Chương 54: Thi đại học
Vẻ mặt Chúc Yểu mờ mịt nhìn chằm chằm màn hình di động, cánh môi đỏ anh đào khẽ nhúc nhích, lẩm bẩm nói, bác sĩ… Sau đó trong đầu hiện lên dáng vẻ Nguyên Trạch mặc áo blouse trắng.
Chóp mũi không hiểu sao lại bắt đầu nóng lên.
Chúc Yểu hút khí thật sâu, đôi mắt phiếm ánh nước, hai má đỏ bừng, vì thế nhanh chóng xoa nhẹ chóp mũi trắng nõn, đáp lại: [Học y rất vất vả.]
Hơn nữa… [Sẽ thành đầu trọc đó.]
Khóe miệng Chúc Yểu khẽ nhếch, bổ sung: [Nhưng mà cho dù cậu đầu trọc thì cũng là đầu trọc đẹp trai nhất.] Diện mạo như Nguyên Trạch thế này, cho dù đầu trọc thì cũng rất đẹp.
Bên kia Nguyên Trạch khẽ mỉm cười, hỏi cô: [Vậy sau này công chúa muốn làm gì?]
Cô à.
Chúc Yểu cầm di động, nhíu mày suy tư, sau đó trả lời đúng sự thật: [Tớ còn chưa nghĩ xong.]
Sau khi chat với Nguyên Trạch xong, Chúc Yểu buông di động, lấy một bộ bài tập toán ra rồi bắt đầu làm. Tay cầm bút dừng lại, Chúc Yểu mê mang nhìn chằm chằm đề bài, tầm mắt tan rã, suy nghĩ dần dần bay xa. Cùng là từ Đại Ngụy đến, Nguyên Trạch thích ứng tốt hơn cô. Tương lai… Tưởng Điềm Nha thích thiết kế manga anime, Trình Gia Úy sẽ học khảo cổ, mà Nguyên Trạch học y. Đến ngay cả anh hai cũng nghĩ kỹ rồi, sau này dựa mặt ăn cơm cũng là một cách. Vậy mà cô vẫn hoàn toàn chìm trong trạng thái không có kế hoạch sống.
Có lẽ do ảnh hưởng của thời kỳ Đại Ngụy quá lớn. Rất nhiều quan niệm trong xương cốt vẫn chưa chuyển biến được.
Khi còn ở Đại Ngụy, cô không cần làm gì, công chúa hoàng thất mà, chỉ cần nuôi như kim tôn ngọc quý là được, ngay cả sau này muốn gả cho Phò mã như thế nào, cũng đều tùy ý cô chọn lựa. Tiểu công chúa lúc đó làm sao lại nghĩ tới việc làm thế nào để có một tương lai tươi đẹp tuyệt vời.
Mà hiện tại, cô có lựa chọn.
Tâm tình Chúc Yểu vui sướng, bắt đầu đặt bút giải bài. Từ từ rồi sẽ tới, không cần nóng nảy, trước tiên cứ thi đại học xong lại nói.
……Truyện được edit bởi [L.A]_Omerto và đăng tại lustaveland.com
Trong phòng vệ sinh, hơi nóng bốc lên.
Nguyên Trạch tắm rửa xong ra ngoài, ngọn tóc ướt sũng còn nhỏ nước, bọt nước theo đường cong hàm dưới chảy xuống rồi uyển chuyển nhẹ nhàng tích tụ nơi xương quai xanh trắng nõn. Chậm rì rì lau đầu. Nguyên Trạch cầm lấy di động trên bồn rửa mặt lên xem, ngón tay mở ra WeChat. Tiểu công chúa không gửi tin nhắn đến. Nguyên Trạch rũ mắt, tùy ý lướt lịch sử trò chuyện của hai người. Lúc lướt đến một chỗ, ngón tay theo bản năng dừng lại.
Sau đó ngẩng đầu nhìn về phía gương, biểu tình nghiêm túc.
Đầu trọc…
Đôi môi Nguyên Trạch mím nhanh, đôi mắt đen thẫm, ngón tay thon dài xuyên qua tóc ngắn đen tuyền mà gảy gảy…
Hồi phục tinh thần, bên môi Nguyên Trạch gợi lên, cúi đầu cười cười, nhẹ nhàng thở dài.
……Truyện được edit bởi [L.A]_Omerto và đăng tại lustaveland.com
Giữa tháng ba, Chúc Yểu nghênh đón đợt thi thử đại học đầu tiên. Tương đối chính quy, tương tự như thi đại học. Tổng thể có thể phản ánh trình độ thi đại học. Cùng ngày thi xong, Chúc Yểu mơ hồ có cảm giác không tốt. Sau khi biết kết quả, quả nhiên, kém xa so với điểm đỗ năm ngoái của đại học Tấn Đại.
Nguyên Trạch vẫn trước sau như một ngồi vững ngôi vị số một.
Trong phòng học ồn ào nhốn nháo, các học sinh trao đổi với nhau, đều nói về kết quả. Lâm Chỉ Y không thi tốt, Hứa Du Du đang an ủi cô ta. Có lẽ do thật sự thi không tốt nên hốc mắt Lâm Chỉ Y hồng hồng, hiếm thấy khi cô ta khóc trước mặt bạn học.
Chúc Yểu liếc mắt nhìn Lâm Chỉ Y ở bên kia, yên tĩnh nghe những lời an ủi của người khác.
Chạng vạng đến lượt Nguyên Trạch trực nhật. Anh xuống lầu đổ rác, Chúc Yểu đứng dậy, đóng tất cả các cửa sổ trong phòng học lại. Khi đến một cái cuối cùng, có tiếng bước chân truyền đến, Chúc Yểu quay đầu nhìn, người bước vào chính là Lâm Chỉ Y. Đã đeo cặp sách đi rồi mà quay lại, chắc là quên thứ gì… Chúc Yểu lễ phép hỏi một câu: "Quên đồ gì hả?"
Lâm Chỉ Y gật đầu, trở lại chỗ ngồi, khom lưng lấy túi đựng bút ra từ trong gầm bàn. Tháo cặp sách, khi cất túi đựng bút vào, ánh mắt Lâm Chỉ Y hơi ngưng lại, sau đó đi đến trước mặt Chúc Yểu, nói: "Chúc Yểu, tớ có thể nói mấy câu với cậu được không?"
Khuôn mặt Lâm Chỉ Y thanh tú, mặt mày thanh đạm có hơi thở thư hương. Hốc mắt hơi hơi đỏ lên, từ biểu hiện có thể nhìn ra dấu vết đã khóc. Bị cô ta nhìn làm cô khó hiểu: "Nói cái gì?" Hai người gần như không tiếp xúc gì, ngày thường đều là Hứa Du Du thích chèn ép cô. Mà sau hội diễn Nguyên Đán, Hứa Du Du đã không nhằm vào cô nữa. Cho dù là bàn trên bàn dưới, cũng rất ít nói chuyện.
Lâm Chỉ Y lặng lẽ nói: "Lần này tớ thi thật sự kém…"
Rất kém.
Chúc Yểu không nói gì. Cô đã xem phiếu điểm rồi, cho dù Lâm Chỉ Y phát huy thất thường thì lấy thành tích như vậy cuối cùng vào Tấn Đại vẫn dư dả. Còn cô… thành tích trong lớp kém. Bình tĩnh xem xét, Chúc Yểu thật sự không thốt ra nổi lời nào để an ủi cô ta.
Ánh mắt Lâm Chỉ Y chậm rãi xẹt qua gương mặt Chúc Yểu, trên mặt cô, có một sợi tóc rất nhỏ rũ xuống. Đều là bạn học trong lớp nhưng đây là lần đầu tiên cô ta cẩn thận đánh giá Chúc Yểu. Thiếu nữ trước mắt thật sự rất đẹp, có được một gương mặt rất tinh xảo, còn có xuất thân làm cho người khác hâm mộ… Lâm Chỉ Y nói thẳng: "Chúc Yểu, tớ thật sự rất ghen ghét cậu."
Trải qua đợt thi này, Lâm Chỉ Y sâu sắc cảm nhận được, thật sự nếu không điều chỉnh lại tâm thái cho tốt, chắc rằng cố gắng mấy năm nay của cô ta đều uổng phí. Cô ta nhìn về phía Chúc Yểu, nói ra hết những lời giấu trong đáy lòng: "Tớ cũng không biết, bắt đầu từ khi nào mà mình bắt đầu không nhịn được lấy bản thân ra so sánh với cậu, so về ăn mặc, so về quan hệ với các bạn học, so về trình độ được các giáo viên yêu thích… Bắt đầu từ so sánh, dần dần biến thành ghen ghét. Cậu biết không, từ nhỏ đến lớn, bất kể là ở nơi nào, tớ đều là người ưu tú nhất trong đám bạn cùng tuổi… Tất cả mọi người cảm thấy tớ trời sinh đã ưu tú, nhưng không ai biết, ở sau lưng tớ phải trá giá bao nhiêu. Muốn duy trì tư thái hoàn mỹ, thật sự quá khó khăn…"
Có lẽ ở trong mắt người khác, cô ta làm chuyện gì cũng đều nhẹ nhàng. Nhưng trên thực tế, cô ta đã phải luyện tập lặp đi lặp lại rất nhiều tình huống. Cũng bởi vì một mặt tốt nhất hiện ra trước mặt mọi người.
Lâm Chỉ Y mệt mỏi thở dài: "Tớ thật sự rất mệt…"
Chúc Yểu yên lặng nghe Lâm Chỉ Y nói. Thật ra cô có thể hiểu loại tâm tình này… Là kỳ vọng quá cao với chính mình, không chấp nhận được bản thân có một tia sai sót. Cô quan sát biểu tình của Lâm Chỉ Y, tuy quan hệ ngày thường với cô ta không tốt, nhưng vẫn nói ra một câu từ đáy lòng: "Cậu đã rất ưu tú."
Mặc kệ là trời sinh như thế nào thì cô ta vẫn chăm chỉ ở sau lưng hơn người bình thường. Nữ sinh giống như Lâm Chỉ Y, từ nhỏ đến lớn vẫn duy trì tư thái ưu tú, thành tích mỗi lần đều chặt chẽ xếp sau Nguyên Trạch, rất không dễ dàng.
Mà cô ta lại là người ưu tú, phàm là xuất hiện một chút sai lầm nho nhỏ đi chăng nữa thì vẫn sẽ bị phóng đại lên gấp bội.
Lâm Chỉ Y nắm chặt đôi tay, tự hỏi hồi lâu mới lấy hết can đảm nhìn về phía Chúc Yểu: "Có một việc, khả năng là cậu vĩnh viễn sẽ không biết…" Chuyện đó, thật ra đều đã qua rồi. Nhưng ở trong lòng cô ta, nó vẫn luôn là tâm ma. Lâm Chỉ Y cắn môi, chậm rãi nói, "Thật ra ngày đó trong hội diễn Nguyên Đán, quần áo của cậu là do tớ phá hư…"
Trong nháy mắt kia, cô ta chỉ không muốn Chúc Yểu biểu diễn trước mặt người khác.
Chúc Yểu thật không ngờ cô ta sẽ chủ động thừa nhận, nhàn nhạt nói: "Tớ biết."
Lâm Chỉ Y hơi kinh ngạc, mấp máy môi: "Vậy tại sao cậu…"
Tại sao không vạch trần cô ta? Nháy mắt tự hỏi, Lâm Chỉ Y đối diện với đôi mắt Chúc Yểu, chợt hiểu rõ. Cô ta vẫn luôn yên lặng so sánh với cô, ngầm so cao thấp, mỗi lần mình làm bài tốt, được giáo viên khen ngợi, được bạn học hâm mộ, đều sẽ thường chú ý đến vẻ mặt của Chúc Yểu. Mà cô ấy căn bản đã không muốn so với mình… Nghĩ đến đây, Lâm Chỉ Y bỗng nhiên có chút buồn cười.
Cảm xúc áp lực dần dần tan đi.
Lâm Chỉ Y chậm rãi nói: "Điều làm tớ ghen ghét nhất, là Nguyên Trạch thích cậu."
Mỗi cô gái khi vừa biết yêu đều ảo tưởng có một bạn trai hoàn mỹ săn sóc như Nguyên Trạch. Khi đó, cho dù Nguyên Trạch không thích cô ta, trong lòng cô ta cũng không có nhiều mất mát. Bởi vì Nguyên Trạch cung không thích bất cứ nữ sinh nào. Chỉ là cô ta không ngờ tới, một ngày kia, Nguyên Trạch sẽ giống như những nam sinh bình thường khác, cưng chiều cô gái mình thích… Mà cô gái kia, không phải cô ta.
"Nguyên Trạch rất ưu tú, các bạn học luôn thích đặt tớ với cậu ấy cùng một chỗ để so sánh. Ở trong mắt mọi người, nếu có một ngày Nguyên Trạch muốn yêu đương, tớ có lẽ chính là người được chọn tốt nhất…"
Lời này, Chúc Yểu nghe thế nào cũng thấy không thoải mái.
Lâm Chỉ Y cười một cái, nói: "Là tớ suy nghĩ nhiều." Cô ta dừng một chút, tiếp đó mở miệng, "Những lời bày đã đè trong lòng tớ thật lâu, ngay cả Hứa Du Du tớ cũng không nói. Hôm nay không biết sao lại thế này, chỉ muốn nói với cậu…"
…… Truyện được edit bởi [L.A]_Omerto và đăng tại lustaveland.com
Khi Nguyên Trạch tiến vào đã nhìn thấy Chúc Yểu ngồi tại chỗ phát ngốc. Ánh hoàng hôn ảm đạm, thân hình thiếu nữ đơn bạc, cằm nhỏ tinh tế, làn da nơi sườn mặt trắng như tuyết. Hai hàng mi dài yên lặng rũ xuống, dáng ngồi đoan trang thẳng tắp… Trong lúc hốt hoảng, Nguyên Trạch thấy được vị công chúa hoàng thất nhàn nhã ôm tỳ bà đàn một khúc trong đình hóng gió.
Lần đó Ngự Hoa Viên vào giữa xuân, hương hoa đào thơm ngát. Tiếng tỳ bà du dương thanh nhã. Âm thanh như người. Rõ ràng là một khúc không buồn mà miễn cưỡng tả buồn, thế nhưng tiếng đàn phát ra lại mang một vẻ trong sáng sạch sẽ, nơi chốn lộ ra ngây thơ.
Có lẽ đã ở lâu trong chốn quan trường cho nên một màn sạch sẽ thình lình xảy ra như vậy đối với anh mà nói chính là một loại hấp dẫn trí mạng. Thám hoa lang thân mặc quan phục hoa nhiên dừng bước, tầm mắt yên lặng dừng tại một màn kiều sắc trong đình kia…
Hoạn quan phía sau cúi người, cung kính nói: "Vị đó là Công chúa."
Thám hoa lang nhẹ nhàng gật đầu.
Tổ phụ muốn anh bảo vệ Đại Ngụy. Lại không biết… Anh bảo vệ vị tiểu công chúa tốt đẹp nhất trên đời trong tòa hoàng thành lồng lộng này.
Nguyên Trạch đi qua, yên lặng ngồi bên cạnh cô. Chúc Yểu nghe tiếng xoay người, đối diện với đôi mắt đen nhánh của Nguyên Trạch, trong lòng có một loại kiên định không tên. Anh luôn có thể cho cô cảm giác an toàn. Chúc Yểu chống cằm nhìn anh, đôi mắt ngậm cười, nhỏ giọng nói: "Nguyên Trạch, nếu tớ không thi đậu Tấn Đại thì nên làm gì bây giờ?"
Cô chắc là sẽ không học cùng trường đại học với anh được.
Biết cô vì làm bài thi không tốt nên tâm tình kém, Nguyên Trạch nhìn cô chăm chú, nói: "Không liên quan gì, chỉ cần công chúa cố gắng hết sức là được rồi." Cô đã rất cố gắng.
Cố gắng hết sức.
Chúc Yểu cười cười. Tất cả mọi người đều cố gắng, bao gồm cả cô, thế nhưng chưa chắc tất cả mọi người đều có thể thành công… Trên mặt Chúc Yểu tràn đầy trịnh trọng: "Không được, tớ nhất định phải thi đậu đại học Tấn Đại."
Cao trung không thể yêu sớm mà trong trường học đã có nhiều nữ sinh thích anh như vậy, nếu lên đại học rồi, nữ sinh ưu tú như Lâm Chỉ Y nhất định sẽ rất nhiều, ở trước mặt anh lượn đi lượn lại lượn tới lượn lui, nói không chừng…
Nghĩ đến một vấn đề, Chúc Yểu nhìn anh nói: "Nguyên Trạch, tại sao cậu lại thích tớ…" Cô nhíu mày, "Tớ chỗ nào cũng không tốt."
Rõ ràng là anh kiên nhân phụ đạo, sửa sang lại vở ghi chú, nhằm vào mặt mà cô kém nhất mà tạo ra kế hoạch ôn tập hoàn mỹ như, hơn nữa còn giám sát thực hành. Nhưng kết quả vẫn không thuận theo ý người…
"Thật à?" Nguyên Trạch nhẹ nhàng hỏi một câu.
"Ừ." Chúc Yểu gật đầu.
Nguyên Trạch chợt cúi người, sau đó duỗi tay chạm vào trán cô, rất nhẹ.
Ánh mắt Chúc Yểu nghi hoặc.
"Chỗ này tốt." Anh nói.
Tiếp theo nhẹ nhàng chạm mũi cô một chút.
"Chỗ này tốt." Anh nói tiếp.
Lòng bàn tay anh nhẹ nhàng xẹt qua mặt cô, rơi xuống gương mặt cô, nhẹ nhàng vuốt ve.
"Chỗ này cũng tốt." Anh chậm rãi nói.
Kế tiếp là cánh môi.
"Chỗ này cũng tốt."
Anh cười một cái, chậm rãi buông tay, nhìn thẳng vào cô. Đôi mắt đen như mực, làm như nghiêm túc đánh giá, cuối cùng ánh mắt dịu dàng lưu luyến, cho ra kết luận: "Công chúa chỗ nào cũng tốt."
Chúc Yểu khẽ cười ra tiếng, trong mắt như chứa ánh sao. Ánh mắt cô chắc chắn, ngửa đầu, trịnh trọng nói: "Nguyên Trạch, cuối tuần giúp tớ học bù đi."
Nguyên Trạch gật đầu: "Được."
……Truyện được edit bởi [L.A]_Omerto và đăng tại lustaveland.com
Thời gian trôi thật sự rất nhanh. Thi thử đợt hai rồi đợt ba, sau đó là hai ngày thi đại học vào mùng bảy và mùng tám tháng sáu. Đêm trước ngày thi đại học, Chúc Yểu gọi điện cho Nguyên Trạch, hỏi anh có lo lắng trước khi thi tuyển sinh hay không.
Ngoài dự kiến của cô, Nguyên Trạch nói: "Lo lắng." Ông nội gửi gắm kỳ vọng cao với anh, nếu nói một chút cũng không lo lắng là giả. Anh nói xong, an ủi cô, "Lo lắng là chuyện bình thường, công chúa học rất tốt, không cần quá lo, sẽ thi tốt."
Trong lòng bỗng nhiên yên ổn lại. Chúc Yểu gật đầu thật mạnh.
Đến ngày thi đại học, Tiêu Minh Châu cố ý nghỉ hai ngày để cùng Chúc Tấn Ung đưa Chúc Hằng và Chúc Yểu đi thi đại học. Cho dù là nữ cường nhân bễ nghễ trong thương giới thì vào ngày đó bà cũng giống như những phụ huynh của các thí sinh, trông mòn con mắt ở ngoài trường học. Chúc Tấn Ung còn một tay giơ thẻ thi đại học tất thắng, một tay khác bung dù cho Tiêu Minh Châu.