"Đúng là lại chạy trốn." Cố Hân Nguyệt lẩm bẩm khi nghe tin Thượng Quan Phong xin phép được rời cung.
"Thôi, ngươi trốn thì ta truy vậy."
Hạnh Nhi cảm thấy công chúa nhà nàng từ khi gặp phải Thượng Quan công tử liền khác trước đây, luôn luôn thấy người ngồi một nơi lẩm nhẩm gì đấy rồi còn cười nữa chứ, đây chẳng lẽ là triệu chứng của những người lạc vào tình yêu mà các ma ma thường hay nói sao.
"A thật là đáng sợ."
"Hạnh nhi, đáng sợ? Chuyện gì đáng sợ?" Cố Hân Nguyệt đột nhiên nghe thấy Hạnh Nhi nói đáng sợ, nàng chuyển mắt nhìn chỉ thấy Hạnh Nhi vẻ mặt sợ hãi mà thất thần.
"Bẩm công chúa không...không có gì, là nô tỳ nghỉ ngợi lung tung thôi."
"Ân gọi thêm vài người, cùng ta xuất cung thôi." Cố Hân Nguyệt thấy không có gì cũng không hỏi quá nhiều, phân phó Hạnh Nhi gọi thêm người.
"Ây tiểu Phong ngươi nói xem chúng ta đi đâu chơi đây." Dương Diễn trên tay cầm cả đống đồ ăn vặt quay người hỏi Thượng Quan Phong "Ta thấy trong tiểu thuyết nói các nhân sĩ nếu được xuyên qua cổ đại nhất định phải đi thanh lâu một lần."
"Ngươi muốn đi thanh lâu?" Thương Quan Phong đang nghĩ xem sẽ đi đâu thư thả sau mấy ngày vất vả với cả đống thuốc, chợt nghe Dương Diễn đề nghị đi thanh lâu dạo.
Nàng cũng thật kinh ngạc với cái đầu suốt ngày suy nghĩ toàn chuyện gì không thế này của Dương Diễn luôn.
"Ân đi kiến thức, kiến thức nha.
Ta thấy trong tiểu thuyết thường nói các hoa khôi toàn là người tài giỏi, cầm kỳ thi họa đều giỏi nha."
"Ngươi đó suốt ngày toàn nghĩ đến chơi nha."
"Đi, đi thôi.
Hôm nay phải xem xem các nhân sĩ tiền bối nói đúng không.
Cũng xem thử đầu bản của Hoa Mãn lâu có đúng như lời đồn không."
Dương Diễn bên nói bên kéo lấy Thượng Quan Phong cùng hướng đến Hoa Mãn Lâu.
"A sao ngươi biết Hoa Mãn lâu rồi đầu bản gì nữa?" Nghe Dương Diễn nhắc đến tên cùng kéo nàng đi mà không phải hỏi đường ai, nàng kéo Dương Diễn lại.
"Hì hì ta a, mấy ngày nay hỏi thăm hết những chỗ có thể chơi rồi.
Tranh thủ vài ngày thảnh thơi chơi thôi, qua vài ngày nữa ta cũng phải tiếp nhận sự vụ rồi lúc đó khỏi mà đi đâu luôn."
Dương Diễn vừa kéo Thượng Quan Phong đi vừa giải thích cho nàng biết.
"Thượng Quan."
Đang đi cũng Dương Diễn nàng chợt nghe có người kêu nàng.
Quay lại nhìn thì giật mình Cố Hân Nguyệt sao lại ở đây, vừa định gọi công chúa liền bị Cố Hân Nguyệt ngắt lời.
"Thượng Quan ngươi lại quên rồi, ở bên ngoài không cần gọi ta như vậy."
"Ách...được rồi.
Đây là bằng hữu của ta Dương Diễn.
Còn đây là Hân Nguyệt cũng là bằng hữu của ta." Thượng Quan Phong quay sang Dương Diễn cùng Cố Hân Nguyệt giới thiệu đôi bên cùng nhận thức, còn cố tình không đề cập đến họ của Cố Hân Nguyệt.
Cố Hân Nguyệt cùng Dương Diễn đều gật đầu nhìn nhau m xem như đã nhận thức.
"Lúc nãy nhìn thấy hai ngươi chuẩn bị đi đâu sao?" Cố Hân Nguyệt nhìn vào chỗ tay áo Thượng Quan Phong đang bị Dương Diễn nắm lấy.
"Chúng ta định đi thanh...um un um" Dương Diễn chưa kịp nói hết đã bị Thượng Quan Phong bịt miệng lại "chúng ta chỉ định đi du hồ thôi."
"Ahaha đúng rồi định đi du hồ, đi du hồ." Dương Diễn vỗ rớt tay Thượng Quan Phong cũng thuận theo nói.
"Vậy ta có thể cùng theo được chứ."
"Ta nhớ ra, ta còn việc chưa làm xong.
Ta phải trở về gấp, hẹn hôm khác rồi đi du hồ sau."
Thượng Quan Phong trên mặt cứng lại chưa chờ 2 người kia kịp phản ứng liền lấy lí do rồi quay người đi, tốc độ đi thật nhanh khiến Cố Hân Nguyệt cùng Dương Diễn nhìn thấy như đang có hồng thủy mãnh thú truy theo phía sau nàng vậy..