Công Chúa Nhỏ Phúc Hắc: Cha Trước, Cách Mẹ Xa Một Chút!

Geel quốc tế, công ty vượt trên các quốc gia khác với tiếng tăm
lừng lẫy, tân nhậm tổng giám đốc: Hạ Vũ Hi, là một người kinh doanh tài
giỏi luôn theo đuổi sự hoàn mỹ trong mọi việc. Biết bao lần Tống Khuynh
Vân bước cào phòng vệ sinh trong cao ốc, thì cô vẫn nhịn không được phát ra niềm xúc động, mặt đá cẩm thạch không dính một hạt bụi nào, bồn rửa
tay cao cấp trắng với vẻ màu trắng tinh, còn trong góc là chai hàng hiệu tinh dầu cao cấp vẫn còn lượn lờ trong khắp mọi nơi, hiển nhiên quả là
xa xỉ vô cùng.
Không gian yên tĩnh không giống với lúc trước, trong phòng rửa tay
luôn có một âm thanh đè nén khóc lóc đứt quãng, nếu không phải không
biết thì sẽ bị dọa sợ đến vỡ mật, còn tưởng ban ngày có quỷ lộn hành!

Tống Khuynh Vân cũng không có lên tiếng can ngăn, chỉ lẳng lặng tựa vào trên bồn rửa tay, cả người rơi vào trong trầm tư.

Không biết bao lâu, Tiêu Nhiên đã phát tiết xong rồi, lúc này mới lau nước mắt mở cửa phòng đi ra ngoài. Kinh ngạc phát hiện Tống Khuynh Vân
cau mày suy tư, mặc dù cô ăn mặc đơn giản, nhưng không thể che giấu được khí chất đặc biệt của cô, Tiêu nhiên không tự nhiên rũ mí mắt xuống,
lại trùng hợp liếc nhìn thấy bắp đùi dưới váy của Tống Khuynh Vân, một
vết sẹo xấu xí đột nhiên xuất hiện ở chỗ đùi của cô, Tiêu Nhiên nhíu
mày, dựa vào kinh nghiệm, cô có thể nghĩ ra được vết thương này ban đầu
tuyệt đối sâu đến tận xương.

Trong ánh mắt tinh quái, liền chỉ trong một giây nhanh chóng che đậy
lại, Tiêu Nhiên dùng bộ dáng điềm đạm đáng yêu cùng giọng nói khàn đục
thử dò xét, liền gọi Tống Khuynh Vân trở về khi cô như đang suy nghĩ đến chuyện xưa nào đó.

“Tổng giám đốc phu nhân, ngài… Sao ngài lại tới nơi này?”

“A…”

Tống Khuynh Vân lấy lại tinh thần, ánh mắt xinh đẹp nhìn chằm chằm
vào cô nhóc trước mắt với vẻ đáng thương, trên người cô thấy được vẻ hèn mọn đầy can đảm của mình lần nữa.

“Chuyện của cô tôi đều đã nghe nói rồi, tôi sẽ tìm bác sĩ tốt nhất chăm sóc cho bà ấy, cô không cần phải lo lắng quá.”

Thản nhiên mỉm cười, Tống Khuynh Vân rời khỏi bồn rửa tay, rất tự
nhiên vỗ vỗ vào bả vai của cô, làm cho cô rất an tâm, cũng không ghét bỏ y phục bẩn thỉu của cô chút nào.

“Cám ơn tổng giám đốc phu nhân, chẳng qua tôi không thể tiếp nhận, mẹ đã dạy tôi, chúng tôi tuy nghèo nhưng không thể không có nhân cách, tôi không muốn cô thương hại tôi.”

Tiêu Nhiên cúi đầu, ngón tay căng thẳng, những chữ những câu nói ra
cực kỳ khẳng định, cô không chịu nhận khiến cho Tống Khuynh Vân lần nữa
lau nước mắt nhìn, thật không ngờ, cứ tưởng cô cự tuyệt thì Khuynh Vân
sẽ tức giận, ngược lại Khuynh Vân trở nên cười dịu dàng.

“Như vậy đi, trước hết coi như tôi cho cô mượn, vừa đúng lúc nhà tôi
thiếu người làm chuyện nhà, nếu cô không ngại khi tan việc cứ tới đây
giúp một tay, coi như là trả nợ cho tôi.”

Dáng vẻ kiên quyết này của cô, Tống Khuynh Vân rất là thông cảm,
dường như lúc đầu cô vừa mới đến nhà họ Hạ cũng không muốn trở thành
người không công rỗi nghề, chỉ biết sống nhờ vào người khác, ban ngày cô nỗ lực học tập, tan học về nhà cô liền cố gắng làm chuyện nhà.

Thoáng tăng thêm sức lực vỗ vào bả vai của cô gái, không cho phép cô
lại cự tuyệt lời đề nghị của mình, Tống Khuynh Vân cười cười, cô kinh
ngạc khi nhìn thấy ánh mắt chân thành đi ra khỏi nhà vệ sinh. Không hề
phát hiện, Tiêu Nhiên ở sau lưng nâng bờ môi lên cười lạnh, kế đã đạt
được rồi.

************

“Chị Nhiên, chị không muốn ăn cam, nó ăn ngon lắm đó.”

“Chị Nhiên, chị có thể chơi cờ phi hành hay không? Chơi với em có được hay không?”

“Chị Nhiên, chị Nhiên…”

Tống Mẫn Nhi lắc hai cái chân nhỏ trắng trẻo ở trên ghế salon, ánh
mắt theo sát bóng dáng di chuyển của Tiêu Nhiên. Từ lần đầu tiên nhìn,
trong lòng cô đã thực sự thích người chị gầy teo không thích nói chuyện
này, cái miệng nhỏ nhắn vẫn không ngừng quấy rầy Tiêu Nhiên đang nghiêm
túc làm việc, Tiêu Nhiên vốn đã lạnh nhạt rồi, bộ dáng Tiêu Nhiên khiến
cho Mẫn Nhi cảm thấy thất bại, nhưng trong xương Tống Mẫn Nhi có dòng
máu quật cường của Hạ Vũ Hi, Tiêu Nhiên càng không để ý đến cô thì cô
càng nhất quyết không buông tha.

“Tiêu Nhiên, cô đừng quá câu nệ, tiểu thư nhỏ thích cô, cô cứ đi chăm sóc cho tiểu thư nhỏ đi, thay cô ấy bóc vỏ cam đi.”

Má Trương không muốn Tiêu Nhiên lạnh lùng, cũng không nhẫn tâm để cho tiểu thư nhỏ bĩu môi không vui, cho nên liền chủ động nhận lấy chiếc
khăn lau trong tay của Tiêu Nhiên, ý bảo cô đi đến chăm sóc cho tiểu thư nhỏ.

“Dạ.”

Tiêu Nhiên nhỏ giọng ứng phó, trên mặt lãnh đạm không nhìn ra chút
tình cảm biến hóa, chỉ là đồng ý đi đến bên cạnh Tống Mẫn Nhi, lại âm
thầm quật cường không chịu ngồi lên chiếc ghế sa lon xa xỉ, nửa quỳ tại
trước ghế sofa, cẩn thận lột quả cam rất thành thục, rồi đưa cho Tống
Mẫn Nhi, lúc muốn đứng dậy rời đi lại đột nhiên bị Tống Mẫn Nhi bắt được tay.

“Chị Nhiên, trên tay của chị đầy vết chai rồi, giống trên tay của cô Lạc quá đó nha.”

Tống Mẫn Nhi tò mò đưa tay nhỏ bé ra thăm dò, muốn chạm vào vết thô
sáp trên tay của cô, rất giống với vết chai trên tay Lạc Tử Thuần, cô
còn nhỏ nên không biết, vết chai trên tay của Lạc Tử Thuần là do lâu
ngày cầm dao phẫu thuật mà có, còn vết chai trên tay của Tiêu Nhiêu là
do cầm súng lâu ngài mà tạo thành.

“Mẫn Nhi, không được vô lễ như vậy.”

Giọng lạnh lùng từ cầu thang lầu hai truyền đến, Tiêu Nhiên cả kinh,
nhanh chóng rút tay về, cúi thấp đầu lau bàn, che giấu vẻ hốt hoảng.

Hạ Vũ Hi đi qua bên cạnh cô, ngay cả nhìn cũng chưa từng nhìn qua cô
một cái, trực tiếp lướt qua cô ôm lấy Tống Mẫn Nhi, cưng chiều thay cô
lau khóe miệng đang dính đầy chanh.

Tiêu Nhiên len lén nhếch khóe mắt nhìn mặt Hạ Vũ Hi, anh ôm Tống Mẫn
Nhi, một lớn một nhỏ hai khuôn mặt đối lập nhau, tương tự giống đến 90%, trong mắt mọi người xung quanh ba và con gái như tiên trên trời. Còn ở
trong mắt của Tiêu Nhiên lại thấy hết sức chói mắt, không nhịn được siết chặt khăn lau trong tay…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui