Công Chúa Nghịch Thiên


Ba tháng sau.

Nguy nga thành khuyết, lộng lẫy cung giai.

Hoa mai đã nở rộ, máu tươi thấm đẫm những nụ hoa, một mảnh đất phiêu linh lầy lội.

Nơi này vẫn cứ quen thuộc đến như vậy.

Đây chính là hoàng cung của Văn triều, cũng chính là ngôi nhà mà nàng đã “mong nhớ đêm ngày” bấy lâu nay.

Vừa rồi nàng bị sẩy thai.


Suỵt, im lặng đi!Văn Thần nàng là ai chứ?Trưởng công chúa duy nhất, nữ nhi của Hoàng hậu Văn triều, xuất thân tôn quý, huyết thống thuần khiết, nếu như nàng là thân nam nhi, thì nàng sẽ hoàn toàn xứng đáng với vị trí thái tử điện hạ, là hoàng đế tương lai của Văn triều, làm sao có thể cùng với thủ lĩnh Man tộc dã man đó sinh dưỡng con cái chứ?Nàng là công chúa dòng dõi cao quý của Văn triều, sao có thể mang trong mình giọt máu của Man tộc… Nàng hoàn toàn khinh thường mà….

Nàng sao lại có thể mang thai huyết mạch của hắn chứ…Đúng không, làm sao có thể chứ?Làm sao…có khả năng….

Nhưng Văn Thần vẫn chỉ cảm thấy lạnh đến run người.

Một từ “muốn”, đã triệt để dứt khoát rồi.

Đúng vậy, có lẽ hắn đau lòng không phải là giả, nhưng chỉ một câu như thế đã nói rõ sự lựa chọn của hắn, hắn chỉ là muốn đứa bé này, nhưng cũng không có nghĩa là hắn thật sự cần đứa bé này.

Quả nhiên.


Lúc đến kinh thành, bái kiến phụ vương, từ đầu đến cuối Văn Thần đều không nhìn phụ vương tốt của mình dù chỉ một cái liếc mắt, bởi vì nàng biết dù sao hắn cũng lười nhác nhìn nàng, làm gì cần phải lãng phí khí lực của mình như vậy?Thân là trưởng công chúa, nữ nhi duy nhất của Hoàng hậu, đồ cưới lúc xuất giá còn không quý giá bằng một chiếc trâm cài mà Văn Nhiễm tùy tiện lấy ra, dựa vào cái gì chứ? Lúc nàng nổi giận đùng đùng chạy tới Lễ bộ yêu cầu giải thích, phụ vương nàng đã nói cái gì?Lúc nào cũng so đo mấy chuyện lông gà vỏ tỏi, muội muội có đồ gì tốt cũng tranh đoạt, chẳng phải chỉ là một chút đồ cưới thôi sao?”Hắn gọi đồ cưới của nữ nhi khi xuất giá là lông gà vỏ tỏi.

“Thế nhưng mà phụ vương…Nữ nhi cả đời chỉ có một lần xuất giá…Nữ nhi còn là đích công chúa nữa….

Tứ muội chỉ là thứ nữ thôi….

”“Ai dạy ngươi nói xấu muội muội của ngươi hả? Lập tức cút về cho trẫm! Cút đi!”Sau đó, không có sau đó nữa.

Đi trong ngự hoa viên quen thuộc, hết thảy đều yên tĩnh đến như vậy…Có quỷ mới tin!“Ai ôi, đây không phải là trưởng công chúa điện hạ sao? Làm sao vậy, lại bị phụ vương đánh sưng mặt rồi lại trốn đến ngự hoa viên tìm thanh tịnh rồi sao?”Chậc, là làm mấy tiểu nữ tử âm dương quái khí trong tiết mục cung đấu thường ngày, nếu có nhiều thời gian thì học tập thêm một chút cầm kỳ thi họa không tốt sao? Không thú vị gì cả.

Cũng không còn biện pháp nào, nếu người ta đã tìm đến cửa thì chỉ có thể ứng chiến thôi.

……….


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận