Công Chúa Nhỏ Phúc Hắc: Cha Trước, Cách Mẹ Xa Một Chút!

Thẩm Chính Hạo nghi ngờ, nhìn chằm chằm vào cánh cửa phòng khách đang nửa mở ở trước mặt. Sáng sớm hôm nay, hắn nhận được cú điện thoại mời
đến của Đinh Chi Thành, hắn đi đến đúng chỗ hẹn, nhưng cũng chỉ có người hầu bàn dẫn hắn đến đây.
“Ừ, nóng quá…” Bên trong cửa truyền đến một âm thanh thở gấp.

Âm thanh này? Thẩm Chính Hạo đẩy cửa vào, theo ánh đèn màu vàng nhỏ,
hai chân thon dài đi từng bước một hướng thẳng vào bên trong phòng có
cái giường lớn, trong nháy mắt hô hấp trở nên tắc nghẽn.

Mái tóc búi lên gọn gàn đã sớm trở nên rối bù, mệt mỏi nằm trên
giường lớn màu trắng, hai hàng lông mày nhíu chặt, cặp mắt mơ màn nửa
hí. Tống Khuynh Vân cảm thấy của người khó chịu như bị lửa đốt, cô không ngừng kéo y phục của mình xuống, bộ y phục nhỏ bé từ lúc bị cô lôi kéo
xuống đã trở nên lỏng lẻo, lộ ra tảng lớn da thịt trước ngực trắng nõn,
một đôi chân thon dài trắng noãn, cứ vô ý ma sát mà nũng nịu.

Máy điều hòa tỏ ra hơi lạnh, Thẩm Chính Hạo đối mặt như thế nào với
cảnh mê người này, chỉ cảm thấy thân thể cứ biến đổi không ngừng, đáy
mắt cũng bị rót đầy tia hồng tình dục.

“Nóng, nóng quá.” Tống Khuynh Vân bất an cứ uốn éo người, miệng đắng
lưỡi khô cứ đốt cháy cô, theo bản năng cứ đưa cái lưỡi liếm liếm cánh
môi mềm mại, “Tôi nóng quá, khát quá đi…”

Cố gắng đè nén khát vọng từ đáy lòng xuống, Thẩm Chính Hạo động tác
cứng đờ liền trở nên nhẹ nhàng nâng thân người của Tống Khuynh Vân dậy,
vỗ vỗ vào khuôn mặt nhỏ đang nóng bừng của cô.

“Khuynh Vân, Khuynh Vân, tỉnh dậy đi.”

Đột nhiên, Tống Khuynh Vân bắt được bàn tay lạnh như băng của hắn

đang dán lên lồng ngực của mình, cảm giác lạnh lẽo làm cho cô vui vẻ lộ
ra nụ cười hài lòng.

“Tôi nóng quá, nóng quá.” Tống Khuynh Vân nghiêng người, càng áp sát
lại gần nơi phát ra hơi lạnh, cả thân thể cô cũng dán lên mình Thẩm
Chính Hạo.

“Khuynh Vân…” Thẩm Chính Hạo không dám lộn xộn, trên trán thấm đầy mồ hôi chịu đựng, hắn khàn giọng nói, “Cô biết tôi là ai không?”

Tống Khuynh Vân nghe tiếng nói, nâng hai mắt mơ mơ màng màng lên, cố
gắng xem bóng dáng trước mặt, nhưng vẫn là một cảnh mơ hồ, nóng, nóng
đến không thấy gì được. Trong thân thể càng ngày càng nóng ran, xâm nhập vào lý trí của cô, chỉ muốn ôm “vật thể” trước mặt thật chặt, từ giảm
bớt liền tăng dần lên trong cơ thể.

“Đáng chết.”

Thẩm Chính hạo gầm nhẹ một tiếng, bờ môi nhỏ nhắn luôn khép kín của
Tống Khuynh Vân giờ lại không ngừng nói mê mang, đem tất cả những đều
bất mãn của cô nuốt hết vào trong bụng, bàn tay cứ mãi dao động ở trên
người của cô.

Tống Khuynh Vân bị hôn đến đầu óc choáng váng, trả lời không lưu
loát, trong đầu hiện ra bữa ăn tối cùng khuôn mặt hơi nhỏ với dáng vẻ
dịu dàng của Hạ Vũ Hi, không ngừng chủ động đưa hai cánh tay trắng trẻo, vòng vào cổ của Thẩm Chính Hạo.

Cô chủ động đáp lại, không nghi ngờ gì làm cho Thẩm Chính Hạo càng
thêm khó mà chống cự, cởi bỏ chiếc đầm cản trở của cô ra, lộ nội y màu
hồng đáng yêu, cùng phần đẫy đà sinh động.

“Vũ Hi, anh đừng chán ghét em có được không?”

Nhíu chặt khuôn mặt nhỏ nhắn, Tống Khuynh Vân nắm chặt cánh tay, muốn hắn ôm chặt hơn, cầu khẩn yếu ớt.

Cô cứ nói mớ giống như một chậu nước lạnh, trong nháy mắt đã dập tắt
nhiệt huyết của Thẩm Chính Hạo, dục vọng tự động rút đi khỏi tầm mắt,
hắn đẩy cô ra khỏi lồng ngực, mà Tống Khuynh Vân cứ cọ xát lung tung
vào.

“Vũ Hi…” Chợt mất đi cảm giác hắn đang ôm, Tống Khuynh Vân trở nên co quắp trên chiếc giường lớn trống rỗng, ánh mắt mơ màng chưa thỏa mãn
được dục vọng cứ nhìn về hướng cô.

“Khuynh Vân, cô mau tỉnh dậy đi, mở mắt ra xem một chút, là tôi đây!” Hắn rống giận, dùng sức rung lắc hai vai của cô, ý đồ muốn làm cho cô
tỉnh táo lại một chút.

Vốn thấy cô ôm hắn yêu thương rất là vui mừng, không muốn suy nghĩ
nữa, nhưng chỉ một câu nói của cô đã làm hắn thức tỉnh, cẩn thận suy
nghĩ lại một chút, phản ứng của cô có chút không bình thường. Còn nữa…,
tại sao Tống Khuynh Vân lại xuất hiện ở địa điểm đã hẹn của hắn với Đinh Chi Thành.


Chẳng lẽ, ánh mắt hắn đột nhiên lạnh lùng.

Nắm cô gái nhỏ từ trên giường lên, làm cô bất mãn giãy giụa, Thẩm
Chính Hạo trực tiếp xách cô vào trong phòng tắm, mở vòi sen tắm để nước
lạnh nhất, trực tiếp hướng mạnh về phía Tống Khuynh Vân.

“A, a!” Tống Khuynh Vân sợ hãi kêu lên muốn thoát đi, lại bị một cỗ
lực mạnh mẽ áp chế trong bồn tắm, chịu đựng dòng nước lạnh như băng cọ
rửa.

*************

Dùng khăn tắm màu trắng bọc lại, sợi tóc còn nhỏ những giọt châu, Tống Khuynh Vân trợn to hai mắt, run lên lẩy bẩy.

“Không sao chứ.”

Thẩm Chính Hạo phải tìm mất nửa ngày, cuối cùng tìm được ly nước
nóng, đặt ở trước mặt cô, đưa tay chạm vào vầng trán của cô, lại bị cô
né tránh phòng bị, dùng ánh mắt đen lạnh lùng chăm chú nhìn vào hắn.

“Làm sao anh lại ở nơi này? Anh đã làm gì với tôi?”

Tống Khuynh Vân liền chất vấn, cô chưa quên được chiếc khăn tắm ở
dưới đang tiếp cận nội y của mình, liếc nhìn giường lớn xốc xếch, giày
cao gót cùng chiếc đầm bị đá vào một bên, cô âm thầm cầu nguyện ở trong
lòng.

“Em hi vọng tôi đối với em có cái gì à?”

Cười khổ, nào có người đàn ông đối mặt với người phụ nữ mà mình
thích, đang trong lúc khẩn cấp nhất lại dừng thắng xe lại, chỉ vì hắn
không muốn cô phải đau khổ.

“Khuynh Vân, cô thật sự không nhận ra tôi sao?” Lời tra hỏi có chút yếu ớt, ánh mắt hắn lộ ra vẻ mong đợi.


“Anh…” Lông mày đọng lại, chăm chú suy nghĩ, quả thật hắn mang đến
một cảm giác rất quen thuộc, lần đầu tiên gặp mặt cô đã có một loại cảm
giác này.

“Anh là, anh Masahiro?”

Đột nhiên, hình ảnh khi còn bé liền lủi về trong đầu cô, khuôn mặt quen thuộc trong lòng của cô dần dần trở nên rõ ràng.

“Em cuối cùng cũng đã nhớ ra tôi.” Dịu dàng sờ sờ đầu của cô, Thẩm Chính Hạo cười.

Khi còn bé, nhà hắn ở sát vách nhà của cha Tống Khuynh Vân, hắn còn
nhớ rõ khi còn bé, Khuynh Vân rất thích khóc, thích bám vào hắn. Sau khi hắn đi theo cô của mình đi đến Canada, từ đó bọn họ cũng chưa từng gặp
lại nhau.

Không nghĩ tới, lại gặp nhau ở dưới tình huống này.

“Khuynh Vân, hắn đối với em không tốt sao.” Đau lòng sờ nhẹ vào khuôn mặt nhỏ gầy tái nhạt của cô, Thẩm Chính Hạo không nói ra được mà chỉ
thấy đau lòng.

“Không có, anh ấy, rất tốt.” Khóe miệng lay động đầy khó khăn, cố lộ ra nụ cười trấn an.

“Rất tốt ư?” Thẩm Chính Hạo hừ lạnh, “Rất tốt, nên bỏ thuốc cho vợ
của mình, sau đó đem làm quà tặng đưa cho một người đàn ông khác sao?”

Không cách nào thoát khỏi đau đớn, Tống Khuynh Vân khổ sở quay đầu
đi, không muốn Thẩm Chính Hạo nhìn thấy nước mắt của cô: Vũ Hi, ở trong
lòng của anh, vì không thể chờ đợi thêm nữa nên muốn đem tôi cho người
khác như vậy sao


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận