Chương 25: Tay trong tay
Về đến nhà mặt Chúc Yểu vẫn còn rất đỏ. Rũ mắt đổi giày, lông mi đen dày nhẹ nhàng che đi sự vui mừng trong đôi mắt. Khóe miệng cứ cong lên, làm thế nào cũng không ép xuống được, cuối cùng cô đành phải gắt gao mím môi để khống chế độ cong.
Yên lặng đổi giày xong lại nghe thấy tiếng Chúc Hằng gọi cô từ sô pha bên kia.
Chúc Yểu hoảng hốt ngẩng đầu, đứng thẳng người lên rồi đi qua, đi đến bên cạnh Chúc Hằng kêu một tiếng "Anh hai."
Chúc Hằng đang cầm di động chơi trò chơi, hắn khoanh chân ngồi song song với Chúc Tấn Ung ở bên cạnh. Chúc Hằng bất đắc dĩ nói: “Ba, ba mau núp vào bụi cây đi, đừng có thò đầu ra.”
Vị đế vương khi xưa bây giờ cũng chỉ là một người chồng ăn bám tên là Chúc Tấn Ung, nghe Chúc Hằng nói xong, nhíu mày, chậm rì rì nói: "Con thì biết cái gì, ba đây là đang làm mồi nhử.”
Chúc Hằng cười nhạo cãi lại ông: “Thôi đi ba. Ba nhìn chiến tích của ba mà xem, 0-8-1, vừa mới đến đoạn suối đã hy sinh, ba không thể chờ đến khi lính đến chỗ trụ được hay sao?” Nói xong câu này, biết chân của Chúc Tấn Ung rất nhanh sẽ bay đến cho nên hắn nhanh chóng xê dịch mông sang bên cạnh, thấy ông đá không tới liền cười đắc chí. Lúc này lại nghe thấy em gái nói, tầm mắt còn chưa nâng lên mà giọng nói đã biến thành dịu dàng, “Yểu Yểu, hôm nay bạn học của em không nói cái gì với em chứ?”
Chúc Yểu nghi hoặc: "Bạn học nào vậy?"
Chúc Hằng biết rõ nên cũng chỉ cười có lệ nói: "Không có gì..." Hắn nghiêm túc điều khiển anh hùng trên màn hình, nói tiếp "Nếu ở trường có kẻ nào dám bắt nạt em thì cứ việc nói với anh, anh sẽ ra mặt thay em."
Chúc Yểu nhíu mày, dùng giọng nói mềm mại khuyên hắn: "Đánh nhau không tốt." Ngày xưa khi Chúc Hằng vẫn là đế vương tương lai thì Chúc Yểu mãi luôn nhắc hắn, còn hắn thì sao, cô nói cái gì hắn cũng gật đầu, nhưng vừa quay lưng đã quên mất.
Tựa như bây giờ, Chúc Hằng nhanh nhẹn gật đầu: "Được rồi anh đã biết, em mau lên lầu làm bài tập đi."
Chờ đến khi Chúc Yểu lên lầu, Chúc Tấn Ung lập tức ném di động qua một bên, nhấc chân chọc chọc đùi Chúc Hằng, đè thấp giọng hỏi hắn: "Thằng nhóc kia, con đã đi dạy dỗ rồi sao?"
Chúc Hằng hừ nhẹ một tiếng, nhếch miệng tự hào nói: "Đó là đương nhiên, cũng không nhìn xem ai mới là đại ca Hành Trung, tên này hình như là mới chuyển trường tới nên không hiểu rõ, dám đụng đến em gái của Chúc Hằng này..."
Buổi trưa hôm đó hắn ngồi xổm ở cổng trường chờ người, sau khi tóm được tên trắng trẻo gầy nhom kia liền trực tiếp kéo vào hẻm nhỏ. Tuy nhiên...
Chúc Hằng như đang suy tư điều gì đó "Tên kia nhìn yếu đuối như vậy nhưng thật ra rất có cốt khí. Nghe nói cậu ta học giỏi toàn diện, là mẫu người mà Chúc Yểu thích nhất."
Chúc Yểu từng là công chúa Đại Ngụy, mười bảy tuổi chưa gả ra ngoài. Trong lúc Tiêu hoàng hậu thay cô sắp xếp không ít thiếu niên anh tuấn có tài, Chúc Tấn Ung cũng bởi vì sự việc hòa thân kia mà muốn đền bù, đưa đến những bức họa nam tử chưa lập gia đình tốt nhất trong hoàng thành cho cô, hoặc là thường xuyên sắp xếp một cuộc gặp ngẫu nhiên. Nhưng tim của tiểu công chúa lại cứng như sắt, chưa từng có nửa phần rung động, lại chỉ có một lần, cô đồng ý đi gặp một thiếu niên thanh tú, ôn tồn lễ độ.
Tuy rằng không giải quyết được gì nhưng chắc cũng xác định được sở thích của tiểu công chúa.
Ôn nhuận, bác học, kiêu ngạo.
Không nghĩ đến đã chuyển thế đến tận đây mà cô vẫn còn có gu như vậy.
Chúc Tấn Ung gần đây vì chơi game mà học được không ít từ thô tục, đôi mắt trừng lớn, mở miệng mắng to: "Tiên sư nhà anh, đã không biết che chở em gái nhà mình lại còn đi nói giúp cho một tên người ngoài... Dù sao ba cũng mặc kệ, thời thế bây giờ đã khác rồi, trước hai mươi tuổi, con gái của ta ai cũng không được chạm vào."
Chúc Hằng liếc xéo phụ hoàng bên cạnh một cái, nói thì dễ lắm, đầu năm nay mấy đứa học nhà trẻ cũng đã biết yêu đương rồi. Hắn bĩu môi nói cho có lệ: "Được rồi, con chú ý nhiều một chút là được."
Sau khi làm xong bài tập, Chúc Yểu ngẩng đầu lên, đồng hồ trên tường hiển thị đã hơn 11 giờ. Vừa mới bị cảm mạo xong cho nên hiệu suất học tập không cao, thời gian cô giải bài cũng lâu hơn rất nhiều.
Ánh đèn trắng tinh chiếu lên mặt của cô, lông mày thiếu nữ đen dày, ngây ngô lại kiều mỹ, giống như nụ hoa chớm nở. Đặt bút viết, sau đó lại nhẹ nhàng buông ra, duỗi tay cầm lên notebook đang đè trên sách giáo khoa toán, lẳng lặng lật xem.
Đầu ngón tay hồng nhạt vuốt ve hàng chữ viết, Chúc Yểu lại nhớ tới lời Nguyên Trạch nói trước khi cô về nhà… Anh không thích cô nói chuyện với nam sinh khác.
Tưởng Điềm Nha thường xuyên nói với cô, khi nhìn Nguyên Trạch thì hai mắt của cô sẽ lập tức tỏa sáng, khi nói đến anh thì đôi mắt của cô luôn hàm chứa ý cười, cười đến cong cong.
Cô cho rằng mình đã giấu rất kĩ, nhưng có một vài việc, vốn đã không giấu được.
Thái phó đã từng kiêu ngạo trong triều đình bây giờ lại sớm chiều ở gần cô, anh thông minh như vậy, khẳng định là đã nhìn ra từ lâu… Nghĩ đến đây, Chúc Yểu theo bản năng dựng thẳng notebook lên che khuất nửa khuôn mặt, chỉ lộ ra một đôi mắt trong suốt sáng bóng.
Như vậy việc mỗi ngày cô luôn nhìn trộm anh, có phải anh đều chú ý tới hay không.
Có chút thẹn thùng, nhưng bên cạnh đó là cao hứng nhiều hơn.
Cô thích anh. Muốn cho anh biết.
Chúc Yểu buông notebook trong tay ra, thật cẩn thận vuốt phẳng lại, cô giữ gìn rất tốt, mỗi lần đều kẹp nó giữa hai quyển sách, vậy nên cho dù đã mở ra xem nhiều lần như vậy nhưng mép giấy vẫn rất vuông vắn. Buông sách, cầm lấy di động rồi nằm úp sấp trên giường. Trong phòng mở điều hòa ấm áp, cô mặc áo ngủ bằng len, tóc buông xõa, những sợi tóc rơi xuống hai bên sườn theo từng động tác của cô.
Online WeChat, ánh mắt Chúc Yểu lẳng lặng nhìn chăm chú cái tên kia, sau khi click mở lại không biết nói gì.
Ánh mắt ngó đến khung chat bên dưới biểu tượng call video, chọc mở ra, nhưng lại không dám gọi đi… Ngay lúc cô chuẩn bị nhấn “Hủy” thì không biết lại nhấn phải cái gì.
Một tiếng nhắc nhở cuộc gọi WeChat truyền tới.
Trong căn phòng yên tĩnh thì âm thanh kia lại trở nên rõ ràng. Trong đầu trống rỗng, Chúc Yểu sửng sốt ước chừng ba giây sau đó mới vội nhấn hủy bỏ.
Nhưng còn chưa kịp nhấn thì cô đã nghe được một tiếng “Đô”.
Ngón tay dường như bị hóa đá ở trước màn hình. Sau đó là một giọng nói truyền đến từ bên kia vang lên: “…Công chúa.”
“… Ừ.” Chúc Yểu lập tức ngồi dậy, tư thế đoan trang, mím môi, nhỏ giọng giải thích, “Tớ, tớ chỉ là không cẩn thận ấn nhầm thôi.”
Nguyên Trạch ở bên kia nghe vậy liền nhếch môi cười nhẹ, yên lặng khoảng hai giây mới thấp giọng nói một câu: “Về sau tôi sẽ gọi cho cậu.”
Giọng nói trầm thấp truyền qua điện thoại tạo ra một loại cảm giác tê dại đặc biệt. Không giống bình thường, giống như, người kia đang kề sát vào tai mình nói.
Mặt Chúc Yểu nóng bỏng, nhưng cô lại rất vui vẻ, cúi mặt. Bàn tay không tự giác vẽ vòng vòng trên đùi, khóe miệng của cô cong cong, giọng nói cũng trở nên hoạt bát hơn: “Được thôi.”
Cô cắn môi dưới, hỏi anh: “Đã trễ thế này, cậu còn chưa ngủ sao?”
“Ừ.” Nguyên Trạch nói, “Mới vừa tắm xong.”
Mới vừa tắm xong à. Chúc Yểu nhịn không được lại suy nghĩ tới mấy việc, hít sâu một hơi rồi nói: “Vậy cậu chú ý một chút, đừng để bị cảm lạnh.” Sau đó còn nhỏ giọng lẩm bẩm một câu, “Cảm mạo sẽ rất khó chịu.”
Nguyên Trạch nói được.
Hai người nói vài câu sau đó cuộc gọi lại trở nên yên lặng. Chúc Yểu không nói gì, bên kia cũng không nói gì làm cho cô ngay cả thở cũng không dám thở mạnh. Trong phòng yên tĩnh, thông qua di động, cô có thể nghe thấy từng tiếng thở của anh. Đều đều, thong thả… Cô bỗng nhiên cảm thấy, tiếng hô hấp đều đều của anh rất dễ nghe. Giống như cô cứ nghe như vậy cả đêm cũng không biết chán.
Nguyên Trạch gần như có thể tưởng tượng ra dáng vẻ cô đang mỉm cười thẹn thùng. Rũ mi, trong đôi mắt của anh cũng hàm chứa ý cười, lặng lẽ lan tràn đến đuôi lông mày, anh nhẹ giọng nói: “Không còn sớm nữa, cậu đi ngủ sớm một chút, ngày mai chúng ta gặp lại ở trường, giữa trưa ngày mai… chúng ta đến nhà ăn ăn cơm.”
Chúc Yểu đã cố gắng mím môi nhưng tiếng cười vẫn nhịn không được phát ra ngoài, rất thanh thúy. Cô ngoan ngoãn nói: “Được.” Cuối cùng, cô hạ giọng nói một câu “Ngủ ngon.”
Bên kia cũng đáp lại “Ngủ ngon.”
Tắt WeChat, Chúc Yểu cầm di động yên lặng ngồi trong hai giây, sau đó đột nhiên đổ gục xuống giường… “Cốp” một tiếng, đầu cô đụng vào thành giường, đau điếng.
Mặt Chúc Yểu nhăn thành một cục, đau đến nỗi nước mắt cũng chảy ra, nhưng cô lập tức giơ tay lau đi.
Nghiêng đầu xoa xoa, “Phụt” một tiếng, cô lại nhịn không được nở nụ cười.
…… Truyện được edit bởi [L.A]_Omerto và đăng tại lustaveland.com
Sáng hôm sau, trước khi đi học, Chúc Yểu cố ý thay một cái áo len dài mới màu trắng bằng nhung, phần cổ áo được trang trí bằng một cái nơ con bướm, kiểu dáng xinh đẹp lại đáng yêu.
Sáng sớm sương mù khá dày, không khí lành lạnh ẩm ướt, gió cũng lạnh.
Chúc Yểu bước xuống xe, khuôn mặt bị gió táp vào, đôi mắt theo bản năng nheo lại, cô sửa sang lại quai cặp một chút rồi chuẩn bị bước vào cổng trường. Cô vừa mới đi được hai bước thì có một chiếc xe đạp chậm rãi chạy qua, ngừng lại cách cô hơn hai bước chân ở phía trước.
Chúc Yểu nắm dây đeo cặp rũ xuống bên ngoài, ngẩng đầu lên nhìn.
Nguyên Trạch cầm tay lái xe đạp, ngoái đầu lại nhìn cô một cái, sau đó anh xuống xe.
Tròng lòng Chúc Yểu vui vẻ, cười nhẹ, chậm rì rì bước hai bước về phía trước, đứng bên cạnh anh, dùng giọng nói ngọt ngào nói với anh “Chào buổi sáng.”
“Chào buổi sáng.” Nguyên Trạch đáp lại một câu, nhìn cô “Cùng nhau đi vào thôi.”
“Ừ.” Chúc Yểu gật đầu, cùng anh sóng vai tiến vào cổng trường.
Do đã là năm ba nên những công việc ở bên Hội Học Sinh đều đã được bàn giao cho những em năm nhất năm hai. Nguyên Trạch cũng như vậy, hiện tại bộ trưởng bộ kiểm tra kỉ luật là Trịnh Hàng, nhưng mà theo thói quen thì anh vẫn luôn tới trường sớm.
Tới sớm, số học sinh trên sân trường không nhiều lắm. Sương mù dày đặc , yên tĩnh, từng kiến trúc từng cỏ cây dường như bị quấn thêm một tầng lụa mỏng, mông lung mơ hồ. Bên tai là tiếng xe đạp, tiếng bánh răng kéo xích, quay đều theo quy luật, rất dễ nghe. Còn có tiếng bước chân của cô và anh, nhẹ nhàng dẫm lên mặt đất, bước chân cực kì đồng đều.
Ngày xưa tiểu công chúa chưa từng nghĩ tới có một ngày cô có thể sóng vai đứng bên cạnh thái phó như vậy, mà hiện tại, cô đứng chung một chỗ với anh, thật tự nhiên.
Nhà trường có khu để xe riêng, xe của giáo viên để trước tòa nhà văn phòng còn xe của học sinh để ở lán dưới ký túc xá. Nguyên Trạch nói với cô: “Tôi đi dựng xe đạp, cậu ở đây…”
“Tớ đi cùng cậu.” Buột miệng thốt ra, Chúc Yểu thở nhẹ, sau đó lặng lẽ ngửa đầu, nói nhỏ, “Được không?”
Thân hình của anh rất cao lớn cho nên lúc nhìn cô đều phải cúi đầu, khi đối diện với khuôn mặt trắng nõn của tiểu công chúa thì khóe môi lập tức tràn ra ý cười, anh nhẹ nhàng nghiêng đầu, giọng nói cũng không tự giác mà trở nên dịu dàng: “Được.”
Chúc Yểu tươi cười rạng rỡ, giống như một cái đuôi nhỏ đi theo sau anh đến lán dựng xe đạp.
Nguyên Trạch dắt xe đạp vào trong vạch vàng, theo thói quen dựng chân chống sau đó khom lưng khóa kỹ xe lại.
Lúc này trong lán để xe không có người, Chúc Yểu đứng ở một bên ngắm anh không chớp mắt, ngắm sườn mặt của anh, ngắm thân hình của anh, ngắm đôi tay trắng nõn của anh khi khóa xe cùng lông mi an tĩnh rũ xuống trước mắt kia. Giống như bỗng nhiên có một lý do để cô không cần phải thừa dịp anh không chú ý mà trộm ngắm anh, giờ đây cô đã có thể đường đường chính chính ngắm anh.
Nguyên Trạch chậm rãi bước đến bên cạnh cô, nói: “Đi thôi.”
“Ừ.” Chúc Yểu gật đầu.
Hai người song vai nhau cùng ra khỏi lán để xe.
Nguyên Trạch ghé mắt đánh giá cô, tiếp đó anh thấy được dáng vẻ ngoan ngoãn lại thẹn thùng của người nào đó. Ngay sau đó, lặng lẽ lặng lẽ, nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay nhỏ đang buông thõng kia.
Rất nhỏ, mềm nhũn như không xương.
“Oanh” một tiếng, đầu của Chúc Yểu nháy mắt nổ tung, bước chân hơi khựng lại, ngay sau đó thân thể cô trở nên vụng về, giống như đây là lần đầu tiên cô đến trường vậy, bước đi cùng tay cùng chân.
Đáy mắt Nguyên Trạch tràn ngập ý cười. Anh rất ít khi lộ ra tươi cười rõ ràng như vậy, cùng với đó là tiếng nói trong trẻo, không nhanh không chậm, giống như lúc anh giảng bài cho cô vậy: “Bây giờ phải lấy học tập làm trọng, chờ… chờ đến khi tốt nghiệp cao trung, chúng ta sẽ chính thức làm người yêu, có được không?”
Học sinh năm ba quả thực là phải lấy học tập làm trọng, lại nói thành tích của cô kém như vậy… Chúc Yểu gật đầu nói được.
Lúc sau cô lại như nghĩ tới cái gì mà đột nhiên trở nên nóng nảy, vội vàng ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt khẩn trương: “Vậy, ngày mai chúng ta còn nắm tay hay không?”
Bước chân Nguyên Trạch cứng đờ, ước chừng sửng sốt mất hai giây, sau đó anh dùng sức cầm tay cô.
“Nắm.”