Sau khi nhớ ra là đã để quên Tiểu Nguyệt ở nhà, nhóm Lâm Tư Duệ nhanh chóng quay trở lại để đón cô nàng tí hon.
Tư Duệ vô cùng áy náy liên tục xin lỗi Tiểu Nguyệt, thấy công chúa của mình như vậy Thu Nguyệt cũng không đành lòng, nàng ôm chầm lấy Tư Duệ nức nở “Công chúa, sau này người đừng có bỏ quên ta nữa nhé, lúc nãy ta rất sợ đó ”
“Ừm ừm ta hứa.
Nhất định sẽ không để muội ra khỏi tầm mắt của ta nữa” Tư Duệ chắp ngón tay thành khẩn hứa, hai người liền làm hòa.
Để tránh việc tương tự xảy ra Hạo Hiên đã đứng ra kiểm tra một lượt xong xuôi đâu đấy họ lại bắt đầu lên đường.
Bác Minh Triết đã chuẩn bị xe ngựa từ trước, dọc đường đi bụng của Tư Duệ lại bắt đầu biểu tình.
Nàng gãi gãi đầu xấu hổ, cái bụng của nàng lại biểu tình rồi.
Nhưng như vậy mới để ý từ sáng tới giờ lo chuẩn bị mà mọi người cũng chưa ăn gì.
Thế là Lâm Tư Duệ liền gợi ý ghé vào tửu lâu để dùng bữa rồi đi, Bác Minh Triết cũng gật đầu đồng ý.
Hai mắt Tư Duệ sáng rực chuẩn bị đi thì Hạo Hiên lại ngăn cản, hắn cho rằng mặc dù bây giờ không bị truy nã nữa nhưng nỗi oán giận của dân chúng với Tư Duệ vẫn còn, không nên tùy tiện lộ diện.
Thu Nguyệt gật gật đầu đồng tình với Hạo Hiên.
Từ khi Bác Minh Triết trở mặt Thu Nguyệt cũng không nhận hắn là người quen nữa mà tích cực chèo thuyền cho Hạo Hiên và Tư Duệ.
Nàng cảm thấy Hạo Hiên này tuy bên ngoài hay tìm cớ gây chuyện với công chúa nhưng nội tâm không đen tối, thâm sâu như tên nào đó, vì chút lợi lộc mà nhẫn tâm hại hôn thê của mình.
Hắn không xứng đáng với tình cảm của công chúa nhà nàng, Thu Nguyệt vừa nghĩ ánh mắt vừa không ngừng liếc xéo khiến Bác Minh Triết có chút bất lực, kì thật trong chuyện này dù hắn có cố ý hay không thì lỗi cũng là do hắn.
Bây giờ muốn bắt đầu lại với nàng liệu có quá trễ rồi không ?! Bác Minh Triết nhìn người con gái trước mặt, mông lung nghĩ.
“Nè nè các người nghĩ ngợi bàn bạc xong chưa ? Ta sắp chết đói rồi đây nè” Lâm Tư Duệ lên tiếng phá tan bầu không khí ngột ngạt.
Nhìn một loạt những người có mặt trong xe ngựa Hạo Hiên bất giấc thở dài.
Trong này một người từng bị truy nã, một người là đại hoàng tử, một người là tiểu yêu tí hon ai ai cũng nổi bật không thể ra ngoài, cuối cùng chuyện gì rồi cũng đến tay hắn.
Hắn thở dài một tiếng rồi dặn dò mọi người ở yên trên xe nghiêm cấm ra ngoài hắn sẽ đi mua bánh bao rồi về ngay.
Lâm Tư Duệ gật đầu hối thúc hắn nhanh đi, Hạo Hiên cau có quay đầu lại nhắc nhở Tư Duệ không được gây thêm rắc rối cho hắn nhưng hắn đâu có ngờ bản thân vừa rời đi chưa được bao lâu Lâm Tư Duệ đã bắt đầu ngồi không yên.
Nàng than vãn trong lòng thế giới gì không biết, điện thoại không có, tivi không có, ngay cả tiểu thuyết cũng không có toàn là sách triết lí nhân sinh cuộc đời thật là nhàm chán.
Tư Duệ muốn mở màn che lên để quan sát bên ngoài nhưng bị Thu Nguyệt cản lại :”Công chúa, Hạo Hiên đã dặn là không được làm gì gây chú ý rồi, người mau ngồi nghiêm chỉnh lại đi”
“Ta chỉ muốn xem bên ngoài một chút thôi mà”.
Nói rồi Tư Duệ đứng lên định tiến tới vén màn che thì xe ngựa bất ngờ di chuyển, con ngựa như bị kích thích điên cuồng rống lên, hai chân trước giơ lên rồi đạp xuống loạn xạ rồi chạy như bay về phía trước không có điểm dừng.
Hạo Hiên vừa mua bánh trở về thì thấy người dân đang chạy tán loạn vừa đi vừa không ngừng hò hét :”Ngựa điên, mau chạy đi“
Như thấy được điềm chẳng lành hắn vội vã quay lại chỗ xe ngựa nhưng chưa kịp đi thì xe ngựa chở Tư Duệ đã vụt ngang qua mặt hắn với tốc độ rất nhanh.
Phát hiện điểm bất thường hắn nhanh chóng đến tiệm bán ngựa mua một con rồi đuổi theo phía sau
Vì xe ngựa đột ngột di chuyển Lâm Tư Duệ không kịp phòng bị ngã nhào vào lòng của Bác Minh Triết, bốn mắt nhìn nhau hơi thở của đối phương lượn lờ quanh chóp mũi, lần đầu tiên Tư Duệ nhìn Bác Minh Triết ở khoảng cách gần như vậy.
Ngũ quan tinh xảo, mắt phượng mày ngài còn nhuốm một chút u sầu không nên có, tim Tư Duệ bỗng nhiên đập thình thịch.
Sự gần gũi bất ngờ khiến nàng quên mất việc phải đẩy hắn ta ra.
Chỉ đến khi Thu Nguyệt lên tiếng mới cắt ngang được bầu không khí mập mờ đó :”Công chúa, không hay rồi, xe ngựa đang chạy không kiểm soát”
“Hả ?! Phu xe đâu ?!” Lâm Tư Duệ vội vã đẩy Bác Minh Triết ra lo lắng hỏi
Thu Nguyệt lắc lắc đầu, nàng cũng không biết phu xe đã đi đâu.
Bác Minh Triết thì thẫn thờ nhìn hơi ấm quen thuộc rời đi, có chút tiếc nuối, lại nhìn thấy sự hoảng sợ và lo lắng trên gương mặt nàng hắn không đành lòng bèn dặn dò nàng giữ chặt lấy khung xe rồi bước lên trước kiểm tra.
Bác Minh Triết phát hiện phu xe đã không thấy đâu nữa trên mông ngựa vẫn còn vương lại vài vệt máu hẳn là phu xe đã bị giết mà con ngựa này lại giống như bị người ta kích thích vậy.
Bác Minh Triết cố gắng điều khiển con ngựa nhưng bất thành, nhìn thấy con đường trước mắt đã hắn không thể giữ nổi bình tĩnh mà hét lớn :”Mau nhảy xuống, xe ngựa đang lao xuống vách đá !!!”.