Chương 30: Gặp lại
Trong FamilyMart, Chúc Yểu ngồi trên chiếc bàn gần cửa sổ ở khu nghỉ ngơi, trong tay bưng Oden, hơi nóng nghi ngút, cô hé miệng uống nước canh nóng hổi, vẻ hồng nhuận dần dần được khôi phục trên khuôn mặt.
Mà phía bên trái của cô, thái tử phá phách khi xưa, ác bá Hành Trung của hiện tại, đôi tay hắn run run, mắt nhìn chằm chằm bật lửa trong tay, lại gãi gãi đầu, đôi mắt chớp chớp nhìn về phía Chúc Yểu bên phải Nguyên Trạch, lắp bắp nói: “Người… người đến đây lúc nào vậy?”
Ngoài trời lại bắt đầu đổ tuyết, cách lớp cửa kính, người bên trong có thể rõ ràng nhìn thấy những bông tuyết đang bay tán loạn trong không trung. Giọng nói của Nguyên Trạch khá lạnh nhạt: “Được một khoảng thời gian.”
Chúc Hằng càng lo lắng nhấp môi.
Ngày xưa thái phó chỉ lớn hơn hắn năm tuổi đã luôn bày ra dáng vẻ già dặn chững chạc.
Mới đầu Chúc Hằng không phục, nhưng cho dù hắn có làm gì thì thiếu niên vân đạm phong kinh kia vẫn luôn có biện pháp chỉnh đốn hắn. Khi hắn dùng ná bắn chim nhỏ, anh sẽ làm cho viên đạn quay trở lại chỗ hắn; khi hắn đi học trêu cợt anh, anh có thể thản nhiên làm cho hắn tự nhận hậu quả xấu; hắn ăn nói không bằng anh, cho nên cũng sẽ không tự mình làm mất mặt; đừng nhìn dáng vẻ thái phó văn nhược như vậy mà vội đánh giá, anh chỉ cần tùy tiện động hai ngón tay là đã có thể đánh ngã hắn… Sau một khoảng thời gian đấu qua đấu lại tự làm khổ bản thân, hắn bị dạy dỗ thành một tên dễ bảo, lại còn ngoan ngoãn đến nghe anh giảng bài. Sau đó hắn phát hiện ra anh là người học nhiều biết rộng, nội tâm thâm hậu, trên thông thiên văn dưới tường địa lý, giống như trên đời này không có gì anh không biết.
Chúc Hằng hơi ngập ngừng: “Vậy sao người không nói cho con biết?”
Chúc Yểu vừa mới ăn xong một ngụm cá viên nghe thấy vậy liền mềm mại nói: “Nguyên… Thái phó ở Hành Trung mỗi kì thi đều đứng thứ nhất, là do anh hai luôn trốn học cho nên mới không biết gì.”
Chúc Hằng không thích đọc sách, ngay cả bạn học cùng lớp còn không nhận biết hết thì nói chi đến việc ai đứng thứ nhất chứ… Nhưng mà__ ánh mắt Chúc Hằng đột nhiên sáng lên, bắt đầu đánh giá khuôn mặt Nguyên Trạch, thấy diện mạo của anh tuy không đổi nhưng tuổi rõ ràng đã trẻ đi rất nhiều. Lúc trước Chúc hằng bị lưu ban một năm, chứ nếu không lúc này hắn cũng đã là sinh viên năm nhất đại học.
Chúc Hằng lộ ra nụ cười: “Nếu nói như vậy, bây giờ người so với con còn nhỏ hơn hả?” Giọng điệu còn rất đắc ý.
Cá viên này ăn rất ngon, Chúc Yểu còn chuẩn bị đi mua thêm hai xiên. Chiếc ghế cô ngồi hơi cao, hai chân cô bị tách khỏi mặt đất, lúc muốn bước xuống, chiếc ghế lại bắt đầu xoay tròn theo động tác của cô. Thân thể Chúc Yểu đang chênh vênh… sau lưng liền có bàn tay to đỡ lấy cô để cô có thể an toàn tiếp đất.
Được Nguyên Trạch chiếu cố sớm đã trở thành thói quen, Chúc Yểu cũng không cảm thấy có gì không ổn, vẫn tự nhiên đi mua Oden.
Đôi mắt của Chúc Hằng trợn thật lớn, hận không thể băm nhừ bàn tay vừa mới đỡ sau lưng em gái hắn kia! Nhưng trong chớp mắt, tầm mắt của hắn rơi trên khuôn mặt hiện liên vẻ nhu hòa của Nguyên Trạch, trong lòng hơi e ngại.
Nắm tay vừa mới vươn ra đã lập tực rũ xuống, nắm nắm hai cái mới chịu chậm chạp thả ra, giọng điệu có chút không được tự nhiên thử thăm dò anh: “Người… thích em gái ta à?”
Nguyên Trạch không nói gì, chỉ nhìn hắn.
Đã như vậy thì làm sao Chúc Hằng còn không hiểu rõ, vẻ mặt hắn bất đắc dĩ lộ ra phẫn nộ cùng sợ hãi, vô cùng phức tạp: “Người… không, anh thật sự thích em gái em sao?”
Nguyên Trạch gật đầu, nhẹ nhàng “Ừm” một tiếng.
Chúc Hằng câm nín.
Khi vẫn còn làm thái phó, Nguyên Trạch hai mươi cái xuân xanh vẫn chưa từng thành thân, có một lần hắn cùng thái phó đi ra ngoài, nhìn dáng vẻ thanh nhã nổi bật của anh, ánh lại càng muốn dẫn anh đi uống rượu hoa, ở đó tất cả các cô nương xinh đẹp đều dựa vào người anh, còn anh thì sao, chỉ yên lặng uống rượu, đối với các cô nương kia thì ngay cả ống tay áo cũng không vuốt. Nói cho cùng thì tuổi hai người không hơn kém nhau nhiều lắm, hắn tuy sợ anh, nhưng khi ở cùng, hắn lại luôn tò mò anh thích kiểu cô gái như thế nào? Hắn từng nhìn qua vô số cô gái, có thể giới thiệu cho anh… Lại không biết tại sao, thái phó thanh tâm quả dục chỉ bình tĩnh liếc hắn một cái, không đáp.
Trong đầu Chúc Hằng lại hiện lên một màn vừa rồi khi hắn nổi giận đùng đùng chạy tới….
Hắn chạy tới là muốn đánh cho tên kia một trận tơi bời, hắn cho rằng tên kia chính là cái thằng trắng trẻo ẻo lả mới chuyển tới ở ban 9, ai ngờ lại thấy được khuôn mặt tuấn mỹ quen thuộc của thái phó… Khác với lúc dạy dỗ hắn ở triều đình, khi đó thái phó một thân quan phục đỏ rực, đầu đội mũ quan, ôn hòa thanh lịch, chứ không phải như hắn nhìn thấy lúc bấy giờ___
Trên cổ anh quấn chiếc khăn choàng cổ xấu hoắc, lỗ tai và nửa dưới khuôn mắt cũng bị khăn quấn, càng đáng sợ hơn chính là, anh cười, còn cười rất vui vẻ nữa là khác…
Chúc Hằng cảm thấy chắc chắn bản thân bị mù rồi.
Chúc Hằng nghĩ nghĩ, lại nói: “Yểu Yểu nó… còn nhỏ.”
Nguyên Trạch bình tĩnh trả lời: “Thần biết, cho nên thần muốn sau khi tốt nghiệp xong mới bắt đầu chính thức công khai yêu đương với công chúa.”
Chúc Hằng liếc anh một cái. Rất muốn nói anh thối lắm! Cuối tuần hẹn em gái hắn ra ngoài, ở trước cửa tiểu khu còn làm bộ sến sẩm không đứng đắn lưu luyến mãi không rời… Nói không chừng hai người còn lén cầm tay, lén ôm nhau, hay còn… Chúc Hằng càng nghĩ càng thấy phiền. Nếu là nam sinh các thì tốt rồi, hắn có thể không nói hai lời trực tiếp khai đao được.
Chúc Hằng hơi nhụt chí, gục đầu, vẻ mặt khô héo.
Hắn hô lớn với Chúc Yểu đang ở quầy thu ngân, kêu cô mua mấy chai bia tới.
Hai phút sau, ba chai bia đã được đặt trên bàn. Chúc Hằng cầm một chai bia lên, “xuy” một tiếng, nắp chai bia bật ra, hắn ngửa đầu uống ừng ực hết nửa chai, sau đó duỗi tay xoa xoa khóe miệng, hà ra một hơi.
Hơi lạnh, nhưng rất sảng khoái.
Nguyên Trạch cũng cầm một chai, mở ra uống hai hớp.
Chúc Yểu nhẹ nhàng nhíu mày, đảo mắt mấy vòng quan sát vẻ mặt hai người bên cạnh. Yên tĩnh, không khí có chút cổ quái. Sau khi yên vị trên ghế rồi, Chúc Yểu lẳng lặng nhìn chằm chằm chai bia chưa khui còn lại kia, sau đó cô giơ tay, chậm rãi, chậm rãi, duỗi đến… Ở một khắc tay nhỏ của cô sắp đụng tới chai bia, trên mu bàn tay bỗng nhiên bị một bàn tay lớn ấm áp đè xuống.
Chính xác mà nói, là hai bàn tay.
Chúc Yểu sửng sốt.
Đang đè trên mu bàn tay của cô là tay của Nguyên Trạch, rồi đến… tay Chúc Hằng đè lên mu bàn tay của Nguyên Trạch.
Bàn tay ba người vì như vậy mà dính cùng một chỗ.
Chúc Hằng nhướng mày nhìn Nguyên Trạch. Hai mặt nhìn nhau một lúc mới chậm rãi thu tay lại. Nguyên Trạch cũng rút tay rất nhanh, đẩy chai bia gần Chúc Yểu qua một bên, dịu dàng nói: “Không được uống.”
Vậy à. Chúc Yểu ngoan ngoãn rút tay về.
Chúc Hằng rất muốn nói, con mẹ nó đây là em gái tôi hay em gái anh? Hơn nữa… bày ra dáng vẻ dịu dàng săn sóc như vậy, em gái hắn làm sao chống đỡ được hả? Nếu hằng ngày đi học hai người đều ở chung như vậy, em gái hắn không coi trọng anh mới là lạ đó. Trong lòng Chúc Hằng nghẹn muốn chết, đột nhiên hắn uống một hớp bia lớn, sau đó “Cạch” một tiếng đặt chai bia lên bàn.
Tiếp đó hắn nói: “Cũng không còn sớm nữa, Yểu Yểu chúng ta về trước đi. Có gì về sau lại nói…”
Dừng lại một chút lại móc di động từ túi quần ra, hỏi anh: “Anh có WeChat không? Chúng ta trao đổi số WeChat đi, tiện liên lạc hơn.”
……Truyện được edit bởi [L.A]_Omerto và đăng tại lustaveland.com
Đèn đường ở tiểu khu tiên tiếp sáng lên, ánh đèn mờ nhạt, lẳng lặng hắt lên người Chúc Hằng. Hai tay hắn đút trong túi, đi hết cả chặn đường vẫn còn tức giận, đến lúc này vẫn chưa hồi phục lại tinh thần.
Thả ra một hơi, Chúc Hằng mắt lé nói chuyện với Chúc Yểu: “Yểu Yểu, nay đã khác xưa rồi, con gái ấy mà, đã không còn cả đời chỉ được thích một người đàn ông đâu. Nếu em muốn yêu đương, anh cũng không phản đối, chỉ là…”
Chúc Yểu biết, anh hai chắc chắn đã nhìn ra được quan hệ giữa cô và Nguyên Trạch. Khuôn mặt trắng nõn hơi phiếm hồng, bước chân Chúc Yểu thong thả nhẹ nhàng, nhỏ giọng hỏi: “Anh cảm thấy___ Nguyên Trạch không tốt hay sao?”
Nguyên Trạch là thiếu niên tốt nhất mà cô từng gặp, cả hai đời, ai cũng không hơn được anh.
Chúc Hằng lầm bầm gì đó, hàm hồ nghe không rõ lắm, hắn dừng lại bước chân, cúi đầu nhìn em gái: “Đương nhiên không phải.”
Hắn tiếp xúc với Nguyên Trạch đã lâu, cũng biết anh rất hoàn mỹ. Giống như tất cả mọi việc đều nằm trong sự khống chế của anh. Loại cảm giác này… Chúc Hằng nhíu mày, trong mắt đã không còn vẻ bồng bột của tuổi trẻ nữa, mà thay vào đó là sự thành thục hiếm thấy.
“Em vẫn chưa hiểu hết anh ấy. Con người này, nhìn dáng vẻ thì rất giống quân tử chính trực, nhưng nếu thật sự ở cùng với anh ta… Nói tóm lại, em không phải đối thủ của anh ấy đâu, người chịu thiệt sẽ là em đấy, hiểu không?”
Chúc Hằng kính nể anh là một chuyện, nhưng em gái ở cùng với anh ta lại là một chuyện khác. Làm trưởng bối, làm thầy, anh chỉ cần truyền thụ tri thức cho hắn, dạy hắn đạo trị quốc; nhưng nếu anh muốn làm em rể của hắn, nói thật, hắn không có cách nào yên tâm giao em gái bảo bối cho anh. Bởi vì hắn hiểu rõ, nếu ngày nào đó em gái bị bắt nạt, hắn muốn tìm anh tính sổ, nhưng hắn lại không phải đối thủ của anh.
Cái này làm cho Chúc Hằng nhớ tới lúc Chúc Yểu phải đi hòa thân. Hắn cảm thấy bản thân rất hèn nhát, rất bất lực.
Chúc Yểu nghe vậy cũng hiểu được. Cô nhẹ rũ mi, im lặng đứng tại chỗ.
Chúc Hằng vỗ vỗ tuyết trên người cô, giọng điệu sang sảng: “Đi, về nhà trước đã.”
Bước chân Chúc Yểu chậm chạp đi theo phía sau Chúc Hằng.
……Truyện được edit bởi [L.A]_Omerto và đăng tại lustaveland.com
“Con nói___ thái phó cũng ở Hành Trung?” Nữ cường nhân cao ngạo Tiêu Minh Châu lúc này đang trừng lớn đôi mắt, gương mặt tinh xảo đoan trang tràn đầy kinh ngạc. Đôi đũa trong tay đang kẹp miếng thịt kho tàu, bà cũng bất chấp, đôi mắt sáng lên, “Lại còn là bạn học cùng lớp với Chúc Yểu…”
Chúc Yểu gật đầu, “Anh ấy thường xuyên phụ đạo cho con.”
Chúc Tấn Ung đang uống canh cũng bị sặc, lung tung rút ra khăn giấy lau miệng mới phảng phất như nhớ ra cái gì: “Mấy ngày trước ba có nhận được điện thoại từ cô giáo chủ nhiệm của con, cô ấy khen thành tích của con có tiến bộ rất lớn đó.”
Tiêu Minh Châu lườm ông: “Vậy sao không nói sớm?”
Chúc Tấn Ung vô cùng đáng thương mà lẩm bẩm: “Bà luôn bận rộn như vậy, hai ta còn có thời gian nói chuyện hay sao? Nếu không phải hành trình bị hủy bỏ thì không phải hôm nay bà sẽ bay đến HongKong hay sao…” Đừng nói là sinh hoạt vợ chồng, người chồng là ông này nếu muốn cùng vợ ăn bữa cơm cũng phải hẹn trước từ rất sớm, có đôi khi bà nói sẽ về nhà ăn cơm, nhưng đến lúc đó lại thay đổi, cái gì mà muốn mở cuộc họp ký hợp đồng linh tinh. Ông cũng rất tức giận có được không.
Tiêu Minh Châu hừ lạnh: “Vậy ông không biết chọn những chuyện trọng điểm để nói hay sao?”
Bà chính xác là không muốn nhìn mặt Chúc Tấn Ung. Tựa như vị đế vương ngồi trên ngai vàng được đám cung phi vây quanh lúc trước, ông ta cũng cảm thấy hoàng hậu đoan trang do ông ta cưới hỏi đàng hoàng không thú vị, luôn ghét bỏ bà.
Buông đôi đũa, trên mặt Tiêu Minh Châu tràn đầy vui vẻ, càng nghĩ lại càng phấn khởi. Bà thở dài với Chúc Hằng: “Vốn dĩ mẹ còn nghĩ con đã không còn thuốc cứu, nhưng hiện tại có thái phó ở đây… Thật sự quá tốt rồi.” Kích động xong, bà lại nghĩ tới nhiều chuyện.
Khi còn ở Đại Ngụy, Tiêu Minh Châu rất bội phục Nguyên Trạch. Từ sau khi Nguyên Trạch mang binh đi diệt Di Quốc, hoàng hậu đoan trang hiền thục mỗi lần thấy anh đều sẽ kích động đến rơi nước mắt.
Dạy dỗ tốt thằng con trai của bà, lại cứu con gái bà từ trong cảnh nước sôi lửa bỏng ra, còn ổn định lại cục diện Đại Ngụy.
Tiêu Minh Châu vui mừng nói: “Hay là như vậy, ngày mai sau khi tan học, Yểu Yểu con mời thái phó tới nhà ăn một bữa cơm đi…” Lại nhớ tới ngày mai mình còn phải bay tới HongKong kí một hợp đồng rất quan trọng, nhưng lúc này thì tất cả bà đều vứt ra sau đầu, “Ngày mai mẹ sẽ cố gắng về nhà sớm một chút. Mẹ muốn đích thân xuống bếp làm vài món ăn.”
Chúc Tấn Ung trừng lớn đôi mắt, muốn nói hai người làm vợ chồng hai đời mà ông vẫn chưa bao giờ nếm được đồ ăn do bà làm…
Không đúng. Chúc Tấn Ung lại bị sặc canh sườn lần hai. Hắn vốn không biết Tiêu Minh Châu có thể xuống bếp đó biết không?
“Cũng không biết khẩu vị của thái phó như thế nào…” Tiêu Minh Châu nghĩ nghĩ xong lại nhìn về phía Chúc Hằng, “Hay là như vậy đi, con có WeChat của thái phó phải không? Con thêm thái phó vào trong nhóm chat trước đi, chờ mẹ lát nữa ăn cơm xong sẽ nói chuyện với thái phó.”
Cái này… Chúc Hằng yên lặng nhai nhai thịt kho tàu, cau mày do dự hỏi lại: “... Không phải chứ?”
Tiêu Minh Châu nghiêm khắc nói: “Bảo con thêm thì con thêm đi, mau lên, thêm ngay bây giờ đi… nếu không lát nữa con chơi game lại quên mất.”
“Vâng…”
Chúc Hằng chậm rì rì đặt bát cơm xuống, một tay lấy di động ra, thao tác trên màn hình di động một hồi.
…… Truyện được edit bởi [L.A]_Omerto và đăng tại lustaveland.com
Ánh đèn bên hiên sáng choang, Nguyên Trạch đang đứng trước cửa nhập mật mã, vắt trên khuỷu tay rắn chắc là một chiếc khăn quàng cổ. “Lạch cạch”. Cửa mở ra, Nguyên Trạch đi vào, mở đèn trong phòng. Từ trong túi phát ra âm báo có tin nhắn, anh không nhanh không chậm bỏ cặp sách xuống, móc di động ra, rồi đến mở màn hình khóa.
Ngón tay với các khớp xương rõ ràng chạm nhẹ vào thanh tin nhắn.
Ánh sáng màn hình trong suốt chiếu đến làm cho đôi mắt thâm thúy của hắn như sáng ngời lên, Nguyên Trach hơi nhếch môi, khi nhìn thấy trên WeChat có nhiều thêm một cái nhóm chat, bên môi lặng lẽ nở nụ cười.
‘Ngôi sao sáng nhất trên bầu trời đêm’ mời bạn tham gia nhóm chat [Gia đình hoàng thất Đại Ngụy], người tham gia nhóm chat còn có: Mẹ của Yểu Yểu đáng yêu, Dẫn con trai lên ngôi vương giả, Yểu Yểu.
------------------------------------------------------------------------------
Tác giả có điều muốn nói:
Tiểu đội Đại Ngụy chính thức thành đoàn.