Chương 32: Bàn tay ấm áp
Hôm sau tuyết ngừng rơi.
Chúc Yểu dậy sớm đánh răng rửa mặt. Trong phòng khách dưới lầu, bữa sáng đã được chuẩn bị xong.
Chúc Tấn Ung lại làm ổ trong chăn không chịu rời giường. Trên bàn ăn lúc này chỉ có Tiêu Minh Châu đang dùng bữa sáng, bà mặc quần áo ở nhà, khó có khi bà được thảnh thơi như vậy. Chúc Yểu đi tới nói với Tiêu Minh Châu cô sẽ đến trường rồi mới ăn sáng, Tiêu Minh Châu cũng không phản đối, chỉ dặn dò cô nhớ mặc ấm hơn.
Chúc Yểu gật đầu rồi đến huyền quan mang bốt đi tuyết vào. Đi bốt xong, cô lại nhận mũ và khăn quàng cổ từ trong tay vú Phương.
Khi cô đang quàng khăn vào cổ, trên cầu thang bỗng nhiên truyền đến một loạt tiếng bước chân.
Chúc Yểu vừa quay qua đã thấy Chúc Hằng vừa ngáp vừa đi xuống lầu.
So với Chúc Yểu ăn mặc ấm áp thì Chúc Hằng mặc rất phong phanh. Hắn ngay cả áo khoác cũng không mặc, bên ngoài chỉ mặc một chiếc áo len mỏng, bên dưới là quần jean rách màu đen. Hình như hắn mới chui ra từ trong ổ chăn, mái tóc màu đen có chút rối bời, còn có mấy nhúm tóc nghịch ngợm đứng thẳng lên. Thế nhưng hai mắt hắn lại trống rỗng không có tiêu cự.
Bàn tay đang cầm báo của Tiêu Minh Châu run lên, kinh ngạc nói: “Tại sao hôm nay con lại dậy sớm vậy? Có dây thần kinh nào bị chập rồi phải không?”
Chúc Hằng thường xuyên dậy trễ, đặc biệt là lúc trời lạnh. Hắn luôn chơi game thâu đêm, ban ngày thì lại ngủ đến khi mặt trời lên cao. Hôm nào cũng phải chờ đến khi Chúc Tấn Ung đến xốc chăn lên, dùng bàn tay lạnh băng sờ cổ hắn thì hắn mới vừa tức đến hộc máu vừa bất đắc dĩ nhảy ra khỏi giường.
Chúc Hằng cụp mí mắt, dáng vẻ rõ ràng ngủ không đủ giấc, hắn xoa đôi mắt nhập nhèm nhìn nghiêng đến chỗ bàn ăn bên cạnh, lấy hai cái bánh bao nhét vào trong miệng, hàm hồ đáp: “Con muốn đi học cùng Yểu Yểu.”
Sau khi mặc áo khoác vào, Chúc Hằng đút tay vào túi, nhẹ nâng mí mắt nói với Chúc Yểu: “Đi thôi. Cùng nhau đi học.”
Chúc Yểu nghĩ, chắc anh hai biết sáng nay cô hẹn Nguyên Trạch cùng nhau ăn sáng.
……Truyện được edit bởi [L.A]_Omerto và đăng tại lustaveland.com
Học sinh năm ba đội mũ mặc áo bông tốp năm tốp ba đi trên đường, bọn họ vừa đi vừa nghịch tuyết, vui vẻ cười đùa.
Từng cơn gió như lưỡi dao nhỏ quất lên mặt gây ra cảm giác đau rát. Gần đây Trình Gia Úy bị ho khan cho nên mặc rất nhiều áo bông, hắn đạp xe đạp đi theo phía sau Nguyên Trạch, hỏi anh: “Này, ngày hôm qua cậu đi đâu vậy?”
Trình Gia Úy ở cùng tiểu khu với Nguyên Trạch. Ba mẹ Nguyên Trạch qua đời từ rất sớm, sau đó anh được ông nội là Nguyên Hạc Niên một tay nuôi lớn. Nguyên Hạc Niên là một nhà khảo cổ học trứ danh, thông thái lại cẩn thận, Nguyên Trạch đi theo ông từ nhỏ, mưa dầm thấm đất, tính cách so với các bạn cùng trang lứa không tránh khỏi chín chắn hơn rất nhiều. Ba của Trình Gia Úy vừa hay lại là học sinh tâm đắc của Nguyên Hạc Niên, vậy nên Nguyên Hạc Niên thường xuyên mang ba của Trình Gia Úy đến nơi chuyên khảo cổ, có đôi khi một lần đi kéo dài đến vài tháng.
Do hai nhà ở gần nên mẹ của Trình Gia Úy rất quan tâm Nguyên Trạch. Hôm qua bà làm bánh chẻo, bảo Trình Gia Úy đưa qua cho Nguyên Trạch, nhưng không nghĩ tới lúc đến nhà Nguyên Trạch, hiếm khi anh lại không ở nhà.
Nếu ban đầu nhà Nguyên Trạch ở xa núi thì hình như trời đất băng tuyết lại không ảnh hưởng đến khí chất của anh. Làn da trắng trẻo lộ vẻ xa cách, nhưng giọng điệu của anh lại thật ôn hòa: “Không có gì.”
Trình Gia Úy khinh bỉ, chân dài thoải mái dùng lực lên bàn đạp, dần dần đi song song với Nguyên Trạch.
Tiếp đó hắn huých cánh tay anh, đè thấp giọng nói: “Chuyện hai người ngồi cùng bàn các cậu, cậu cho rằng tớ là người mù hay sao?” Nào là giảng bài nào là lấy cơm, ngay cả khi tan học về cũng phải lưu luyến không rời, này không phải người đã rơi vào bể tình thì là cái gì.
Có cơn gió len vào từ áo, Trình Gia Úy cắn chặt khớp hàm, giọng điệu rất thoải mái, “Còn chưa kể đến, lúc trước tớ luôn tưởng rằng, với tính cách của cậu, sợ là đến tận khi lên đại học mới nói chuyện yêu đương.”
Nguyên Trạch không đáp lại.
Trình Gia Úy lại tiếp tục cười nói: “Đừng tưởng cậu che giấu rất tốt, mọi người xung quanh sẽ không nhìn ra được. Nhưng mà cậu lại không biết, mỗi khi nhìn Chúc Yểu, ánh mắt cậu có bao nhiêu dịu dàng… Chậc chậc, khi nói chuyện cũng sẽ nhẹ giọng nói lời dịu dàng, có đôi khi có tớ và Tưởng Điềm Nha ngồi ở bên cạnh, cậu còn thấy hai bọn tớ rất chướng mắt không phải sao?”
Nói xong hắn nhìn Nguyên Trạch, cười hề hề như kẻ trộm: “Tớ nói này… Chắc không phải là cậu___ từ lâu đã yêu thầm Chúc Yểu chứ?”
Vừa dứt lời, Trình Gia Úy rõ ràng có thể cảm nhận được chiếc xe đạp bên cạnh dần tăng tốc, mới chốc lát sau đã bỏ lại hắn ở phía sau, kéo dài khoảng cách giữa hai người. Trình Gia Úy cười cười, ho nhẹ hai tiếng, lại vẫn không nhịn được bật cười, chân chuyển động nhanh hơn, trong cơn gió lạnh hắn lớn tiếng la lên: “Đợi tớ.”
Đến trước cửa một quán bánh bao gần Hành Trung, hai người dừng xe, dựng chân chống, thân thể cũng thuận theo đó mà nghiêng sang bên trái, theo tầm mắt của Nguyên Trạch, Trình Gia Úy nhếch lông mày, hô nhẹ: “Kia không phải bàn học nhỏ ngồi cùng bàn với cậu sao?”
Chúc Yểu mặc áo choàng màu nâu nhạt kết hợp với mũ và khăn quàng cổ, từ trên xuống dưới bọc kín mít, chỉ lộ nửa khuôn mặt. Tóc dài mềm mại rũ sau đầu, cô xuống xe, vừa nhìn thấy Nguyên Trạch liền duỗi tay tháo khăn choàng, đôi mắt ngập nước dường như lập tức được phát sáng. Ngay sau đó cô cong môi bước qua, vài tiếng “loạt xoạt” do giày đi tuyết giẫm lên tuyết vang lên.
Chúc Hằng cũng theo xuống xe, rụt rụt cổ đi sau Chúc Yểu.
Hai phút sau, bốn người cùng nhau tiến vào quán bánh bao, chọn một cái bàn nhỏ rồi ngồi xuống.
Gió tuyết lạnh buốt bị ngăn cách ở bên ngoài. Chúc Yểu ngồi ở sườn bàn, bên cạnh là Chúc Hằng, Nguyên Trạch ngồi đối diện. Mặt bàn được lau chùi rất sạch sẽ, rất nhanh sau đó mấy lồng chưng bánh bao nhân nước được đưa lên cùng với tào phớ mặn rắc hành lá bốc hơi nóng hổi.
Bánh bao- vỏ mỏng nhân vừa đủ, cắn vào một ngụm, nước bên trong bánh lập tức tràn vào trong miệng. Chúc Yểu ăn một cái, mờ môi bóng loáng, khóe miệng có nước bánh hơi tràn ra. Chúc Yểu đang chuẩn bị duỗi tay rút khăn giấy thì lại có một bàn tay khác nhanh hơn, rút hai tờ khăn giấy đưa tới trong tầm tay cô.
Tay đang dâng lên của Chúc Yểu dừng lại, lông mi động đậy, đối diện với đôi mắt của Nguyên Trạch rồi mới chậm rãi tiếp nhận khăn giấy.
Nhìn động tác nhỏ này của hai người, Chúc Hằng không dám lên tiếng, một hơi nhét hai cái bánh bao vào miệng. Do ăn quá gấp nên hắn bị nghẹn, Trình Gia Úy thấy vậy cũng nhanh chóng rút hai tờ khăn giấy đưa cho Chúc Hằng.
Chúc Hằng nhàn nhạt nói câu “Cảm ơn.” rồi lau lau miệng, liếc mắt nhìn Nguyên Trạch. Biết sáng nay em gái không ăn sáng, chắc chắn em ấy muốn cùng ăn với Nguyên Trạch cho nên hắn mới phá lệ dậy sớm, cùng em gái đến trường.
Chúc Hằng là ác bá ở Hành Trung, Trình Gia Úy có nghe nói qua, nhưng mà hai người chưa bao giờ tiếp xúc với nhau. Mãi cho đến khi xảy ra một việc ở mấy tháng trước, Chúc Hằng nhíu mày, nghi hoặc nhìn hắn: “Tiểu Giai?”
“Đúng vậy, Hứa Tiểu Giai ban 11.” Trình Gia Úy xấu hổ vò đầu, “Lúc ấy tớ rất thích cô ấy, còn viết thư hẹn cô ấy cuối tuần đi xem phim, nhưng không ngờ…”
Không ngờ Hứa Tiểu Giai lại cùng Chúc Hằng đi thuê phòng.
Chuyện này Trình Gia Úy thật lâu sau mới được biết.
Chúc Hằng cuộn lại bàn tay trái rồi đưa đến bên miệng ho nhẹ hai tiếng: “Vậy thì thật ngại quá.” Nói vậy nhưng trên mặt hắn chẳng có tí ngượng ngùng nào.
Trình Gia Úy cười cười: “Không sao đâu, đều đã qua rồi.”
Hơn nữa lúc trước khi Trình Gia Úy thích Hứa Tiểu Giai là do cảm thấy cô gái này rất trong sáng đáng yêu, lại không nghĩ tới cô ta cũng giống những cô gái khác, thấy Chúc Hằng có tiền liền bám theo. Sau đó khi hai người đã chia tay, cô ta vẫn cứ sống chết níu kéo, đuổi theo Chúc Hằng không tha. Lúc đầu Trình Gia Úy còn cảm thấy ghét Chúc Hằng, cảm thấy Chúc Hằng chen ngang bọn họ, nhưng sau đó hắn thông suốt, nếu không có Chúc Hằng xuất hiện, đoán chắc rằng nếu hắn ở cùng với Hứa Tiểu Giai thì còn phải ăn nhiều lần đau.
Chúc Hằng ăn hết một lồng bánh bao, lúc chuẩn bị uống sữa đậu nành thì đôi mắt hắn bỗng nhìn chăm chú bên ngoài, thấy ở đó có hai hình bóng, mày đột nhiên chau lại, đặt đôi đũa xuống.
Hắn đứng dậy nói với Nguyên Trạch: “Người… Cậu nhớ phải nhanh chóng đưa em gái tôi tới trường, đừng chậm chạp ở đây quá lâu. Tôi đi trước.”
Chúc Hằng vừa rồi còn mệt mỏi buồn ngủ muốn chết, sau khi bánh bao vào bụng, dưới chân lại như có cơn gió, hấp tấp đẩy cửa ra ngoài.
Bên ngoài đúng lúc có một nam sinh đang chuẩn bị bước vào, vừa nâng tay đẩy cửa lại thấy Chúc Hằng đang đi ra từ bên trong thì bước chân lập tức lùi lại, vội vàng né qua một bên, chọn đi đường vòng đối với Chúc Hằng.
Trình Gia Úy xoay người dựa vào lưng ghế dựa, nhìn một lại mới hiếu kì hỏi Chúc Yểu: “Người đi qua lúc nãy là Phùng Tinh Vãn của ban 7 hả… Anh trai cậu còn thích cô ấy sao?” Hai tháng trước còn có tin đồn liên quan đến Chúc Hằng và Phùng Tinh Vãn, từ lúc bị hiệu trưởng Phùng phát hiện thì Chúc Hằng yên tĩnh đi không ít.
Chúc Hằng đa tình, nữ sinh bên cạnh đổi đến thay đi, gần như chưa từng có ai vượt quá một tháng. Cũng tưởng rằng chuyện giữa Chúc Hằng và Phùng Tinh Vãn đã kết thúc rồi, dù sao người ta còn có cha là hiệu trưởng đó. Nhưng mà hắn lại gặp may mắn, còn có thể nhúng chàm con gái của hiệu trưởng Phùng ngay dưới mí mắt ông ấy.
Trình Gia Úy không biết những chuyện ở Đại Ngụy, Chúc Yểu cũng không muốn giải thích với hắn, chỉ nói: “Ừm, anh hai tớ… rất thích Phùng Tinh Vãn.”
Hai đời của Chúc Hằng đều không thiếu phụ nữ, nhưng lại là lần đầu tiên, anh ấy nói với cô, anh ấy thích một cô gái.
Trình Gia Úy cười, nhét một cái bánh bao vào miệng, chậm rãi nói: “Tớ cảm thấy, bây giờ anh trai cậu đang gặp khó khăn.”
……Truyện được edit bởi [L.A]_Omerto và đăng tại lustaveland.com
Phùng Tinh Vãn vừa đi đường vừa đọc từ đơn, bước chân cô vững vàng, còn đối đáp với nam sinh đi bên cạnh, hai người đọc rất hăng say. Ngay sau đó, một đôi chân mang giày thể thao đứng thẳng tắp trước mặt cô, kiêu ngạo cản đường.
Đầu còn chưa ngẩng lên nhưng trong lòng Phùng Tinh Vãn đã vang lên tiếng “lộp bộp”, mặt thoáng chốc đã trắng bệch.
Quả nhiên, giọng nói kiêu ngạo quen thuộc tuyền đến từ trên đỉnh đầu cô: “Ha, cùng nhau đến trường sao? Lại còn cùng nhau học tiếng Anh, nhưng liệu có phải thật sự nghiêm túc hay không đây?”
Lòng bàn tay Phùng Tinh Vãn đổ mồ hôi, sự sợ hãi toát ra từ vô thức. Cô cắn cắn môi, nhấc chân dịch sang bên trái, đôi chân kia cũng bắt chước cô dịch sang bên trái, cô nhíu mày, lại dịch chân sang bên phải, hắn cũng dịch đến về bên phải, còn trực tiếp dựa gần vào người cô… Phùng Tinh Vãn theo bản năng lùi lại phía sau, ngẩng đầu nói: “Cậu tránh ra.”
Chúc Hằng nghiêng đầu, hai tay duỗi thẳng trước mặt, dáng vẻ giống như tên lanh thang, ánh mắt mang theo ý cười xấu xa: “Tôi còn phải cố gắng túm được cậu chứ.”
Con gái của thầy hiệu trưởng rất có khí phách. Thấy hắn không còn là thái tử thì cô có thể cách hắn thật xa? Không có cửa đâu.
Nam sinh bên cạnh Phùng Tinh Vãn là bạn học của cô, hai người vừa gặp nhau trên đường. Dáng vẻ sạch sẽ trắng trẻo, coi như không tồi. Lúc này đứng trước mắt Chúc Hằng, cậu ta ước chừng còn kém tới 10cm, như vậy trông càng có vẻ yếu đuối hơn. Cậu ta nhìn phùng Tinh Vãn, rồi lại nhìn Chúc Hằng, biết bá chủ học đường này chuyện gì cũng dám làm. Mấy ngày trước cậu còn thấy hắn kéo một nam sinh vào ngõ nhỏ đánh một trận nhừ tử… Học sinh Hành Trung không ai dám trêu chọc Chúc Hằng này.
Chúc Hằng cứ đứng như vậy, cũng không nói gì. Tròng mắt hắn xoay chuyển, đánh giá nam sinh bên cạnh, giọng nói đột nhiên lạnh xuống: “Thế nào? Còn không đi? Chưa thấy ông đây cua gái bao giờ hả? Nói xong tay hắn vươn ra từ trong túi, vỗ thật mạnh vào đầu nam sinh kia.
Bị vỗ một cái, nam sinh lảo đảo lui về sau hai bước, sau khi đứng vững, hai chân cậu ta run lên, nhanh chóng cúi thấp đầu nói với Phùng Tinh Vãn một câu: “Tớ, tớ đi trước.”
Nói xong liền chạy mất.
Chúc Hằng hừ lạnh một tiếng, vừa chỉ vào bóng dáng nam sinh đang hoảng loạn kia vừa nói với Phùng Tinh Vãn: “Thấy rõ chưa? Để nam sinh như vậy đi cùng em, nếu em gặp nguy hiểm, cậu ta sẽ chạy trốn nhanh hơn cả em, đừng có trông cậy cậu ta sẽ bảo vệ em.”
Trong lòng Phùng Tinh Vãn quả thực hơi nguội lạnh, nam sinh kia bình thường quan hệ với cô không tệ, quan hệ với các bạn trong lớp cũng rất tốt. Nhưng mà cô hiểu rõ sự ác liệt của Chúc Hằng, nếu đắc tội với hắn chắc chắn sẽ không có kết cục tốt, cho nên cô cái thể lý giải thay cậu ta. Phùng Tinh Vãn mấp máy môi: “Cậu có thể đừng quấn lấy tôi được hay không, tôi, tôi bây giờ đã không còn là…”
“Phùng Tinh Vãn, trí nhớ của em không tốt lắm thì phải.” Chúc Hằng đột nhiên chen vào một câu.
Phùng Tinh Vãn nhìn hắn.
Trong không trung có vài bông tuyết nhỏ bay bay, cuối cùng đậu trên mái tóc ngắn của hắn, ánh mắt sắc bén phát ra từ đôi mắt hẹp dài: “Em từ khi sinh ra, đã được định rõ phải là người phụ nữ của Chúc Hằng này. Đời trước tôi là thái tử, em là thái tử phi, đời này tôi không phải thái tử, nhưng em vẫn là của tôi.”
Hắn đã sớm nói rõ cho cô biết, cô không chạy thoát được đâu. Muốn phủi sạch quan hệ với hắn, chỉ cần hắn còn nhớ rõ, cho dù kiếp sau nữa thì cô cũng đừng mơ.
Phùng Tinh Vãn hoàn toàn không thích hắn, hơn nữa cô cũng biết, hắn cũng không thích mình. Lúc còn ở Đại Ngụy, hắn có thể giở trò trái ôm phải ấp trước mặt mình, sau khi chuyển thế đến đây, bên cạnh hắn cũng không thiếu phụ nữ. Hắn giống như đứa con bị chiều hư, đồ vật mình không cần nữa cũng không cho người khác lấy đi.
Cô không nói lời nào, cúi đầu, dáng vẻ như sắp khóc tới nơi rồi.
Chúc Hằng cảm thấy bực bội, càng nghĩ lửa giận càng bùng lên, tới gần một bước, cúi người, từ trên cao nhìn xuống hỏi cô: “Nam sinh vừa rồi có quan hệ gì với em? Cậu ta có phải đang theo đuổi em hay không? Phùng gia là có tiếng văn nhân, cho dù hoàn cảnh thay đổi, cũng có thể tự biết thế nào là nam nữ thụ thụ bất thân chứ…”
Cuối cùng hắn không nhịn được hỏi, “Phùng Tinh Vãn, em sẽ không thật sự thích tên trắng trẻo kia đúng không?” Âm lượng nháy mắt cất cao.
Phùng Tinh Vãn nhát gan yếu đuối, cổ hủ bảo thủ, từ nhỏ đã tuyệt đối sẽ không ở gần người khác giới như vậy, càng đừng nói đến kết bạn ở trường.”
Phùng Tinh Vãn cắn môi: “Không liên quan đến cậu.”
“Tại sao lại không liên quan đến tôi…” Chúc Hằng cảm thấy thật buồn cười, cũng không biết tại sao lại buồn cười, nhưng hắn lại không nhìn được bắt đầu cười. Thế nhưng hắn cười rất lạnh lẽo.
Thấy Phùng Tinh Vãn muốn đi, hắn bước lên phía trước ngăn đường đi của cô lại, bắt lấy cánh tay cô, ghé sát mặt lại gần, hai người bốn mắt nhìn nhau, hắn hung tợn nói: “Em nói xem, không liên quan đến tôi, thì liên quan đến ai?”
Bị hơi thở Chúc Hằng phả lên mặt, Phùng Tinh Vãn quay mặt sang một bên.
Lực đạo của hắn rất lớn, Phùng Tinh Vãn không thể giãy ra, sau đó cô bắt đầu quýnh lên, nước mắt trào ra. Cô bây giờ, thật giống với dáng vẻ lúc bị Chúc Hằng thường xuyên dọa nạt khi còn ở Đại Ngụy, cô nức nở: “Tớ… tớ không thích cậu.”
Cô không muốn gả cho hắn. Trước kia đã không muốn, bây giờ càng không muốn. Cô chỉ muốn chú tâm vào học hành.
Nhìn vào hai mắt đẫm lệ mông lung của cô, Chúc Hằng bỗng nhiên hơi chột dạ, nghe xong lời cô nói, lửa giận trong lòng lại càng lớn, nhịn hồi lâu mới nói ra một câu: “Sao tôi lại… không làm cho em có cảm giác thích?”
Những phụ nữ hắn coi trọng đều ngoan ngoãn bám theo hắn. Nhưng cô thì sao, một tiểu thư chốn khuê phòng hiền lành như vậy, sao lại không thích hắn? Hắn có chỗ nào không tốt? Có chỗ nào kém tên trắng trẻo ẻo lả vừa chạy trối chết kia?
Phùng Tinh Vãn nức nở, trực tiếp thẳng thắn trả lời: “Tớ… tớ không thích nam sinh có thành tích kém.”
Ánh mắt Chúc Hằng ngẩn ra. Còn chưa kịp phản ứng lại thì Phùng Tinh Vãn đã thừa dịp hắn không chú ý, giãy ra được, một lát sau đã chạy trốn thật xa.
“Chết tiệt.”
Nhét bàn tay bị đông cứng vào túi áo, Chúc Hằng cười nhạo nhìn bóng dáng chạy trốn còn nhanh hơn thỏ kia. Hắn thả ra một hơi, lông mày càng nhăn chặt lại, cuối cùng hắn ngửa đầu, dùng giọng điệu kiêu ngạo la lên, “Đó là do tôi không muốn học thôi, chứ nếu tôi nghiêm túc học, thì cho dù có bao nhiêu kì thi đi nữa tôi cũng có thể đứng thứ nhất được!”
Đến lúc đó em nhất định sẽ thích tôi muốn chết.
……Truyện được edit bởi [L.A]_Omerto và đăng tại lustaveland.com
Trình Gia Úy biết điều đi trước. Chúc Yểu chậm rì rì đi theo bên cạnh Nguyên Trạch, đến trước lán để xe đạp, Nguyên Trạch đi dựng xe. Chúc Yểu cận thân bước đến cạnh bồn hoa, tháo găng tay ra nhét vào túi áo, xoay người, từ trên nền gạch men sứ bốc lên một nắm tuyết mềm mại trắng noãn, sau đó vo thành một cục nho nhỏ.
Nguyên Trạch dựng xe đạp xong liền đến đứng cạnh Chúc Yểu, nhìn thấy bàn tay nhỏ bé của cô đang nắm quả cầu tuyết thì thấp giọng nói: “Rất lạnh, chơi một lát thôi.”
Chúc Yểu cúi đầu nhẹ nhàng ừ một tiếng, vừa đi vừa nghịch tuyết. Đến khi buông bóng tuyết ra thì bàn tay cô đã đỏ hết lên vì bị đông lạnh. Cô vô thức xoa hai lòng bàn tay vào nhau.
Nguyên Trạch thuận theo nhìn cô, cười nhẹ bắt lấy lòng bàn tay cô.
Một cỗ nóng rực truyền từ lòng bàn tay đến tận trong tim. Bên dưới mũ, hai mắt Chúc Yểu nhìn Nguyên Trạch mang theo ý cười, ánh mắt tinh tế miêu tả ngũ quan của anh, mở miệng nói: “Thật ấm áp.”
Sau khi bàn tay ấm lại, tay anh cũng không buông ra, hai người tiếp tục nắm tay nhau cùng đi.
Có tiếng chuông xe đạp “leng keng” truyền tới. Chúc Yểu nhìn theo tiếng động, sau đó cô liền nhìn thấy có người đang chậm rãi dắt xe đạp tiến gần về phía họ.
Là giáo viên môn toán, Tiêu Thục Tuyết.
Tiêu Thục Tuyết tới chỗ hai người họ, bà mang đôi bao tay bằng da màu đen, dắt xe đạp dừng lại trước mặt hai người.
Nguyên Trạch và Chúc Yểu đồng thời chào hỏi: “Cô giáo Tiêu buổi sáng tốt lành.”
Tiêu Thục Tuyết gật đầu nhìn hai học trò trước mặt, ánh mắt chậm rãi dừng trên nắm tay của hai người.
Lúc này Chúc Yểu mới phản ứng lại, vội vàng buông tay ra. Khuôn mặt trắng nõn chôn trong khăn quàng cổ nhất thời đỏ ửng. Khác với cô, Nguyên Trạch lại rất tự nhiên trấn định, mặt mày tuấn tú, anh giống như cây tùng bách xanh biếc giữa trời tuyết, ngạo nghễ mà quạnh quẽ.
Nhưng trên mặt vị giáo viên nghiêm khắc bảo thủ kia lại hiện ra mỉm cười rất hiếm hoi, bà nói: “Các em cũng buổi sáng tốt lành.” Sau đó Tiêu Thục Tuyết không nói thêm gì nữa, chỉ tiếp tục dắt xe đạp, khi đi ngang qua hai người bà lại ngừng lại.
Cổ họng Chúc Yểu như bị siết chặt.
Cô mím môi, vô thức đánh giá sắc mặt của Tiêu Thục Tuyết, ánh mắt cẩn thận lại vô cùng căng thẳng.
Chỉ thấy Tiêu Thục Tuyết quay đầu lại, nâng tay đẩy gọng kính trên sống mũi, giọng điệu từ ái nói: “Bạn học Nguyên Trạch, học tập thì đừng chỉ biết lo cho mình thôi, lúc nào có thời gian thì chỉ bảo thêm cho bạn cùng bàn đi.”
Vành tai Nguyên Trạch đỏ lên hiếm thấy, sau đó anh bình tĩnh, dùng giọng nói trong trẻo đáp lại: “Em biết rồi, thưa cô giáo Tiêu.”
----------------------------------------------------------------------------------
Tác giả có điều muốn nói:
Lớp phụ đạo Đại Ngụy chính thức được thành lập.
Khai trương lớp học hoa hướng dương, bắt đầu hình thức hì hục học bù.