Y Ngạn * sụt sịt * vài cái, bắt buộc phải làm theo yêu cầu của nam nhân kia, hắn bắt nàng xoay lưng đối diện với hắn.
Còn hắn, đứng gần ngay sau lưng nàng, chỉ cách một sải chân, cầm roi chắp sau hông, lạnh lùng lên tiếng.
" Ngạn Nhi, ta muốn nàng dùng Cổ Đàn đánh vào những nơi ta chỉ điểm
1 chỗ 1 roi !
Chỗ nào không đạt thì lưng của nàng sẽ lãnh roi đó ! "
" Nàng hiểu chưa ? " hắn hằn giọng trầm khàn.
Cái đầu nhỏ kia gật nhẹ, Y Ngạn run rẩy the thé thứ tiếng mệt nhoài.
" Ta hiểu rồi...!"
Cô nương nhỏ nhắn ngồi dưới cái lạnh, hoa cỏ xung quanh đều bị tuyết vùi lấp, chân sắp bị chôn trong đống tuyết lạnh, còn phải ngồi lên đó, lớp vải có dày đến mấy cũng không đủ giữ ấm.
Hơi thở tạo thành làn khói nhẹ, chiếc mũi cao vì lạnh mà tắt nghẽn, Y Ngạn không thể khép lại đôi môi, toàn dùng nó để hô hấp.
Cổ Đàn đặt lên hai đùi, đôi tay chẳng hết run đặt lên từng sợi dây, nàng đã chuẩn bị xong tâm thế.
Khi tiếng của ma thần ở sau thốt lên cũng là lúc bắt đầu cho buổi tập luyện.
Mới đầu, hắn chỉ bắt Y Ngạn tung chiêu ở những nơi gần, khoảng cách tầm 100 bước chân, với Y Ngạn như thế không quá khó, rất dễ hoàn thành nhiệm vụ.
Mỗi nơi mà Y Ngạn tung thần lực đến, dù sức lực nàng yếu kém nhưng nhờ sức mạnh vốn có của Cổ Đàn mà nơi trúng đều vang lên tiếng nổ lồng với tiếng đàn, cùng với đó là những thứ bị trúng chiêu đều bị đánh cho tan biến thành mây khói, bất kể là vật gì.
Bước đầu của hắn khác hẳn với Hà Đức, hắn đi từ cái dễ trước, còn Hà Đức, khi dậy luôn nâng cao độ khó cho nên Y Ngạn không dễ gì theo kịp tiến độ của Hà Đức.
Tập luyện một chút, chỗ nào hắn yêu cầu Y Ngạn cũng đều thông qua, nhưng, càng về sau hắn càng bắt nàng dùng thần lực mạnh hơn và xa hơn, sắp quá khả năng của nàng.
" Ngạn Nhi ! Đánh ra tới chỗ Thần Điện cho ta ! " hắn ở sau gắt gỏng yêu cầu.
" Thần Điện ư...!? " Y Ngạn lẩm bẩm, dự do.
Vốn, với sức lực hiện tại của nàng, cùng lắm chỉ có thể tung chiêu trong vòng 100 dặm, Thần Điện cách hoa viên ít nhất 8 900 dặm, xa như vậy Y Ngạn không thể làm được.
Sắc mặt đang đỏ ửng vì lạnh đột ngột chuyển sang xanh nhợt nhạt, Y Ngạn ngừng tay, dùng hết can đảm xoay đầu ra sau, để ánh mắt đáng thương muốn xin hắn.
" Tinh Vương Minh ta không làm được...ngừng lại được không ? "
Đó là lời từ trong ánh mắt Y Ngạn, đôi mắt hồ ly to tròn có chút ướt át, long lanh lên, để thêm phần thành khẩn, nàng còn chắp hờ hai tay trước ngược, như cúi lạy hắn.
Nam nhân kia không hề thay đổi nét mặt, vứt xuống Y Ngạn ánh nhìn chết chóc, sắc lẹm như lưỡi gươm.
Trong tay cầm chắc cây roi, quất xuống ngay cạnh Y Ngạn, tiếng * vút * bén nhọn tạo thành từ lực đánh, chỉ cách một gan tay chiếc roi sẽ trúng vào người nàng.
" Làm nhanh ! Nàng mà làm không được ta đánh nàng đấy ! " hắn hắng giọng ra lệnh.
Cây roi ở trước mặt Y Ngạn, thu về phía hắn, rồi lại được hắn đưa lên cao, trong tư thế sắp quất xuống, đôi mắt nhỏ của hắn mở to, đầy sát khí kinh hoàng.
Hắn không nói giỡn, Y Ngạn còn kéo dài thời gian hắn sẽ đánh nàng thật.
Bởi, hắn biết sức mạnh của nàng không dừng lại ở mức yếu kém này, nàng có thể tung ra thần lực ở phạm vi gần, còn rất dứt khoát, đánh đâu trúng đó, đủ thấy nàng không tệ.
Chỉ là, 9 vạn năm rồi, hắn chiều nàng đến sinh hư, ngay cả tự bảo vệ bản thân cũng không học được, là người của ma giới mà cứ phàm nhân học đạo.
Hắn phải thay đổi thôi, bắt buộc phải mạnh tay ép cho thần lực tiềm ẩn bên trong nàng thức dậy.
Y Ngạn bị dọa, run run đôi bàn tay giữa trời đông, không còn cách nào khác, nàng xoay đầu, nhắm mắt nhắm mũi, tập trung hết ý niệm, tiếng đàn khẩy lên.
Vẫn như cũ, tung chiêu ra khỏi hoa viên là cùng, ước lượng chỉ hơn 100 dặm.
Nam nhân ở sau nàng thật sự quá tàn nhẫn, vừa thấy kết quả không ưng ý, không lưu tình quất ngay một roi vào người nàng.
" Á !!! " tiếng Y Ngạn kêu thét.
Cơn đau thấu xương tủy ập đến tức thì, lệ từ hốc mắt chảy trào ra ngoài, làn môi đỏ run rẩy, thở gấp gáp, hai tay của Y Ngạn co ro lên vai như muốn chạm vào chỗ bị đánh.
Từng sau tấm lưng của nàng, bị hắn nhẫn tâm quất vào một roi, đau điếng đến phát khóc, cơn đau chạy dọc từ cánh vai phải xuống tới hông trái.
Công chúa nhỏ từ trước đến nay chưa từng bị đánh, đây là lần đầu tiên nàng cảm nhận được mùi vị của đòn roi.
Cảm giác đau đớn ngấm vào da thịt, ăn vào máu và xương tủy, nó chẳng thể dịu xuống, còn bị cái lạnh tiếp thêm đau đớn, trải qua từng khắc cơn đau tê dại đến cùng cực.
Toàn thân Y Ngạn run bần bật, co ro, cắn lấy môi mọng, đối với một người chưa từng bị đánh, một roi ấy chẳng khác nào hành hung thể xác nàng.
Bấy giờ, Y Ngạn mới biết được những nha hoàn từng vì nàng mà bị hắn đánh phải khổ sở như thế nào, chưa kể nàng chỉ bị đánh bằng roi mây thông thường mà đã đau đến khóc điếng, còn họ phải chịu trận đòn của ma roi đau đến nhường nào.
Hốc mắt của Y Ngạn không ngừng tuông lệ, khóc nấc lên, tiếng * hức hức * nghe như tắt nghẽn, nàng xoay mặt ra sau liền bỗng chốc cảm thấy tuyệt vọng.
Nam nhân kia chẳng hề có biểu hiện thương xót khi đánh nàng, ngược lại, hắn còn lạnh lùng đến vô tình, quấn chiếc roi trong tay, ngạo nghễ lên tiếng.
" Còn khóc ? "
" Nín rồi tiếp tục cho ta !
Nàng không làm được hôm nay ta đánh nát lưng nàng ! " hắn hắng giọng, tuyệt tình chẳng ai bằng.
Y Ngạn hứng chịu sự tàn độc, tủi thân quay mặt đi, không cam tâm đặt tay run rẩy lên thân đàn.
Tinh Vương Minh ở sau cầm roi cũng run tay mình lên, hắn thật sự không nỡ làm vậy, thương nàng, chiều nàng biết bao nhiều mà giờ phải bắt nàng chịu khổ.
Đánh nàng mà ruột gan hắn quặn thắt, như ai cầm dao cắt từng khúc, đau đớn không tả nổi.
Biết làm thế nào hơn được nữa, bởi hắn hiểu rằng, chỉ khi Y Ngạn bị kích động, chịu sự sợ hãi và phẫn uất lên cùng cực thì sức mạnh bên trong nàng mới được bộc phát.
Vậy cho nên, hắn đành phải tàn nhẫn với nàng, thương cho roi cho vọt, ghét cho ngọt cho bùi !
" Làm nhanh đi ! " hắn lại hắng giọng.
Cô nương ngồi dưới tuyết lớn, vừa khóc vừa đau vừa phải cắn răng làm theo mệnh lệnh quá đáng, Y Ngạn tập trung hơn cả mức bình thường, tung ra thần lực của nàng lẫn Cổ Đàn.
Nhưng...
" Á !!! "
Một lần nữa, chiêu của nàng không thay đổi, yếu nhược chẳng đủ sức giết một lúc 100 người, khi mà sức mạnh của Cổ Đàn có thể chém hàng vạn yêu ma thành mây khói.
Khi nàng vừa dừng tay cũng là lúc nàng lãnh thêm một roi, cơn đau gấp đôi ấp đến bất ngờ, chẳng kịp trở mình.
Y Ngạn quằn quại ôm lấy Cổ Đàn, như muốn hét lên tiếng hét thống khổ, cơn đau chẳng bì được với sự sợ hãi trong đầu nàng, bắt nàng phải đè nén tiếng hét trong tâm trí, quay đầu khuôn miệng mấp máy từ " ca " theo thói quen.
Nàng đang cầu xin, người ca ca chưa từng nỡ đánh nàng một roi nào.
Nam nhân kia vẫn lườm mắt, ánh mắt của kẻ thống trị, không ngừng bắt Y Ngạn phải nghe theo.
Nàng chừa từng thấy mặt xấu xa này của hắn, uất nghẹn không nói nên lời, giấc mộng huynh trưởng yêu thương muội muội tan thành mây khói.
" Tiếp tục đi, ta không nương tay với nàng đâu !
Liệu mà làm đi !!! " hắn nhấn mạnh câu nói, nhanh gọn lẹ, không ngân giọng kéo dài thời gian.
Y Ngạn chết tâm hoàn toàn với hắn, càng căm hận hắn hơn, ca ca mà nàng yêu quý đã mất rồi, hắn giờ là ma thần tàn bạo, không hề có chút lòng từ bi nào với nàng.
* Bốp *
" Á !!! " tiếng Y Ngạn la lên lần nữa.
Chiếc roi kia đánh ngay vào bắp tay nàng, đau đớn cùng cực, cả cánh tay của nàng run lên, như tê liệt hoàn toàn, từ làn da mỏng manh hình thành một dòng chảy mang theo sự nhức nhối, dọc từ bắp tay ra tới cùi chỏ.
Cô nương ôm cánh tay bị đánh, chịu không nổi nữa, khóc đến mức phát ra tiếng to rõ như một đứa trẻ.
" Im !!! " tiếng quát kinh hoàng như sét đánh.
Cái miệng nhỏ lập tức ngậm lại, răng trong cắn lấy vành môi dưới, nhìn sắc mặt nghiêm túc của hắn, Y Ngạn biết mình không thể dùng nước mắt để được khoan nhượng, im ngay tiếng khóc uất ức.
Một roi nữa bất thình lình đánh xuống, Y Ngạn theo phản xạ nhắm mắt lại, chiếc roi chỉ đánh vào lớp tuyết dầy cộp, hắn với một bước chân đã đứng sát gần nàng, dùng cán roi nâng cằm nàng lên.
" Ngạn Nhi, đừng có tưởng từ giờ ta sẽ cưng chiều nàng như trước nữa
Nàng hãy nhìn lại mình đi ! 9 vạn năm mà nàng còn thua cả một nha hoàn bình thường như Tố Như !
Làm ma hậu rồi ta dứt khoát không cho nàng yếu mềm ! " giọng nói của hắn âm trầm, nghe cực kì uy lực.
Dứt lời, hắn hất ngay cằm nàng ra, xoay lưng độc đoán lùi ra, tiếp đến dùng ánh mắt sắc lạnh ra hiệu cho Y Ngạn.
Công chúa nhỏ nén đau thương, để lòng căm phẫn trong nàng dành cho hắn tăng lên gấp bội, tiếp tục màn cực hình.
Những tiếng hét thống thiết vang không ngừng, Y Ngạn vẫn không thể khai phá thần lực bên trong, dù nàng đã hận hắn hơn, bấy nhiêu vẫn chưa đủ đánh thức thần lực của nàng, khiến cho bản thân nàng liên tục lãnh trọn hàng chục đòn đánh.
Tấm lưng nhỏ đau đến tê dại, có thể nhìn thấy từ lớp vải đỏ của xiêm y đang chuyển dần sang màu sẫm hơn, không phải bị tuyết làm ướt mà là máu từ da thịt nàng thấm ra.
Lúc này, khi Y Ngạn đã quá giới hạn chịu đựng, vừa bị đánh, vừa bị tuyết vùi thân, cái lạnh thấu xương và cực hình xâu xé đến đường cùng, hai mắt nàng dần mờ đi, đôi ngươi chỉ lưu lại hình ảnh của những bông tuyết trắng xóa liền ngất liệm.
" Ngạn Nhi ! " Tinh Vương Minh dừng tay ngay, đỡ lấy thân thể yếu đuối.