Công Chúa Người Đi Đâu Rồi


48.
Cần Chính điện,
Khi ta đang vội vàng chạy đến....
Bắt gặp một khuôn mặt đầy vẻ ngượng ngùng đứng trước Thẩm Thanh Bích.
Sau đó Nhiễm Mục kéo lấy cánh tay của người đang sợ đến mức ngất xỉu nằm trên mặt đất.
Ta nhìn kỹ hơn: đây không phải là đệ nhất mỹ nam kinh thành Trì Uyên sao?
Nhiễm Mục biến mất vài ngày trước là để bắt y sao?
Thẩm Thanh Bích nhìn thấy ta đến tựa như nhìn thấy cứu tinh.
"Ninh Ninh! Muội đến thật đúng lúc!"
Ta mơ hồ chạy đến chỗ bọn họ: "Có chuyện gì sao?"
Nhiễm Mục nói: "Thuộc hạ vừa bắt phò mã của Trưởng công chúa quay về!"
Thẩm Thanh Bích nói: "Người này không phải là phò mã của bản cung."
"Làm trai lơ cũng được, ngài nhìn xem, nhan sắc này cực đẹp...."
Thẩm Thanh Bích không nhịn được nữa: "Bản cung nói rồi! Y là con trai của tội thần!"
Trì Uyên bị dọa sợ đến mức khóc như hoa lê dưới mưa, vô cùng đáng thương: "Trưởng công chúa, thần vô tội...."
Sắc mặt Thẩm Thanh Bích chuyển đen.

Nhiễm Mục lớn tiếng nói: "Nếu Trưởng công chúa không thích y, thuộc hạ dẽ đi bắt thêm mấy người nữa để ngài chọn."
Sắc mặt Thẩm Bích ngày càng đen hơn.
Ta bối rối nói: "Ngươi lại làm ra chuyện xấu xa gì vậy! Chuyện sau này của trưởng tỷ ta đến lượt ngươi quản sao?"
Nhiễm Mục nói: "Nhưng mà...."
Ta đạp hắn một cước: "Cút!"
Hắn nhìn ta bằng ánh mắt phức tạp, đột nhiên mở miệng lớn tiếng chửi ta: "Đồ lừa đảo."
Ta"..."
Sau đó hắn mới rời đi
Hắn đi rồi Trì Uyên vẫn còn run rẩy.
Giây tiếp theo Thẩm Thanh Bích liền nói: "Mau nhốt y vào đại lao!"
Trì Uyên than khóc nhưng không có tác dụng.
Thẩm Thanh Bích xem y là nỗi nhục của đời này, hận không thể để y biến mất ngay lập tức.
49.
Thẩm Thanh Bích để ta ngồi bên cạnh nàng ấy, giải thích cho ta nghe mọi chuyện.
"Trì Kha lén cùng Trung dũng hầu làm chuyện mờ ám, ta thật sự không biết, nếu không tỷ cũng không nguyện ý dây vào loại tranh chấp này…”
Việc này ta đều biết.
Sự tồn tại của Trì Uyên chẳng qua là cơ hội Trì gia tạo ra cho Thái hậu.
Về phần bức chân dung trong phòng của nàng ta, nó được gửi đến khi nàng ta đang chọn phò mã.
"Là Trì Kha đến đây cầu xin, nói là con trai ông ta từ lâu đã ái mộ ta...."
Tỷ ấy có chút xấu hổ,
Có lẽ nàng ấy cũng đã từng yêu thích vẻ mặt ấy nhưng đó cũng là chuyện bình thường.
Ta nói không có gì đâu.
"Không có tiện nhân Gia Thục kia đẩy, ông ta cũng sẽ tìm cơ hội khác.

Tỷ bận rộn nên mới bỏ qua chuyện này."
Thẩm Thanh Bích thở dài.
Nàng ấy đột nhiên nói: 'Ninh Ninh, muội đã lừa người ta chuyện gì? Nhiễm tướng quân vì sao lại oán giận muội như vậy?"
Ta: "...."
"Nhiễm tướng quân dù sao cũng là con của anh hùng, muội nên dùng chân thành mà đối xử với hắn mới đúng."
"...A."

Được rồi, nếu tỷ tỷ ta đã nói như vậy.
50.
Ta đi tìm nửa ngày, đến khi trăng treo lên cao cũng tìm được Nhiễm Mục đang ngồi trên mái nhà uống rượu.
Nhìn thấy ta, hắn vô cùng tức giận.
Ta xấu hổ nói: "Ngươi nói ngươi đi bắt kẻ đó là muốn làm trò gì, để trưởng tỷ của ta ấm ức...."
Nhiễm Mục hung dữ quay qua nhìn ta.
Ta: "Được rồi, không nhắc đến trưởng tỷ nữa."
Hắn nói: "Thẩm Thanh Ninh, thật ra ta sớm đã biết là ngươi lừa ta.

Làm gì có công chúa nào mỗi ngày đều quấn lấy ta học binh pháp, học tấn công."
Nhiễm Mục là hậu duệ gia tộc chiến thần Nhiễm thị, người của Nhiễm thị đều rành về binh pháp.
Ta đã lôi kéo hắn đến luyện binh trong nhiều năm.
Nhưng tổ tiên của hắn cả đời nhuốm máu để bảo đất nước đã bị hoàng triều đời trước phản dội, dẫn đến họa diệt môn, con cháu Nhiễm thị từng thề rằng cả đời sẽ không vào triều làm quan.
Ta nói: "Lần này là ta sai, hại ngươi suýt chút nữa phải bỏ mạng ở kinh thành."
Hắn không còn cách nào khác đành phải nói: "Cha ta đã sớm cảnh cáo ta, người trong hoàng tộc đều không có trái tim.

Không nghĩ đến con cháu Nhiễm thị vẫn sẽ rơi vào trong tay hoàng tộc các ngươi."
Ta ngượng ngùng nói: "Về sau ta sẽ không lừa ngươi nữa."
Hắn nén giận nhìn ta: "Những con ngựa mà ta nuôi dưỡng tốt nhất đều bị ngươi mang đến kinh thành và số ít đã c*h*ết trong chiến loạn."
"Ta cũng rất đau lòng về chuyện này."
Hắn quay đầu lại nhìn ta: "Lại muốn nuôi dưỡng nữa?"

Ta nói: "Được.

Như thế này đi, người của Nhiễm thị đều vô cùng rành về binh pháp, không đáng để bị chôn vui, không bằng truyền lại cho Vu Chu Tương.

Đợi kinh thành ổn định, chúng ta sẽ trở về đất phong đi chăn ngựa."
Hắn nghiến răng nhìn ta.
Ta nói, ta đã hứa với trưởng tỷ xây dựng lại quân phòng vệ bảo vệ kinh thành.
Hắn tiếp tục nghiến răng nhìn ta.
Ta cũng làm như thế nhìn hắn.
Nhưng rất nhanh hắn lại nói: "Được."
"Cái gì?"
"Cùng ngươi xây dựng lại quân phòng vệ bảo vệ kinh thành, sau đó cùng ngươi trở về đất phong chăn ngựa."
Ta vỗ mạnh lên vai hắn: "Ngươi yên tâm, con ngựa này nhất định phải được thả ra.

Ta sẽ xin trưởng tỷ thêm một vùng đất phong mới, về sau khắp núi đồi đều là ngựa của ta!"
- Hoàn-.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận