Hoàng Thượng là ca ca của nàng, là huynh muội cùng một mẫu thân sinh ra, chút chuyện nhỏ này hiển nhiên không tốn bao nhiêu công sức.
Nàng tập hợp tất cả người trong phủ lại, ngay cả người hầu thấp đèn ban đêm cũng đến, toàn bộ người đứng sau lưng phò mã nghe chiếu chỉ.
Phò mã mặt tái xanh, bên cạnh Lan di nương lung lay như có thể ngất bất cứ lúc nào, khà khà, nàng sắp đánh gục ả một lần nữa đây.
Sau khi tiễn công công truyền chỉ ra về, nàng mỉm cười hỏi phò mã:
"Phu quân, à không, bây giờ nên gọi là Lục Sĩ Quân, có nghe rõ chiếu chỉ hay không? Có cần ta đọc lại một lần nữa cho ngươi nghe không?"
"Ngươi nhất định phải sỉ nhục ta đến như vậy sao?"
"Sỉ nhục? ta đường đường là Công chúa, là quân, ngươi là thần. Không, ngươi thậm chí còn không có chức quan, chỉ có thể xem là thường dân. Lôi đình mưa móc* đều là thánh ân, đạo lí này ngươi còn cần bản cung dạy ngươi sao, Lục Sĩ Quân"
*Lôi đình: sấm và sét, ý chỉ cơn giận lớn.
*Mưa móc: mưa và sương, ví như ân huệ trên ban xuống
(Đoạn này mình không biết có phải nên hiểu là dù cho quân có trút giận lên thần thì thần cũng phải xem đó là ân huệ hay không nữa)
Lục Sĩ Quân tức giận đến độ hô hấp nặng nề, hai mắt hằn lên tia máu, rõ ràng là hận đến nghiến răng nghiến lợi cũng chỉ có thể im lặng không thể nói được gì.
"Nếu đã hiểu rồi, còn không mau quỳ xuống tạ ơn"
Nàng có thể cảm giác được gã đang rất muốn một đao tiễn nàng về trời, nhưng nàng không sợ. Không quỳ sao? Việc này dễ giải quyết thôi.
"Lục Sĩ Quân không biết phép tắc, các ngươi dạy dỗ hắn một chút đi"
Ngay lập tức có hai người hầu bước đến, hai bên áp gã xuống mặt đất.
"Ngươi không sợ Lục gia ta sẽ trả thù sao!"
"Sợ chứ, cho nên ta đã điều Đại ca của ngươi vào Kinh thành làm quan rồi, còn sẵn tiện giúp Nhị ca của ngươi sắp xếp một mối hôn sự với Tứ tiểu thư của Vương phủ nữa, cũng chỉ là trao đổi lợi ích thôi, hưng thịnh của gia tộc quan trọng hơn ngươi nhiều, ngươi có tin không, hiện tại mẹ ngươi mà gặp ta khẳng định còn thân thiết hơn gặp đứa con như ngươi nữa đó"
"Ngươi!"
Lục Sĩ Quân ngồi sụp trên mặt đất, nhìn ta với ánh mắt thất vọng cùng bất lực.
"Không nghĩ tới, 11 năm tình cảm phu thê trong mắt ngươi lại không đáng một xu"
"Tình cảm phu thê? Ngươi có biết triều đại này phò mã không được nạp thiếp hay không? Ngay từ đầu ta đã nói rất rõ không phải sao, ta đem 10 dặm* châu báo đưa ngươi vào cửa, việc của ngươi chỉ là chăm sóc thê tử và dạy dỗ con cái, còn ngươi thì sao? Ngươi đã làm được cái gì. Nạp thiếp, nhục mạ thê tử, cướp hài tử của ta. Ta dung túng cho ngươi một chút, ngươi liền quên mất mình là ai sao?"
*10 dặm= 16,09km