"Bốp"
"Bốp"
Quần áo của cả hai đều bị nhuộm màu đỏ của máu, Lục Tinh Hoài cắn chặt môi không rên một lời, nhưng người yếu ớt như Lan di nương đương nhiên không chịu nổi mà ngất đi.
Nàng ra hiệu cho người hầu dội một xô nước lạnh vào người ả ta, việc này khiến cho Lục Tinh Hoài cực kì nổi giận.
"Đồ ác độc! Ngươi cố ý có đúng không? Nếu Lan di nương có mệnh hệ gì, ta sẽ cáo trạng với phụ thân trừng phạt ngươi"
Một hơi nói được nhiều như vậy, chắc là còn hơi nhẹ tay.
"Các ngươi buổi sáng chưa ăn cơm sao? Yếu đuối như vậy thì nhanh chóng cút ra khỏi phủ đi, phủ của ta không chứa chấp những kẻ vô công rồi nghề"
Thấy nàng tức giận, đám người hầu không còn dám nhẹ tay nữa, một lúc sau, hai kẻ dưới đất chỉ có thể rên rỉ không dứt.
Hai người bị đánh xong, cũng đúng lúc phò mã trở về, hắn vừa muốn mở miệng trách mắng nàng, nàng đã chặn lại ý định đó của hắn.
"Ngay cả một đứa trẻ cũng không dạy dỗ được thì ngươi làm được gì? Ngày mai ta sẽ viết chiếu đưa lên Hoàng Thượng, ta muốn nạp phò mã. Sau khi Thánh chỉ được ban xuống, ngươi hãy đưa vị phu nhân này và con của hai người rời khỏi chính điện đi, nhường lại cho phò mã mới của ta"
"Ngươi nói cái gì?"
"Chưa già mà lãng rồi à? Ta nói là ta muốn đổi phu quân, ngươi mau cút đi, có nghe rõ chưa?"
Tất cả mọi người có mặt tại sân, bao gồm hai mẹ con nhà kia đều có bộ mặt không thể tin nổi, tốt, rất tốt, nàng rất thích cái phản ứng này.