Đứa con ngốc nghếch Lục Tinh Hoài lại bị Lan di nương lừa, thế mà lại đến tìm ta lý luận.
"Là do ta thương yêu mẫu thân, nên mới nguyện ý làm con của bà ấy, nếu bà muốn trách tội thì cứ nhằm vào ta, cớ sao cứ hành hạ mẫu thân của ta vậy? Tay của bà ấy đã bị khô đến nức nẻ cả rồi"
Đứa nhóc vô ơn này, lật mặt cũng nhanh thật.
Hôm nay tâm trạng nàng rất tốt, cùng y khoác lác một chút cũng được.
"Trước tiên, ngươi cần phải biết một điều quan trọng, phụ thân của ngươi cũng chỉ là một món trang sức thôi, là ta mang sính lễ đến rước hắn, cũng là vì ngươi, nên ta để cho hắn làm phò mã 11 năm, bây giờ ta không muốn hắn nữa, một cước đá bay hắn, có gì là không đúng sao?"
"Nhưng mà, mẫu thân ta thì có lỗi gì chứ, bà ấy là người an phận, dựa vào đâu bà cứ nhắm và mẫu thân ta"
"Lục Tinh Hoài ngươi năm nay cũng đã 10 tuổi rồi, đạo lí đơn giản như vậy cũng không hiểu sao? Đã là phò mã thì không được nạp thiếp, chẳng lẻ ngươi không biết, ta đã mắt nhắm mắt mở bỏ qua cho hắn, không có nghĩa là hắn đang làm đúng, phụ thân ngươi bây giờ cũng chỉ là một người hầu có tư cách gì mà nuôi nữ nhân khác, ta không đành lòng nhìn cốt nhục chia lìa mới miễn cưỡng giữ ả ta lại bên cạnh phụ thân ngươi với tư cách nô tỳ, như vậy là rất nhân từ rồi"
"Nô tỳ?"
Lục Tình Hoài chớp chớp mắt, cái hiểu cái không mấp máy môi lúc lâu cũng không nói được câu nào.
Nàng cũng không hối thúc y, lười biếng ăn trái cây trong đĩa, an vị trên ghế từ từ chờ y suy nghĩ.
1 khắc* sau, tiểu hài tử đỏ mặt ấp a ấp ứng hỏi nàng: "Vậy, ngươi có thể nào nể tình ta mà tha cho bà ấy không"
*1 khắc = 15 phút
Lục Tinh Hoài càng nói càng nhỏ, cuối cùng âm thanh cứ như tiếng muỗi vo ve.
Nàng ngoái ngoái tay, có chút buồn cười.
"Ngươi nói cái gì, nói lớn chút, nói nhỏ như vậy ai mà nghe được"
Đôi tay Lục Tinh Hoài bấu chặt vạt áo, sắc mặt căng thẳng, có chút do dự.
Bất giác nàng lại phát hiện ống tay áo của y có chút ngắn, nhìn dáng vẻ của y tựa hồ còn không có để ý tới.
Nhưng mà cũng không có liên quan gì tới nàng, thời tiết thì ngày một trở lạnh, đứa nhỏ này mặc dù có chút ngốc, nhưng mà lạnh vẫn biết mặt thêm áo.
Làm trưởng tử của công chúa thì không muốn, lại muốn làm con của nô tỳ, nàng chắc chắn đứa nhỏ này không muốn theo nàng, nhất quyết đi theo tên phụ thân ngu ngốc của y, đúng là không biết phân nặng nhẹ.
Lục Tinh Hoài hít sâu một hơi, lên tiêng một lần nữa: "Ta nói là người có thể nể tình ta..."
Nàng đưa tay ra ngắt lời y: "Ngươi hiện tại đang lấy thân phận gì để nói chuyện với ta"
Ánh mắt thiếu niên lóe lên tia do dự, nhưng một lúc sau liền khôi phục lại nét kiên định.
"Là hài nhi của Lan di nương"
"Ta đã nói rồi, trong phủ ta không có ai là Lan di nương cả, chỉ có tì nữ Thúy Lan, lần này tâm tình ta tốt không so đo với ngươi, lần sau còn nói sai, đừng trách ta phạt ngươi"
Lục Tinh Hoài nổi giận, cứ như bê con bị chọc giận, hướng về nàng hét lớn: "Ngươi tại sao không bỏ qua cho chúng ta, ngươi có quyền cao chức trọng, cái gì cũng có, vì cái gì mà hết lần này đến lần khác gây khó dễ cho nhà chúng ta. Mẫu thân ta đã mất tất cả rồi, ngươi còn muốn cái gì nữa!"
Ánh mắt nàng trở nên sắc bén, tâm tình cũng bị tiểu tử này chọc cho khó chịu.
"Gây khó dễ? Ta có làm bước nào sai quy củ sao, ngươi nhìn trong phủ này có người hầu nào mà không phải làm việc? Chỉ có mình nàng ta là quý giá hay sao, ngươi sợ tay nàng bị khô nức, thế sao ngươi không giúp nàng làm việc đi, phụ thân ngươi không phải rất yêu thương nàng ta sao? Phụ tử các người cùng nhau ra sức giúp một tay không phải là được rồi hả? Các ngươi một người rồi hai người cũng chỉ đang đợi để được hầu hạ thôi, đã sai mà còn già mồm* thì cũng đừng có than vãn, không muốn làm mà muốn ăn ngon uống say, nằm mơ đi!"
*Già mồm: nói nhiều và lớn tiếng một cách hàm hồ
Nhóc con bị nàng mắng đến không nói được gì, hô hấp dồn dập gấp gáp làm y bại lộ sự tức giận của mình.
"Ngươi nói muốn ta nể mặt ngươi, vậy ta hỏi ngươi, ngươi có tư cách gì? Chỉ là con của một nô tỳ, ngươi thật sự cho rằng mình là chủ tử nơi này à? Ta không để cho ngươi làm việc cực nhọc như con của các nhà khác đã là một đặt ân rồi, nếu ngươi còn ở trước mặt ta la lối vô cớ thì đừng trách ta không nể tình"
"Nhưng mà, mẫu thân của ta tốt đến như vậy, ta nhất định sẽ cho bà ấy một cuộc sống tốt"
Nàng cười nhẹ, sao ngay từ đầu không thấy y có ý chí như vậy.
"Được, ta chờ ngươi đề tên lên bảng vàng và phụng dưỡng mẫu thân ngươi. Mẫu thân ngươi tốt như vậy sao không trực tiếp đến đây nói chuyện với ta mà lại bắt ngươi, một đứa nhóc cánh còn chưa mọc đủ lông đến gây sự với ta. Đúng là một người mẫu thân tốt"
Lục Tinh Hoài tức giận, hào tình vạn trượng* nói: "Đó là do ta thương xót mẫu thân, không giống người độc ác như ngươi, cứ chờ đi, khoa cử lần tới nhất định tên ta có thể nổi trên bảng vàng"
*Hào tình vạn trượng: mô tả tình yêu sâu đậm và mãnh liệt.
Nếu tên y được đề trên bảng vàng, nàng sẽ viết tên mình ngược lại, chắc nàng tin.
Nhưng nàng cũng không muốn tiếp tục đôi co với y nữa, dù sao nàng cũng biết rõ y cũng không phải là người ham học. Người khác một ngày học được một bài, còn y ba này cũng chưa chắc đã xong một bài.
Trước đây nàng cũng từng ép y đọc sách, vốn cũng không mong y có thể đem thành quả gì trở về, đơn giản chỉ muốn y biết được chút kiến thức, sau này có gặp gỡ những vương gia quý tộc khác còn có thứ để mà nói chuyện.
Học thức có thể không cao, nhưng kiến thức và nhân phẩm không được yếu kém.
Rèn luyện đến khi nào y đã có thể tự mình xử lý vấn đề, nàng liền xin Hoàng Thượng phong cho y một chức Hầu tước đảm bảo y một đời vinh hoa, vô lo vô nghĩ.
Tuy nhiên, hiện tại y có định hướng của riêng mình thì nàng cũng không muốn quản đến nữa.
Y cảm thấy làm con trai của nô tỳ tốt hơn thì cứ làm.
Tốt nhất là một ngày nào đó đừng quay lại cầu xin là được.