Môi mỏng của Tinh Vương Minh khẽ cười, đôi mắt nhỏ bỗng phát sáng, ấn ma thần tự dưng biến mất, hắn lại nôn ra máu, không thể kéo dài thời gian, nội thương đang nặng.
Ma thần lập tức phất tay, biến mất trong không khí, căn phòng thoáng chốc yên tĩnh, cả vết máu hắn vừa nhổ ra sàn cũng mất tăm.
Y Ngạn trải qua một đêm, tỉnh dậy lại chẳng nhớ đã xảy ra chuyện gì, thứ mà nàng lưu nhớ, là việc nàng cùng Tinh Vương Minh trò chuyện với nhau.
Cô nương suy nghĩ một hồi lâu, cố nhớ xem nàng ngủ từ khi nào, nhưng càng cố càng làm đầu óc bấn loạn.
Với tính cách chóng hờn chóng quên, thứ khiến nàng đau đầu sẽ không được nàng ghi nhớ quá lâu.
Không cần biết chuyện gì đã xảy ra tối qua nữa, nàng dẹp bỏ thắc mắc, xếp chăn lại thật ngăn nắp, gọn gàng.
* Cốc cốc cốc *
Thanh âm cửa gõ vang lên chậm rãi, cùng với đó là tiếng của Tố Như ở bên ngoài truyền vào.
" Công chúa ! Người dậy chưa ? "
Như thường lệ, mỗi buổi sáng Y Ngạn thức dậy, điều là Tố Như đến hầu hạ cho nàng, cô nương rất nhanh hớn hở, cười tươi như hoa nở đáp ra ngoài.
" Ta dậy rồi !
Tố Như, em mau vào đi ! "
Tô Như được lệnh, mở cửa vào trong, mang đến cho Y Ngạn một chậu nước để rửa mặt.
Xong xuôi, công chúa nhỏ được nha hoàn sửa soạn, đầu tóc chải gọn gàng, điểm lên mái tóc đen tuyền một cây trâm bạc.
" Công chúa, ma thần có lệnh !
Ngài ấy đã bế quan rồi, dặn dò người phải ở yên trong Thần Điện đó ạ ! " Tố Như vừa thay đồ cho Y Ngạn, vừa truyền lại lời dặn.
" Ta biết rồi ! " Y Ngạn đáp vội, mảy may chẳng để tâm tới lời dặn.
Chỉ chờ Tố Như tân trang cho nàng xong, liền tung tăng xách phần váy rườm rà, chạy như bay ra ngoài.
Y Ngạn đến ngay trước cửa phòng của Tinh Vương Minh, lén áp tai lên đó nghe ngóng, mỗi lần hắn đóng cửa bế quan, tiểu cô nương đều đến thăm dò.
Bên trong yên ắng không một tiếng động, Y Ngạn biết Tinh Vương Minh đang tập trung, trên môi nhỏ của nàng lại nở ra nụ cười lém lỉnh, tinh nghịch vô cùng.
Bàn tay mềm mại của nàng, che đi khuôn miệng đang cười ấy, chẳng giấu được sự ranh ma của nàng qua đôi mắt.
Mọi hành động, biểu cảm của nàng, ma thần Tinh Vương Minh ở bên trong nhìn thấy hết qua bảo kính nhìn thấu, hắn lắc đầu, lộ rõ sự bất mãn.
Hắn chật vật ở đây bế quan, cực khổ, vậy mà tiểu cô nương kia không biết điều, yên phận, còn đến đây thăm dò, bẹo gan hắn.
Suýt nữa, hắn đứng dậy ra ngoài gõ đầu Y Ngạn, may mà nàng khi này bỗng nhanh chân rời khỏi đó, thoát chốc bóng dáng nhỏ nhắn mất tâm, Tinh Vương Minh cũng tập trung, tiếp tục bế quan.
Y Ngạn ra ngoài Thần Điện, đến chỗ hoa viên, nơi nàng hay luyện tập thần lực, nói là tập luyện nhưng đa phần nàng ra đó vừa chơi vừa phá phách.
Cũng vì tính tình vô lo vô nghĩ, nhút nhát, lười học, Y Ngạn sau 9 vạn năm, pháp lực chẳng tăng lên, nằm ở mức trung bình như một yêu ma tu hành 1000 năm.
" Công chúa ! " Tố Như theo hầu, gọi nàng từ đằng xa.
Y Ngạn đang nằm trên bãi cỏ, thưởng thức mấy bông hoa dại, nghe tiếng gọi, liền bật dậy, đáp to rõ với Tố Như.
" Tô Như ! Ta ở đây này ! "
Tô Như tay cầm điểm tâm, tức tốc chạy qua chỗ nàng, cô nương nhỏ mình đầy đất cát, đầu tóc vừa gọn gàng không lâu lại rối bù, làm Tô Như bất mãn, than ngắn thở dài.
" Công chúa, người sắp gả cho thái tử nhân giới rồi...
Người sẽ không còn là công chúa nữa, đừng có trẻ con được không ạ ? "
" Tố Như...!" Y Ngạn nhíu mày, không thích nghe người khác phàn nàn.
" Hữu Bạch không bao giờ bắt ta thay đổi cả...
Tố Như, ta có lấy phu quân thì ta vẫn là Tinh Y Ngạn thôi...!" nàng khó chịu đáp lại, lời lẽ chẳng có chút suy nghĩ.
Đôi môi đỏ mọng kia, trề ra, nàng lại hờn dỗi, giận lẫy chẳng màn đến Tố Như, nằm ườn ra cỏ, cầm trong tay hoa dại, lăn qua lăn lại.
Tính nàng trẻ con như vậy, gả đi bảo sao ma thần không lo, ngay cả Tố Như hầu hạ nàng nhiều năm, còn phải lo thay, huống chi là ca ca ma thần của nàng.
" Công chúa, người phải nghĩ đến thái tử chứ...
Ngài ấy chửng chạc biết bao, người làm thái tử phi cũng phải ra dáng một thái tử phi !
Đừng để gả đi rồi làm cho ngài ấy và ma thần lo lắng chứ ! "
Tố Như lên tiếng phân minh, thấy Y Ngạn thờ ơ không nghe, Tố Như kéo ngay người cô công chúa nhỏ ngồi dậy, khoanh hai tay trước mặt, chăm chăm ánh nhìn giận dỗi lại với Y Ngạn.
" Công chúa, người có nghe em nói gì không ? " Tố Như hằn giọng.
" Được rồi, ta sẽ thay đổi mà...!" Y Ngạn mè nheo, nói cho có lệ để Tố Như khỏi càm ràm bên tai nàng.
Rồi, nàng giựt ngay khay điểm tâm, món bánh quế hoa là món nàng thích nhất, hình hoa mai bắt mắt, còn có mùi thơm nức mũi.
Chỉ ngửi sơ một hơi, nước bọt của nàng đã chảy ròng ròng, đang giận dỗi cũng hóa vui mừng, kiềm lòng không đặng, nàng cầm lên ngay một cái bánh bé xinh, há miệng cắn thật to.
" Ưm...ngon thật...!" Y Ngạn khen nức nở.
Trên đĩa có tận 10 cái bánh, với sức của mình nàng, ăn sạch sẽ chúng chẳng có gì khó khăn, nhưng nàng vẫn lấy một cái chia cho Tố Như.
" Tố Như, ăn cùng ta đi ! " nàng hẩy hẩy bàn tay cầm chiếc bánh sang Tố Như, tay kia cầm chiếc bánh cắn dở, tiếp tục cho vào miệng.
Tố Như không từ chối, cúi đầu " đa tạ công chúa ", nhận lấy chiếc bánh trong tay nàng.
Cả hai thân nhau lắm, có gì ngon Y Ngạn cũng chia cho Tố Như nên việc này xảy ra như một thói quen.
Đáp lại sự đối đãi hậu ái của Y Ngạn, Tố Như rất trung thành, ngoài mặt lúc nào cũng phải làm theo lệnh ma thần giám sát và quản thúc Y Ngạn, bên trong lại âm thầm, nhiều lần chịu phạt cho nàng trốn đi chơi.
Y Ngạn xem Tố Như như tỷ muội thâm tình, chưa bao giờ bạc đãi Tố Như.
Và, trên đời này, cũng chỉ có mình Tố Như và ma thần Tinh Vương Minh mới trị được cái tính hay giận dỗi của nàng.
" Ngọt không ? " Y Ngạn cắn bánh, hai mắt tít lại, hỏi.
" Ngọt ạ ! " Tố Như gật gật đầu.
Hai cô nương đang vui vẻ, chưa ăn hết đĩa bánh, bất ngờ từ xa vọng tới tiếng nói trầm thấp, cắt ngang khung cảnh vui tươi.
" Công chúa ! "
Hà Đức, hộ pháp trung thành bên ma thần, trong xiêm y tím than đang sải bước tới chỗ cả hai, người vừa gặp Y Ngạn, liền nhún người, chấp hai tay ra trước, cúi đầu hành lễ.
" Công chúa ! Sao bây giờ người vẫn chưa luyện tập thần lực vậy ? " Hà Đức vừa đứng thẳng, gấp gáp tra hỏi.
" Ta...đang đợi Lưu Ly...!" Y Ngạn mấp máy.
Bị Hà Đức tra hỏi đột ngột, Y Ngạn có chút sượng mặt, bình thường Lưu Ly là người chỉ dẫn nàng luyện tập thần lực, học thuật, để nâng cao đạo hạnh của nàng.
Thỉnh thoảng, khi Lưu Ly bận việc, Hà Đức sẽ thay thế.
Lưu Ly trái với Hà Đức, dịu dàng và rất chiều ý Y Ngạn, hể ngày nào nàng lười tập luyện, Lưu Ly sẽ cho nàng nghỉ ngày đó, tha hồ rong chơi.
Ngược lại, Hà Đức đến thay thì khác, vốn là một kẻ cực kì nghiêm khắc, Y Ngạn sẽ bị bắt luyện tập đến mức chân tay rã rời.
Do vậy, vào lúc này, khi Y Ngạn thấy sự xuất hiện của Hà Đức, mọi niềm vui của nàng đều tan biến hết, thay vào là gương mặt ảo não.
Nàng nhìn sang Tố Như đang cúi đầu trước Hà Đức, sự bất lực càng thêm nhân đôi, sẽ không có ai giúp nàng thoát khỏi việc luyện tập thần lực nhàm chán.
" Công chúa ! Ma thần đang bế quan rồi...
Lưu Ly bận việc quản thúc ma giới, không thể luyện tập với người đâu...
Một tháng này sẽ do thuộc hạ phụ trách ! Mong công chúa phối hợp...!"
Hà Đức đánh tiếng, từ lời nói tới cử chỉ đều rất nghiêm nghị, âu cũng do người là kẻ được ma thần tận tay đào tạo, không nhiều thì ít cũng có cái gọi là giống với chủ.
Y Ngạn vốn nhát gan, thấy Hà Đức như thấy Tinh Vương Minh xuất hiện, với một câu nói đơn giản đã đủ làm nàng sợ sệt.
Nàng bị bắt luyện tập cũng do lệnh của ca ca, không dám cãi ý, chỉ đành ngoan ngoãn tuân lệnh.
" Ta biết rồi...
Ta sẽ chăm chỉ...!"
Công chúa nhỏ cụt hứng, bỏ ngay chiếc bánh đang ăn dở, vào chỗ tập luyện, Hà Đức đứng ở một bên canh chừng nàng không rời mắt.
Hoa linh trước mặt Hà Đức, quả thật rất yếu nhược, được chiều đến sinh hư, ngay cả việc gọi thần khí của nàng ra cũng không thuần thục, mất mấy lần niệm chú Y Ngạn mới gọi được thần khí xuất hiện.
Thần khí của nàng là Cổ Đàn, một cây đàn cổ cầm được một vị thượng tiên tu luyện, dùng nó để trấn giữ trong núi Hắc Nhai - nơi giam cầm các yêu ma làm loạn chịu phạt.
Sau này chính ma thần đã đến đó ngang nhiên lấy đi, đem Cổ Đàn trở thành thần khí cho Y Ngạn luyện tập thần lực.
Chẳng những thế, chính hắn đã ra tay giết sạch không chừa đường quay đầu cho những kẻ làm sai trong Hắc Nhai.
Sự việc năm ấy chấn động cả tam giới, có ai ngờ, Tinh Vương Minh vì đại nghĩa, tàn sát những yêu ma đầy tội lỗi bị giam giữ kia.
Còn, Cổ Đàn, vốn có uy lực rất mạnh, chỉ cần khẩy nhẹ một cái, tứ phương rung chuyển, chấn động cả đất trời, có thể dùng nó để giết hàng vạn yêu ma cũng không thành vấn đề.
Một thần khí lợi hại như vậy, lại rơi vào tay của một công chúa, chỉ thích chơi chứ không thích học, làm mất hết giá trị vốn có của nó.
Y Ngạn chẳng phát huy được thần lực của Cổ Đàn lẫn thần lực trong nàng, khẩy tay của nàng như đánh đàn nghe chơi, hoàn toàn không có sức công phá mạnh mẽ, khiến Hà Đức không ngừng nhắc nhở nàng.
" Công chúa, tập trung tinh thần !
Dùng hết thần lực của người đi ! "
" Công chúa, tập trung vào !!! " Hà Đức bỗng to tiếng.
Cô chúa nhỏ giật thót, mím môi, mắt nhắm mắt mở, cố gắng tập trung, nhưng hể nàng khẩy đàn, lại nhớ đến Hữu Bạch đang đánh đàn cho nàng nghe, không tài nào tập trung tinh thần.