Edit: Bánh Mì Thịt Nướng
Beta: Vũ Sương Viện
Trò hề của Bát Phương Khách rất nhanh đã truyền tới trong cung, Tạ Nguyên vừa dùng lông chim trêu đùa Nhĩ Tuyết, vừa lắng nghe Tiễn Thúy nói.
"...!Chính là chuyện hôm qua, cũng không biết miệng nói gì không sạch sẽ, cư nhiên có lá gan lớn nói lời tục tĩu về điện hạ, cũng may bị Tiểu hầu gia gặp được, bằng không thật đúng là khó bắt được hắn."
"Bát Phương Khách chính là chỗ ngư long hỗn tạp.
Ngay cả khi Tiểu hầu gia đánh gãy răng hắn, tin tức vẫn được lan truyền.
Việc chặn miệng thiên hạ là điều khó khăn nhất, còn không biết bị truyền thành bộ dáng gì nữa."
Nhĩ Tuyết vùng vẫy cắn lông chim, nhưng Tạ Nguyên có chút thẫn thần.
Bởi vì kiếp trước vốn dĩ không có chuyện này, chỉ là nàng đang nghĩ kiếp trước, tin tức nàng bị Cảnh Hữu Lăng từ chối hình như cũng truyền ra từ Bát Phương Khách, gây nên rất nhiều náo động, khiến nàng trở thành trò cười của Lũng Nghiệp.
Trên đời này, thứ khó chặn nhất lời nói.
"Yến Tuy nói điều tra," Tạ Nguyên gõ nhẹ ngón tay lên bàn, "Có phát hiện gì không?"
"Tin tức vừa rồi đến từ Yến tiểu hầu gia" Tiễn Thuý nhíu mày, "Người đó cứ như từ trong hư không xuất hiện, tra hộ tịch cũng không biết từ đâu tới, hỏi những người xung quanh, nhưng không có ai rõ, cũng không ai biết có một người như vậy, chỉ nghe nói rằng người này dường như đến từ Viên Thành."
"Viên Thành?" Tạ Nguyên rũ mắt, "Ta tưởng là ai, thì ra là hắn.
Đi giúp ta viết thư cho Yến Tuy, nếu đã điều tra xong, trói kẻ này đưa đến phủ Lâm Hành Chu, chuyện trước kia chưa đủ, giờ cư nhiên lại dám giở trò hạ đẳng này trước mặt ta."
Tiễn Thúy lại do dự một lát, lo lắng nói: "Những chuyện khác đều không quan trọng, chỉ sợ người này nói sẽ tổn hại thanh danh của Công chúa, không biết tin tức từ trong cung truyền ra sao.
Chúng ta chỉ biết tin tức mà ta mới nghe không lâu, lan truyền rất rộng rãi ở Lũng Nghiệp."
"Nô tỳ chỉ sợ, trong lòng Cảnh gia ít nhiều sẽ có vướng mắc."
Điểm này Tạ Nguyên thật ra không lo lắng chút nào, bởi vì nàng đương nhiên biết, Cảnh Hữu Lăng căn bản sẽ không cưới nàng.
Cho nên, nàng và Yến Tuy hồ nháo hay làm gì cũng thế, căn bản chẳng liên quan đến Cảnh Hữu Lăng.
Tạ Nguyên cầm lông chim gãi gãi đầu Nhĩ Tuyết, nhớ lại tất cả mọi chuyện xảy ra kiếp trước, sau đó khẽ thở dài một hơi.
Chờ đến khi Cảnh Hữu Lăng cự hôn, nàng thật sự muốn biết, kẻ đem tin tức cự hôn truyền khắp toàn thành rốt cuộc là ai.
Có điều...!Nàng nhớ rõ, thời điểm này ở kiếp trước, tin tức Cảnh Hữu Lăng cự hôn đã sớm truyền khắp trong thành, nhưng kiếp này không biết vì sao, lại chậm trễ tới tận bây giờ.
Tạ Nguyên day day giữa mày, không chút nghĩ ngợi nói, "Ta đi điện Sùng Đức gặp phụ hoàng."
Tạ Nguyên và Tạ Đông Lưu có quan hệ rất tốt, có thể nói nuông chiều tính cách này của Tạ Nguyên trong đó hơn phân nửa đều là Tạ Đông Lưu.
Hầu hết các hoàng tộc đều tàn nhẫn, nhưng Tạ Đông Lưu là một ngoại lệ, ông là một vị vua nhân từ hiếm có, siêng năng cai trị và yêu dân, chăm lo việc nước.
Tạ Nguyên là đích nữ đầu tiên cũng là trưởng nữ của Tạ Đông Lưu, nói nàng là công chúa được sủng ái nhất trong cung cũng không ngoa chút nào.
Giống như điện Sùng Đức này, rất ít người có thể vào được, công chúa duy nhất có thể vào đó là Trưởng công chúa Huệ Hòa.
Tạ Nguyên bưng chén quả hạnh sữa đặc, nhận được thông báo liền bước vào trong điện.
Tạ Đông Lưu đang phê duyệt tấu chương, nhìn thấy Tạ Nguyên tiến vào liền đem tấu chương khép lại, nhẹ giọng nói: "Sao A Nguyên hôm nay lại muốn tới gặp phụ hoàng?"
Tạ Nguyên đem quả hạnh sữa đặc để ở trên bàn, giả vờ tức giận nói: "Sao vậy, phụ hoàng nhìn thấy A Nguyên không vui sao? Mất công A Nguyên cố ý đến phòng bếp làm quả hạnh sữa đặc mang đến đây, kết quả mang tới phụ hoàng căn bản không muốn thấy A Nguyên."
"Đứa nhỏ này, " Tạ Đông Lưu lắc đầu cười bất đắc dĩ, cầm lấy quả hạnh sữa đặc trên bàn, dùng thìa múc lên, "Hiện tại không phải mùa quả hạnh, trong thành Lũng Nghiệp tìm không dễ dàng, hơn nữa quả hạnh không phải lúc nào cũng dễ bảo quản, các nơi cũng không có cống phẩm."
"Quả hạnh sữa đặc này từ đâu đến?"
"Yến Tuy đưa tới," Tạ Nguyên dừng một chút, "Không lâu trước đây hắn tới Loan Châu, ở Loan Châu quả hạnh sinh trưởng rất tốt, hắn liền mang theo mấy sọt về, dọc đường đi dùng khối băng lạnh bảo quản, chẳng qua tới Lũng Nghiệp cũng chỉ dư lại nửa sọt có thể sử dụng."
Tạ Đông Lưu nghe vậy, đem chén trong tay để lại trên bàn, chần chờ một lát nói: "Trong cung gần đây có tin đồn, trong lòng A Nguyên cũng nên hiểu rõ, huống hồ mẫu hậu cũng đã sớm cùng con thương lượng chuyện này rồi.
Tuy con là công chúa hoàng tộc, nhân duyên rất nhiều trắc trở, nhưng phụ hoàng cũng không hy vọng con chịu ủy khuất, cho nên Cảnh Hữu Lăng này, con rốt cuộc cảm thấy như thế nào?"
Cái tên này gần đây xuất hiện quá nhiều bên tai Tạ Nguyên, nàng có chút trầm ngâm suy nghĩ, sau một lúc lâu mới thản nhiên nói: "A Nguyên lúc trước có cùng mẫu hậu nói qua chuyện này, nhi thần cảm thấy...!Khá tốt."
Lũng Nghiệp đệ nhất công tử Cảnh Hữu Lăng, người bình thường mơ cũng không dám mơ, sao có thể không tốt.
Huống hồ nàng có thể lựa chọn, chỉ sợ những cô nương khác có cắn nát khăn tay cũng sẽ không có được mộng đẹp như vậy.
Chẳng trách tin tức nàng bị cự hôn sự lan truyền ra, rất nhiều nữ tử quý tộc đều âm thầm chế nhạo nàng.
Đường đường Trưởng công chúa Huệ Hòa, cũng có một ngày bị người khác cự hôn, quả thực là một chuyện vui vẻ.
"Nếu con cảm thấy khá tốt, chuyện này cứ định như vậy." Trong giọng điệu Tạ Đông Lưu mang một chút nghiêm khắc, "Chẳng qua Cảnh gia từ trước đến nay luôn nhiều quy củ, bây giờ con cứ hồ nháo như vậy, ngày sau thành hôn không thể thân thiết với Yến Tuy như trước được.
Con cũng nên rõ ràng, hiện tại bên ngoài không biết đã truyền thành bộ dáng gì."
Tạ Nguyên không để ý lắm, chỉ gật đầu cho có lệ, Tạ Đông Lưu và Phó Vân sớm nghĩ tới, hiện tại bắt đầu muốn giữ nàng tránh xa Yến Tuy, lại không biết nói không chừng ngày sau nàng còn sẽ gả cho Yến Tuy.
Nói điều này, bản chất con người của Cảnh Hữu Lăng bọn họ thích hơn.
Y nổi danh bên ngoài là thiếu tướng quân, bách chiến bách thắng, chủ soái của Sóc Phương Vệ, lúc vận nước hưng thịnh là đệ nhất công tử Lũng Nghiệp, lúc vận mệnh nước suy thoái cũng là Phiêu Kị đại tướng quân trong sáng như trăng được lòng dân chúng.
Chẳng qua...
Tạ Nguyên cố nén thần sắc, Tạ Đông Lưu sợ mình vừa nói quá nghiêm túc, bèn chậm rãi nói: "Phụ thân cũng là vì lợi ích của con, Yến Tuy và con có quan hệ tốt, nhưng mà quá tùy tiện, không gánh nổi trách nhiệm.
Con cũng vậy, khi trưởng thành, tương lai con vẫn cần đi trên con đường của chính mình, phụ hoàng nhìn ra Cảnh Hữu Lăng sau này nhất định sẽ vượt qua phụ thân, như vậy con mới có thể được vinh hoa, sủng ái cả đời."
"Con được ta nuông chiều từ nhỏ đến lớn, người bình thường chưa chắc bảo vệ được con, ta hy vọng con bình an vô sự, sau này cho dù xảy ra chuyện gì, cũng sẽ có người có thể bảo vệ con."
Tạ Nguyên nghe nói những lời này trong lòng khẽ động, ngẩng đầu hỏi: "Phụ hoàng hiện tại vẫn tuổi xuân cực thịnh, có điều theo lịch sử gia tộc, hiện tại lập Thái Tử mới có lợi với củng cố triều chính.
A Sách và Tam đệ đều chỉ phong vương, nhưng vẫn chưa có gì..."
"Lập đích vẫn nên lập hiền, bây giờ trong lòng phụ hoàng vẫn chưa có kết luận sao?"
Nghe thấy lời này, Tạ Đông Lưu luôn ôn hoà đứng dậy khỏi toà thượng và quát lên:
"...!Làm càn!"
"A Nguyên, ngày thường ta đúng là quá nuông chiều con, vọng nghị triều chính như vậy mà cũng nói được sao!"
Ông dùng tay chống lên bàn, "Là mẫu hậu bảo con đến đây hỏi? Trẫm đã nói trong lòng trẫm tự hiểu rõ, mẫu hậu con sao phải một hai bức ép trẫm?"
Sắc mặt Tạ Nguyên không hề biến đổi, trầm giọng nói: "Phụ hoàng vì sao nổi giận, là bởi vì trong lòng phụ hoàng đã có người được chọn, chỉ là chưa hợp với lý nên phụ hoàng không dám.
A Sách trời sinh tính ham chơi, đến tuổi này còn chưa biết chính sự gì, Tam đệ khí chất lẫn tài hoa đều là lựa chọn tốt nhất —— ""
"Phụ hoàng không phải không nghĩ đến việc lập, mà là không dám lập."
Tạ Đông Lưu đem tấu chương trong tầm tay ném ở trên bàn, chậm rãi nói: "Đi ra ngoài.
Hôm nay lời con nói, trẫm coi như chưa từng nghe qua, ngày sau đừng nói ra như vậy, nếu có lần sau, trẫm sẽ không nhẹ nhàng tha thứ."
Bên trong đại điện tức thì có chút yên tĩnh, mà đúng lúc này, nội sĩ ngoài điện cao giọng thông báo nói: "Bệ hạ, Cảnh tam công tử cầu kiến."
Tạ Đông Lưu day day giữa mày, "Đi ra ngoài đi A Nguyên, phụ hoàng vừa nãy không phải là cố ý, chỉ là triều chính đại sự, con không nên hỏi đến cái này."
Ông có chút suy sụp tinh thần mà ngồi xuống ghế, ánh sáng từ cửa sổ chiếu vào trên mặt, dưới sự phản chiếu của ánh sáng này, Tạ Nguyên mới đột nhiên phát hiện ra ở đuôi mắt Tạ Đông Lưu vẫn luôn ôn nhu tao nhã đã có một vết rãnh.
Ông hiện tại, vẫn chưa đến tuổi bốn mươi.
Nội sĩ không được đáp lại, hơi lớn giọng lặp lại: "Bệ hạ, Cảnh tam công tử cầu kiến."
Tạ Nguyên đứng ở tại chỗ, cũng thấp giọng nói: "Cảnh Hữu Lăng hôm nay chắc là đến vì chuyện hôn sự, nhi thần muốn nghe một chút xem...!Y nghĩ như thế nào."
Tạ Đông Lưu nhìn Tạ Nguyên, hướng tới ngoài điện nói: "Cho vào."
Lúc Cảnh Hữu Lăng bước vào trong điện, Tạ Đông Lưu ngồi ngay ngắn trên chủ vị, khuôn mặt không một gợn sóng, đang lật xem tấu chương hôm nay được đưa lên.
Nhìn thấy Cảnh Hữu Lăng tiến vào, trên mặt miễn cưỡng nặn ra một chút ý cười, gật đầu nói: "Hữu Lăng hôm nay tiến đến, là vì..."
Ánh mắt Cảnh Hữu Lăng lướt qua phong cảnh trong điện một lần, ngay cả Tạ Đông Lưu đã ở vị trí hàng đầu trong một thời gian dài, cũng hiếm khi cảm thấy có chút chột dạ, ông đành ho nhẹ.
Cũng may y rất nhanh thu hồi ánh mắt, rũ con ngươi có chút ảm đạm xuống, "Hôm nay sở dĩ thần tới đây, chính là vì chuyện lúc trước bệ hạ với đại thần."
Tạ Nguyên đứng sau bình phong, nàng đã sớm biết kết quả, nhưng giờ khắc này, tim của nàng lại vô cớ loạn nhịp.
Nàng xoa xoa ngực, cố gắng ép bản thân bình tĩnh lại, đơn giản là chính tai nghe được bản thân bị cự hôn, đối với người như Cảnh Hữu Lăng mà nói, cũng coi như là bình thường.
Huống hồ nàng thân là công chúa, bất kỳ công tử nào nàng cũng có thể chọn lựa, cho dù âm thầm giễu cợt, cũng không ai dám chu mỏ nói trước mặt nàng.
"A?" Tạ Đông Lưu hỏi lại một tiếng, "Suy xét rõ ràng rồi? Trẫm cảm thấy, A Nguyên được nuông chiều, Hữu Lăng lại đoan chính, ngày sau trẫm lo lắng không có ai quản nó thay mình.
Hữu Lăng ngươi cũng tới tuổi thành hôn, tính ra cũng có thể nói là duyên trời tác hợp."
Cảnh Hữu Lăng nghe những lời này xong liền trầm mặc, Tạ Nguyên không biết xuất phát từ ý tưởng gì, nàng nương theo góc khuất của bình phong, muốn nhìn một chút xem biểu cảm của y bây giờ như thế nào.
Chắc là không tình nguyện.
Y hôm nay mặc đồ đen, nếu là người bình thường, thoạt nhìn sẽ có gì đó không hợp, nhiều ít cũng có phần già nua, nhưng mà y mặc vào lại bắt mắt như tuyết rơi giữa thu vậy.
Danh tướng mỹ nhân, danh bất hư truyền.
Sau đó, Tạ Nguyên nhìn thấy y đứng ở điện Sùng Đức, đứng ở phía trên cao đường, biểu tình lạnh lùng.
Có lẽ, là khách sáo vài câu, sau đó nói mình quyết tâm bình định biên quan, Công chúa thân kiều thể quý, cũng không có ý định thành hôn.
Nàng nhìn thấy sợi dây chuyền bạc trên tóc Cảnh Hữu Lăng khẽ đung đưa, y khom người nói: "Thần, tuân chỉ."
Ngay lập tức, những giọng nói xung quanh rút đi như thủy triều.
Tạ Nguyên lùi lại mấy bước, đầu óc hỗn loạn, đủ loại hình ảnh xẹt qua đại điện, nhưng lại không hề dừng lại chút nào.
...!Làm sao có thể?