Chương 55: Đại học
Ngày có kết quả, cả nhà Chúc Yểu đều canh giữ trước màn hình máy tính.
Tiêu Minh Châu ngày thường dù có kí hợp đồng mấy ngàn vạn cũng không chớp mắt một cái lúc này không hiểu sao lại hồi hộp. Chúc Tấn Ung đang bảo dưỡng làn da cũng mau chóng bóc mặt nạ ra, nín thở ngưng thần. Chúc Hằng vốn không thèm để ý, nói cho cùng thì dù Chúc Yểu thi không tốt, Tiêu Minh Châu cũng có biện pháp làm cho cô vào được trường đại học mình muốn… Chỉ là không khí chợt trở nên ngưng trọng làm cho Chúc Hằng cũng phải ngượng ngùng nếu tiếp tục chơi game, hắn cất di động, tầm mắt yên lặng bay về phía máy tính.
Chúc Yểu thấp thỏm nhấp môi, bắt đầu nhập số báo danh, số ID và mật mã.
Giai diện rất nhanh đã nhảy ra.
Ánh sáng màn hình máy tính đánh lên mặt Chúc Yểu, nhưng cô không chớp mắt, sửng sốt một lát, vẫn là Chúc Tấn Ung hô ra trước: "642!"
Ánh mắt Chúc Yểu đờ ra, có loại xúc động muốn xoa mắt, tập trung nhìn lại cột tổng điểm, con số chói lọi: 642.
Trong chớp mắt đó, hốc mắt Chúc Yểu nóng lên.
Hai tháng này, Chúc Yểu không giây phút nào lơi lỏng. Nhìn số đếm ngược ngày thi đại học trong phòng học lúc trước, cô càng ngày ngày nhắc nhở chính mình.
Học tập gian khổ, là khoảng thời gian mà tiểu công chúa của Đại Ngụy chưa từng trải qua. Vì một mục tiêu mà phấn đấu, thì ra sẽ có cảm giác thành tựu như vậy.
……Truyện được edit bởi [L.A]_Omerto và đăng tại lustaveland.com
Điểm của Chúc Yểu đủ để vào Tấn Đại.
Khi đi thi, Chúc Yểu mơ hồ cảm thấy mình phát huy không tồi, lại không nghĩ rằng, kết quả lần này lại tốt hơn so với bất cứ đợt thi thử nào trước đó, hơn nữa còn tốt hơn rất nhiều. Mà Nguyên Trạch vẫn phát huy rất ổn định, đạt 719 điểm, trở thành thủ khoa ban tự nhiên của Tấn Đại.
Trình Gia Úy và Tưởng Điềm Nha thi cũng không tồi.
Trước lễ tốt nghiệp, ban 9 tổ chức tiệc tri ân thầy cô.
Địa điểm được chọn là ở một khách sạn gần Hành Trung. Trên bàn tiệc, các học sinh ban 9 không còn câu nệ như ngày thường mà vui đùa với giáo viên chủ nhiệm của các lớp. Cô chủ nhiệm Ứng Úc Lưu cũng hiếm thấy khi dỡ bỏ vẻ ngoại kiêu ngạo, vẻ mặt hiền hòa mỉm cười so với bình thường như hai người khác nhau.
Ba năm cao trung, đây là lần đầu tiên giáo viên và học sinh bọn họ ở chung hòa hợp thoải mái như thế, cũng là lần cuối cùng.
Khi kính rượu, có mấy nữ sinh đã lệ nóng doanh tròng: “Cô giáo Ứng, trước kia em cảm thấy cô rất hung dữ, nhưng mà nghĩ đến sau khi tốt nghiệp rồi không còn được gặp lại cô nữa, em cảm thấy rất khó chịu.”
Nữ sinh đang nói là Văn Tĩnh, lúc trước khi yêu Tiết Dịch Tài bị cô giáo Ứng chia rẽ, trong lòng cô hận muốn chết.
Trương Kha liền trêu ghẹo: “Hợp lại với Tiết Dịch Tài đi, tay trong tay vào đại học.”
Trong ban 9, cậu ta là người hiểu được nhân tình thế thái, vừa lớn giọng hô, Văn Tinh đang ửng đỏ hốc mắt cũng bị buộc phải thu lại nước mắt sắp trào ra, không mặt bị nướng đến đỏ bừng. Tiết Dịch Tài bên cạnh cô cũng ngượng theo, đỏ mặt, còn rất đàn ông nói một câu: “Đừng có mà ức hiếp bà xã tôi.”
Học sinh trong lớp tức khắc phát ra liên tiếp tiếng “À à à…” làm ồn ào.
Văn Tĩnh quay đầu mắng nhẹ: “Đừng nói bậy.”
Tiết Dịch Tài cười đáp: “Tuân lệnh, bà xã.”
Trên bàn lập tức trở nên náo nhiệt. Ứng Úc Lưu nhìn đám học sinh thanh xuân dào dạt, trong lòng cũng có rất nhiều cảm khái: “Lúc trước tôi cùng là vì muốn tốt cho các em___ Đừng cho là tôi không biết, lúc đi học các cô các cậu luôn thừa dịp tôi không chú ý rồi lén nắm tay nhau.”
“Wow, thì ra cô đều đã biết.”
Ứng Úc Lưu hừ nhẹ một tiếng: “Tầm nhìn trên bục giảng còn trống trải hơn so với tưởng tượng của các em, những động tác nhỏ của các em ở bên dưới, có chỗ nào giấu nổi mắt thần của các giáo viên chứ…”
Tốt nghiệp là một việc thật thần kì. Các giáo viên bình thường cực kì đáng ghét đều sẽ trở nên thân thiết đáng yêu, mà những học sinh bướng bỉnh luôn làm người khác đau đầu đều sẽ biến thành cây cười điều động bầu không khí. Ba năm cao trung, thật giống như một chiến dịch gian nan, cho dù là người đáng ghét đến đâu thì cũng là chiến hữu đã từng gắn bó sinh tử.
Tốt nghiệp xong, từ đây trời nam biển bắc, đường ai nấy đi.
Ứng Úc Lưu uống chút rượu, mặt đỏ bừng, đôi mắt rất sáng, đôi mắt phức tạp xẹt qua các học sinh đang ngồi, cảm giác phiền muộn đột nhiên sinh ra. Theo chỗ ngồi, bà nhận xét về từng người từng người một.
Đầu tiên là Lâm Chỉ Y: “Em rất ưu tú, vẫn luôn là đối tượng làm cô yên tâm, có đôi khi cô sẽ yêu cầu cao hơn một chút với em, bởi vì cô biết, em có thể làm tốt hơn… Trước khi thi đại học trạng thái của em phập phồng rất lớn, cô thật sự đổ mồ hôi vì em…”
Chóp mũi Lâm Chỉ Y chua chua: “ Em biết.” Cô ta biết cô chủ nhiệm ký thác kỳ vọng cao với cô ta, cho nên khi chính mình rút lui, bà mới hoảng hốt.
Sau đó là Hứa Du Du.
Một lát sau, đến lượt Chúc Yểu. Ứng Úc Lư nhìn đến Chúc Yểu, hơi cười, vẻ mặt có chút phức tạp: “Nói thực, thật ra ban đầu cô quả thật có thành kiến với em… Nhưng cô lại không ngờ, một năm cuối cấp này em lại có tiến bộ lớn như vậy. Cô thật sự cảm thấy vui sướng thay em…”
Ai có thể nghĩ đến, một học sinh trước kia luôn xếp cuối sổ tất cả các môn lại có thể qua một năm cố gắng mà thi đậu Tấn Đại.
Không thể nghi ngờ rằng Chúc Yểu chính là một con ngựa ô bắt mắt nhất ban 9.
Trương Kha uống bia, lớn giọng cười nói: “___ Người ta có bạn cùng bàn là học bá toàn năng, phụ đạo chuyên nghiệp một chọi một. Rõ ràng đã kéo được học sinh xếp cuối sổ vào cửa lớn Tấn Đại… Cô giáo Ứng, cô muốn khen thì phải khen lớp trưởng đó.”
Tiếng Trương Kha vừa dứt, giữa đám học sinh lúc đó chỉ có một trận cười ha ha.
Đây là hiện thực toàn khốc. Có học sinh cao trung học ba năm gian khổ, đến ngay cả thời gian đi Wc cũng dùng để học từ vựng thì làm sao có thì giờ yêu đương, ấy vậy mà cuối cùng cũng chỉ có thể miễn cưỡng thi vào một trường đại học loại hai; mà cũng có học sinh vừa học tập vừa yêu đương, thành tích kém không cần hoảng, có bạn trai học bá phụ đạo giúp bạn, trong vòng một giây sẽ đưa bạn lên Tấn Đại.
Bị nói như vậy, khuôn mặt Chúc Yểu đột nhiên phiếm hồng. Tuy cô lén yêu đương với Nguyên Trạch, nhưng nếu bị tùy tiện ném lên mặt bàn rồi nói, cô vẫn rất thẹn thùng. Cùng lúc đó, trong lòng cũng không nén nooit tư vị ngọt ngào, đôi mắt nhìn không được nhìn về phía Nguyên Trạch ở đối diện… Ánh mắt chạm nhau, mỉm cười, trong lòng liền hiểu rõ mà không cần nói.
Các giáo viên làm sao không nhìn ra mờ ám giữa các học trò, có đôi khi chỉ là mở một mắt nhắm một mắt thôi.
Tiêu Thục Tuyết bên cạnh Ứng Úc Lưu đẩy đẩy kính mắt, quay đầu nhìn Nguyên Trạch, mặt mày mỉm cười nói: “Thật sự nên khen vị đại diện khóa này của chúng ta. Dạy còn giỏi hơn tôi, cô giáo này hổ thẹn không bằng…” Tiêu Thục Tuyết vẫn luôn có vài phần cưng chiều với Chúc Yểu. Lần này thi đại học, Chúc Yểu thi toán được 125 điểm lận.
Diện mạo Nguyên Trạch tuấn tú, đối mặt với sự chế nhạo của bạn học và cô giáo vậy mà lại tỏ ra rất bình tĩnh.
Ứng Úc Lưu cười cười. Tình cảm của học sinh thời này mông lung thuần túy, mà Nguyên Trạch lại là người thành thục ổn trọng hiếm thấy, một năm cuối này, có thể dùng sức kéo Chúc Yểu một phen, quả thật là đáng quý khó có được.
Một vòng xuống dưới, Ứng Úc Lưu lần lượt đối thoại với từng học sinh một. Trong lời nói, bà đối với mỗi học trò của mình đều rõ như lòng bàn tay.
Trước khi kết thúc, Ứng Úc Lưu đứng lên, biểu tình trên mặt khôi phục lại nghiêm túc như ngày thường, tiếng nói lưu loát: “Vào học!”
Nguyên Trạch đứng lên theo: “Đứng dậy.”
Cả lớp đồng loạt đứng nghiêm.
Ứng Úc Lưu quét mắt một vòng, bắt đầu một tiết học cuối cùng: “Thi đại học đã kết thúc, nhưng cuộc đời các em chỉ mới bắt đầu… thi đại học chỉ là điểm xuất phát của các em. Vào đại học, ra ngoài xã hội, các em còn con đường rất dài phải đi, dọc theo đường đi sẽ gặp rất nhiều người, trải qua rất nhiều việc. Tương lai có rất nhiều khả năng, cô không yêu cầu mỗi người các em đều ưu tú, chỉ mong các em đều có thể trở thành người có ích cho xã hội…”
Kết thúc đề tài, Ứng Úc Lưu sang sảng cười: “Tan học.”
Hốc mắt ươn ướt, thật mạnh nói ra một câu cuối cùng: “Hẹn gặp lại các bạn học.”
“Hẹn_gặp_lại_cô!” Mỗi học sinh trong ban 9 đều ngẩng đầu ưỡn ngực, kêu lên chỉnh tề hơn bất cứ lần nào.
…… Truyện được edit bởi [L.A]_Omerto và đăng tại lustaveland.com
Đầu tháng chín, mặt trời chói chang.
Chúc Yểu chính thức đến Tấn Đại báo danh. Vì là lần đầu tiên trọ ở trường, Tiêu Minh Châu và Chúc Tấn Ung đều không yên tâm, nên đã tự mình đưa cô đi.
Sau khi báo danh, sắp xếp kí túc xá, Chúc Yểu cầm chìa khóa bước vào phòng. Ký túc xá nữ là bốn người một phòng, ba bạn còn lại đã tới trước rồi, giường ngủ cũng chỉ còn lại một chiếc bên dưới gần cửa. Sửa sang lại giường đệm xong, Tiêu Minh Châu đưa ba hộp mỹ phẩm nhập khẩu đã chuẩn bị từ trước cho ba bạn cùng phòng của con gái: "Yểu Yểu nhà cô lần đầu tiên trọ ở trường, có rất nhiều chỗ không hiểu, hi vọng các cô bé bình thường có thể chăm sóc nó nhiều một chút."
Tiêu Minh Châu cố ý hóa thân thành một người ưu nhã thân thiết___ bỏ đi son môi đỏ trước sau như một của hoàng hậu ngày thường mà tô lên màu đậu sa thẫm ưu nhã. Nhìn qua vừa trí thức lại thân thiện.
Trưởng phòng ngủ là một nữ sinh cao lớn tên Hà Vi Lam, thân cao 1.73, thích nhất là chăm sóc những cô bé nhỏ xinh ngoan ngoãn như Chúc Yểu, hơi ngượng ngùng nhận quà, cười đảm bảo, nói lời thề son sắt: "Cô chú cứ yên tâm giao con gái cho cháu đi ạ, cháu nhất định sẽ chăm sóc cô ấy thật tốt."
Chúc Yểu cảm thấy phòng ký túc xá rất buồn cười.
Hai bạn cùng phòng còn lại là Trương Giai Giai và Chân Điềm cũng nhịn không được che miệng cười.
Tiêu Minh Châu và Chúc Tấn Ung còn muốn cùng Chúc Yểu đi dạo quanh trường để làm quen với hoàn cảnh vườn trường. Chúc Yểu ngoan ngoãn nói: "Không cần đâu, ba mẹ cứ về trước đi ạ, con có thể tự mình…"
Vợ chồng Chúc Tấn Ung hai mặt nhìn nhau, lập tức hiểu rõ… Chắc chắn là con gái muốn đi dạo cùng Nguyên Trạch. Ông méo miệng, không tình nguyện nói: "Vậy được rồi, ba mẹ đi trước. Con nhớ ăn cơm đúng giờ, call video mỗi ngày…"
Nhắc mãi nhắc mãi, đầu Chúc Yểu như đảo tỏi.
Chúc Tấn Ung lải nhải bổ sung: "Lúc ngủ, điều hòa không nên mở quá thấp, cẩn thận cảm lạnh; khi tham gia huấn luyện quân sự nhớ thoa kem chống nắng, ba đã để trong vali cho con, có vài lọ…"
Chúc Yểu cười khanh khách, gật đầu liên tục.
Rốt cuộc cũng tiễn được hai vợ chồng đi.
Chân Điềm rửa sạch nho rồi chia cho mọi người cùng ăn. Cô gái này làm việc gì cũng chậm rì rì, thân hình hơi béo nhưng trắng nõn, vô cùng đáng yêu. Sau khi đưa nho cho Chúc Yểu, cô ta chớp chớp mắt cảm khái: "Ba mẹ cậu đều rất có khí chất nha."
Hà Vi Lam cũng nói: "Đúng vậy, vừa rồi khi mẹ cậu bước vào, tớ còn tưởng là ngôi sao điện ảnh nào đó…" Nói xong lại đánh giá Chúc Yểu. Nghỉ hè Chúc Yểu cắt tóc, ngọn tóc mềm mượt đen nhánh được cắt chỉnh tề, ngũ quan thanh lệ kiều mỹ, khí chất cổ điển, có một loại cảm giác ngoan ngoãn không nói nên lời. Một nhà ba người này, giá trị nhan sắc đều cao đến kinh người, mà Chúc Yểu rõ ràng đã kế thừa ưu điểm hoàn mỹ của ba mẹ.
Tò mò hỏi đến công việc của ba mẹ Chúc Yểu.
Chúc Yểu nghĩ nghĩ rồi nói thật: "Mẹ tớ bán phòng ở, ba tớ…" Dừng một chút, nói tiếp, "Ba tớ còn chưa tìm được việc, trước mắt đang chờ sắp xếp việc ở nhà."
À…
Hơi khác so với dự đoán.
Trương Giai Giai đang xem bao bì đồ trang điểm toàn tiếng Anh cũng vèo một phát ngẩng đầu, vui mừng nói: "Thật trùng hợp, mẹ tớ cũng làm tiêu thụ phòng ốc..." Mẹ Trương Giai Giai là quản lý kinh doanh nhà cũ cho nên cô đặc biệt có thể lý giải công việc vất vả này. Cảm thấy mẹ Chúc Yểu thân là phụ nữ lại dứt khoát gánh trách nhiệm nuôi gia đình, vô cùng khâm phục.
Nói chuyện với Trương Giai Giai một lát, Chúc Yểu gật đầu đồng ý: "Đúng vậy, mẹ tớ rất bận."
Trong mắt Tiêu Minh Châu, công việc là số một. Mà công việc, còn là vì con gái.
Lần đầu trọ ở trường, Chúc Yểu khó tránh khỏi thấp thỏm, bây giờ nhìn thấy ba người bạn cùng phòng đều thân thiết như vậy, quả tim bị treo lên lập tức được thả xuống. Di động trên bàn sáng lên, Chúc Yểu vội cầm lấy, mở ra màn hình. Là Nguyên Trạch gửi WeChat tới. Khóe môi Chúc Yểu giơ lên, nhắn lại cho Nguyên Trạch.
Nguyên Trạch một thân một mình đến báo danh, sắp xếp ở kí túc xá bên kia, bây giờ đến đây tìm cô.
Chúc Yểu trả lời: [Ừ, vậy cậu mau tới rồi gọi tớ.]
Nguyên Trạch trả lời được. Lại hỏi cô: [Muốn uống trà sữa gì?]
Chúc Yểu cầm di động nghĩ nghĩ, sau đó đáp lại: [Vị dâu tây.]
Trương Giai Giai thò qua như tên trộm, đôi mắt ngó ngó trên mặt Chúc Yểu, hì hì cười nói: "Đang chat với ai thế? Còn cười ngọt như vậy."
Khuôn mặt trắng nõn của Chúc Yểu mang tươi cười, thoải mái nói: "Bạn trai tớ."
"Oa!" Hà Vi Lam đang xỏ dây giày cảm thán, kinh ngạc nói: "Không nhìn ra… Tớ còn cho rằng loại nữ sinh học bá cao trung như cậu nhất định sẽ không yêu đương đó."
Học bá? Chúc Yểu khẽ cười ra tiếng, thẳng thắn thành khẩn nói: "Thành tích của tớ rất kém…" Lại nói tới Nguyên Trạch, "Nếu không phải năm ba cậu ấy bổ túc cho tớ thì tớ nhất định không thi đậu Tấn Đại."
Thì ra bạn trai mới là học bá.
Nhóm bạn cùng phòng độc thân càng thêm hâm mộ. Hâm mộ cô cao trung đã có bạn trai học bá, càng hâm mộ hai người sau khi tốt nghiệp còn ở bên nhau, hơn nữa thoạt nhìn tình cảm còn rất tốt.
Trương Giai Giai nói: "Bạn trai của người khác chưa từng làm tôi thất vọng."
Diện mạo Trương Giai Giai xinh đẹp, trong nhà xem như giàu có, lúc còn học cao trung cũng đã từng yêu đương, thành tích của đối phương rất kém, nhưng diện mạo đẹp. Cũng bởi vì khuôn mặt đó mà ở bên đối phương, sau khi ở chung cô mới phát hiện đối phương ngoại trừ cái mặt thì cái gì cũng không được, càng muốn mạng người hơn chính là, thành tích của cô cùng đi xuống theo hắn. Sau khi nhẫn tâm chia tay, thành tích của cô rốt cuộc mới đi lên.
Một lát sau.
"Cốc cốc cốc", có người gõ cửa.
Chân Điềm đi ra mở cửa. Cửa mở, bên ngoài có một nữ sinh tóc xoăn dài, mắt nhỏ, mũi cao thẳng, có mấy chấm tàn nhang đáng yêu, nhìn thấy Chân Điềm liền hỏi: “Hà Vi Lam có ở đây không?"
Hà Vi Lam tức khắc ngẩng đầu, nhìn thấy nữ sinh bên ngoài, vội thân thiết hô: "Ái phi."
Sau đó đi đến ôm lấy bả vai nữ sinh kia, giới thiệu với bạn cùng phòng: "Đây là bạn thân của tớ, Cát Thiến Phỉ, cũng là khoa báo chí, cùng ban với chúng ta."
Cát Thiến Phỉ chào hỏi mọi người, tiếp theo thần thần bí bí nói: "Vừa rồi tớ và bạn cùng phòng xuống lầu mua trà sữa, phát hiện một anh soái ca cực phẩm…"
Tiếng nói cực kì khoa trương hưng phấn.
"Thật hay giả?"
Cao trung không cho phép yêu đương, thật vất vả mới vào được đại học, thiếu nữ tuổi trẻ ngây ngô khó nén nổi sinh ra tò mò với người khác phái.
Cát Thiến Phỉ gật đầu thật mạnh, liên tiếp cường điệu: "Thật sự là siêu cấp siêu cấp đẹp trai…" Nghĩ nghĩ, "Ừm… có chút giống với nam thần Trần Tiện khoa pháp luật kế bên, nhưng mà người nọ còn đẹp trai hơn Trần Tiện.
Chỉ cần nói đến soái ca, cho dù là nữ sinh không quen biết cũng đều có thể thân quen với nhau, các cô gái lập tức thân thiết giống như bạn thân.
Trương Giai Giai đề nghị: "Vậy chúng ta còn ở đây bàn tán làm gì, mau mau xuống lầu thưởng thức trai đẹp thôi."
Cát Thiên Phỉ mất mát nói: "... Tớ thấy trong tay vị soái ca kia còn mang theo trà sữa, chắc là đã có bạn gái."
Nào có nam sinh nào sẽ mua trà sữa, hơn nữa còn ở ký túc xá nữ bên này.
Trương Giai Giai mở to hai mắt, nghiến răng nghiến lợi: "Không phải đây, ai mà xuống tay nhanh như vậy!" Không có chứng cứ thì mọi phán đoán đều không phải là thật, nhỡ may người ta không chờ bạn gái mà là em gái gì đó thì sao.
Các cô gái vẫn tò mò, quyết định xuống lầu xem.
Chúc Yểu nghiêm túc nghe, di động nắm trong bàn tay chấn động, là Nguyên Trạch gửi WeChat tới: [Tôi tới rồi.]
---------------------------------------------------------------------
Tác giả có điều muốn nói:
Hôm nay tiểu công chúa xuống tay rất nhanh ==
Kế tiếp là cuộc sống không có xấu hổ, không có ngượng ngùng sau khi cưới… À nhầm, cuộc sống đại học.