ đợi một cách trịch thượng ở một góc đường, hy vọng sẽ để lại ấn tượng tốt với nhà chồng tương lai.
"Ô Sử."Sở Nguyệt Lung lông mày mang theo ý cười, lấy khăn tay che miệng, "Cảnh tướng quân hiện tại có ở trong xe ngựa không? Hôm nay Nguyệt Lung có chút chuyện không thể hiểu được nên tới đây hỏi Cảnh tướng quân."
Không. Người này rõ ràng biết công tử có trong xe ngựa, như thế nào lại còn cố hỏi?
Khóe miệng Ô Sử giật giật, đi đến bên cạnh xe khom người, giả vờ nói: "Công tử, Ngọc Loan quận chúa cầu kiến."
Bên trong xe ngựa truyền đến một tiếng nói, sau đó một bàn tay vô cùng xinh đẹp đặt lên tấm rèm màu đỏ sậm, tấm rèm bị kéo ra.
Tóc của Cảnh Hữu Lăng hôm nay không được vấn lên, một mặt dây chuyền bằng vàng rũ xuống. Hắn ngước mắt liếc nhìn Sở Nguyệt Lung đang đứng cách đó không xa, trên mặt không biểu cảm.
Ô Sử thầm nghĩ, không trách Ngọc Loan quận chúa theo đuổi công tử lâu như vậy, cũng trách công tử quá xuất chúng.
Lời này tất nhiên là thật, nếu như không đủ xuất chúng, Thánh Thượng cũng sẽ không có ý nghĩ gả trưởng công chúa sủng ái nhất của mình cho Cảnh Hữu Lăng, nhưng Ngọc Loan quận chúa cùng công chúa điện hạ là tỷ muội, về sau rất khó sử.
Ô Sử với tư cách là ảnh vệ riêng của Cảnh Hữu Lăng từ khi còn nhỏ, đương nhiên biết Ngọc Loan quận chúa có bao nhiêu tâm duyệt với Cảnh Hữu Lăng. Hắn chỉ có thể ngửa đầu nhìn trời, trong lòng chỉ có thể thở dài than một câu sắc đẹp lầm người, thật sự là sắc đẹp lầm người.
Trước khi Cảnh Hữu Lăng di chuyển, Sở Nguyệt Lung đã vén váy của nàng và đến gần hắn: "Cảnh tướng quân. Nguyệt Lung không có ý định quấy rầy những công việc quan trọng của tướng quân, nhưng sự việc này thực sự khiến Nguyệt Lung cảm thấy khó chịu, vì vậy ta đã cố ý đến và nói cho Cảnh tướng quân biết, để sau này không làm mất thanh danh của tướng quân."
Cảnh Hữu Lăng lùi lại một bước, như thể hắn không có hứng thú với vấn đề này, "Ngọc Loan quận chúa có gì muốn nói, có thể nói thẳng."
Nếu Cảnh Hữu Lăng vẫn thờ ơ với Sở Nguyệt Lung như thường lệ, nàng chắc chắn là muốn phát tác. Nhưng hôm nay tâm tình của nàng ta tựa hồ rất tốt, dù là như vậy cũng chỉ khẽ cắn môi dưới, "Cảnh tướng quân không biết, theo lý mà nói, trưởng công chúa là biểu tỷ của ta, ta không nên nói những lời này, bất quá ta là thật sự không đành lòng để cho tướng quân bị lừa gạt, cho nên mới tới đây nói cho ngài biết."
Sở Nguyệt Lung nói rất nhanh,sợ Cảnh Hữu Lăng sẽ cắt ngang lời nàng nói, "Mấy ngày trước, bệ hạ đã tứ hôn cho tướng quân và biểu tỷ. Vốn dĩ Nguyệt Lung chỉ muốn chúc mừng biểu tỷ. Ai biết rằng chưa nói mấy lời, biểu tỷ nghĩ rằng ta bất mãn đối chuyện này,và trào phúng ta."
Nàng nói điều này với vẻ mặt uỷ khuất, "... Nguyệt Lung biết mình không có thân phận cao quý như biểu tỷ, và ta chưa bao giờ mong đợi điều gì quá xa vời, vì vậy ta đã nhịn những lời đó. Nhưng ai biết rằng biểu tỷ không bỏ qua cho ta, và nói rằng cuộc hôn nhân này đã được tướng quân sớm đồng ý từ lâu."
Nàng ngước mắt lên nhìn vẻ mặt của Cảnh Hữu Lăng, nói tiếp: "Biểu tỷ, biểu tỷ cũng nói rằng Cảnh tướng quân tâm duyệt biểu tỷ từ lâu, vì vậy ngay cả khi tin tức về biểu tỷ và Yến tiểu hầu gia truyền khắp thành, Cảnh tướng quân không chút oán giận, nguyện ý cưới biểu tỷ."
Ô Sử đứng sau nghe đến điều này, hận không thể điếc ngay tại chỗ. Hắn len lén liếc Cảnh Hữu Lăng, không khỏi cảm thấy công tử của mình là người hiểu biết rộng rãi, cho nên những lúc như này mới có thể bình tĩnh tự nhiên.
"Biểu tỷ nói với ta những điều như vậy,vì quan hệ giữa ta và Cảnh tướng quân, muốn chặt đứt niệm tưởng của ta".Sở Nguyệt Lung nức nở, "Nhưng ta chưa từng nghĩ tới, nói ra lời như vậy, đúng là đối với một cô nương mà nói, thật sự là không biết xấu hổ nói ra những lời tổn hại đến danh dự của tướng quân."
Ô Sử càng nghe càng trợn mắt há hốc mồm, vò đầu bứt tai xem biểu hiện của công tử như thế nào, tiếc là đứng sau lưng Cảnh Hữu Lăng nên chỉ có thể nghĩ.
"... Ở Lũng Nghiệp ai mà không biết Cảnh tướng quân tính tình lạnh lùng, chưa bao giờ quan tâm đến tư tình của nữ nhi, huống chi biểu tỷ chưa bao giờ có tiếng tăm tốt. Bây giờ biểu tỷ quá ích kỷ mà nói như vậy, ngay cả Nguyệt Lung cũng không chịu nổi, cho dù biểu tỷ là nữ nhi của Hoàng bá bá, Nguyệt Lung nhất định không thể bao che cho biểu tỷ."
"Ngọc Loan công chúa." Cảnh Hữu Lăng đợi nàng nói xong mới ngước mắt lên.
"Ta nhớ rõ đã sớm nói với quận chúa, ta đối với quận chúa không có bất cứ tư tình nào, cho nên quận chúa bỏ qua Ô Sử, trực tiếp bảo cùng ta nói việc tư, vốn là không hợp tình hợp lý."
"Việc tư?"Sở Nguyệt Lung nhéo khăn tay, "Sao có thể không phải là việc tư được?Nguyệt Lung đang nghĩ đến thanh danh của tướng quân. Vốn dĩ tướng quân lấy biểu tỷ là do uỷ khuất, nếu như bị biểu tỷ bôi nhọ danh dự thì sao a?Chuyện như vậy làm sao Nguyệt Lung có thể thấy mà cho qua được?"
Cảnh Hữu Lăng hạ lông mi và nói, "Có lẽ những gì ta nói trước kia chưa đủ rõ ràng."
Sở Nguyệt Lung cùng Ô Sử nhất thời đều sững sờ trong giây lát.
"Năm đó ta từ Thanh Châu đem quận chúa hồi Lũng Nghiệp là bởi vì bệ hạ hạ chỉ, cũng không phải vì ta đối với quận chúa có ý tứ gì cả. Quận chúa hết lần này đến lần khác hiểu lầm, thật sự là phiền toái cho ta."
Hắn nghiêm mặt, "Hôn sự của ta cùng trưởng công chúa ta đã sớm biết, bệ hạ cũng không có ép buộc ta."
"Quận chúa vọng nghị trưởng công chúa về danh tiếng là đã đi quá giới hạn rồi." Cảnh Hữu Lăng dừng một chút, "Huống hồ... những lời đồn đại ở Lũng Nghiệp không thể tin được. Ta cưới trưởng công chúa điện hạ,trước nay—"
"Không phải do ủy khuất."
Công tử từ khi nào liền cùng Ngọc Loan quận chúa nói nhiều như vậy, sợ là do phiền đến khó chịu. Ô Sử lặng lẽ nhìn về thoáng quá, chỉ thấy Sở Nguyệt Lung đứng tại chỗ, nước mắt lưng tròng, như thể không thể tin được những gì mình nghe được, và nàng ta có chút thất thần.
Thật sự là đoạn tuyệt niệm tưởng.
Sở Nguyệt Lung trước nay không bao giờ nghĩ rằng Cảnh Hữu Lăng sẽ phản ứng như vậy, nàng nghĩ rằng ít nhất, ít nhất sẽ khiến Cảnh Hữu Lăng cảm thấy chán ghét với Tạ Nguyên! Một nàng dâu bị nhà chồng ghét bỏ, cho dù là công chúa, Tạ Nguyên cũng không thể làm gì được.Làm thế nào điều này không xảy ra như những gì nàng nghĩ?
"Nếu quận chúa không có việc gì khác, ta đây cáo từ trước."
Cảnh Hữu Lăng quay người chuẩn bị rời đi, nhưng Ô Sử nhìn đang đứng ở đó, khẽ thở dài, sau đó nhìn Cảnh Hữu Lăng ở phía trước, và nhanh chóng chạy chậm theo sau.
"Chờ một chút, ta còn có chuyện muốn hỏi." Sở Nguyệt Lung hít sâu một hơi, hốc mắt ửng đỏ lên, "... Tạ Nguyên nói ngươi từ nhỏ tâm duyệt nàng ấy là thật sao?"
Cảnh Hữu Lăng dừng lại, hơi cau mày.
Ô Sử cũng không nghĩ tới Ngọc Loan quận chúa có thể hỏi một câu hỏi như vậy, nhưng hắn thực sự muốn biết câu hỏi này, vì vậy hắn dừng lại và chờ đợi câu trả lời của Cảnh Hữu Lăng.
"...A."
Cảnh Hữu Lăng dừng một chút, sau đó chậm rãi nói: "... Điện hạ là kim chi ngọc diệp, ta từ nhỏ liền tâm duyệt điện hạ là thường tính."
Sở Nguyệt Lung ngây người đứng tại chỗ, người này từ lần đầu gặp mặt ở Thanh Châu, nàng đã luôn quan tâm, bây giờ, ở trước mặt nàng, hắn đích thân nói, trong lòng hắn có một người mà hắn đã tâm duyệt từ nhỏ.
Còn là...Tạ Nguyên.
Sở Nguyệt Lung không phải là người duy nhất sững sờ, ngay cả thanh kiếm trong tay Ô Sử cũng rơi xuống đất với tiếng loảng xoảng.
Cái gì?
Chẳng lẽ hắn nghe lầm cái gì?
Ah?