Công Chúa Quái Vật


Tư Duệ quan sát một lượt, tất cả mọi thứ đều giống như thường ngày nhưng thái độ của mọi người ở đây lại khiến cô nghi hoặc.

Trở về nhà Tư Duệ liền lấy bài kiểm tra điểm 0 của mình ra cho mẹ coi.

Đúng như cô dự đoán bà mẹ la sát của cô lại vui vẻ mỉm cười móc tiền ra thưởng.
Lâm Tư Duệ biết đây chắc chắn không phải là thật nhưng nếu là như vậy thì cô phải làm thế nào thể thoát ra đây.

Chợt bên ngoài cửa sổ có ánh sáng lấp lánh chiếu vào, Tư Duệ thò đầu ra xem, nhìn thấy người bên ngoài cô vui đến mức bật khóc :”Xuân Hoa ?! Là em thật sao ?! Không phải là em đã….”
Xuân Hoa mỉm cười dịu dàng :“Chủ nhân của ta, ta không chết, ta vĩnh viễn sống trong tim người”
Nói rồi Xuân Hoa ra hiệu cho Tư Duệ đi theo mình nhưng điều làm Tư Duệ không ngờ là Xuân Hoa lại đưa cô đến viện bảo tàng.

Bức họa trên tường đang phát sáng Xuân Hoa bảo Tư Duệ cứ chạm vào nó sẽ quay trở lại, thế giới cô đang đứng chỉ là ảo cảnh mà thôi.


Tư Duệ làm theo lời Xuân Hoa ngay khi cô vừa chạm vào bức tranh cổ liền giật mình tỉnh lại từ trong mơ, Tư Duệ nhìn thấy mảnh sắt trong lồng ngực mình đang phát sáng, Xuân Hoa thì không thấy đâu.
Nàng nhìn quanh phát hiện bản thân vẫn đang ở căn biệt phủ của Châu Mộc.

Thu Nguyệt bên cạnh đang run rẩy khóc lóc, có vẻ như cô nàng đã gặp phải ác mộng, Tư Duệ vội đánh thức Thu Nguyệt.

Nàng tỉnh dậy nhưng vẫn không ngừng sợ hãi, ánh mắt khẽ đảo quanh, thấy bên cạnh là Tư Duệ mới thở nhẹ một hơi rồi lao đến ôm chầm lấy Tư Duệ mà khóc lớn.
Tư Duệ vỗ nhẹ lên lưng Thu Nguyệt an ủi đúng lúc này phòng của Bác Minh Triết bỗng phát ra tiếng động lớn.

Nàng cùng Tiểu Nguyệt tức tốc chạy qua.

Chỉ thấy Bác Minh Triết đang cầm kiếm chĩa thẳng về phía Châu Mộc còn cô ta thì quần áo xộc xệch, tóc tai rối loạn đang ôm lấy cánh tay rỉ máu.

Tư Duệ tưởng Bác Minh Triết lại phát điên vội lao vào ngăn cản
“Bác Minh Triết ngươi bị điên rồi à, tại sao lại tấn công cô ấy ?!” Lâm Tư Duệ nhớ lại chuyện trước kia nàng cũng từng bị hắn truy sát liền không giấu được phẫn nộ mà tát cho Bác Minh Triết một bạt tai.
“Chuyện không phải như nàng nghĩ đâu !! Cô ta có vấn đề !!” Bác Minh Triết bối rối giải thích
Một canh giờ trước, sau khi tất cả mọi người về phòng và chìm vào giấc ngủ thì Châu Mộc lại lén lút đến phòng của Bác Minh triết.

Hắn mơ màng mở mắt ra lại nhìn thấy trước mặt là Tư Duệ.

Nàng đang e thẹn ngồi bên cạnh giường nhìn hắn, Bác Minh Triết có chút xấu hổ liền quay mặt đi hỏi :”Tư Duệ, nàng nửa đêm vào phòng ta là có chuyện gì?!”

Lâm Tư Duệ mỉm cười cúi sát người xuống phả một làn hơi ấm vào tai hắn nói bằng một tông giọng cực kì mê hoặc :”Chàng nói xem !”
Rồi nàng cởi đai áo ra, hai hòn núi tuyết trắng lõa lồ trước mắt hắn, thân thể mềm mại như nước của nàng cứ thế dán lên ngực hắn, bàn tay không ngoan ngoãn bắt đầu mò mẫm vào trong áo sờ loạn trên ngực hắn khiến hắn không tự chủ được mà thở dốc.
Bác Minh Triết xoay người đặt Tư Duệ dưới thân hôn lên hõm cổ nàng, tay hắn chạm vào hai bầu ngực nàng mà xoa nắn làm Tư Duệ rên lên hai tiếng.

Nụ hôn của hắn rơi khắp trên ngực nàng rồi dần di chuyển đến vành tai, hắn khẽ mút lấy vành tai nàng rồi thì thầm :”Lâm Tư Duệ nàng đừng có hối hận !”
Tư Duệ “Ừm” một tiếng, hai mắt long lanh như thỏ con đang sợ hãi trước con thú săn mồi, vẻ mặt này của nàng chỉ càng khiến cánh đàn ông không nhịn được.

Lâm Tư Duệ như sợ hãi lại như đang mời gọi, Bác Minh Triết không hề nhẫn nhẫn nhịn hắn vươn tay định lột bỏ y phục của nàng ra thì đầu hắn đột nhiên đau đớn.

.
Tư Duệ trước mặt bỗng hóa thành Châu Mộc, Bác Minh Triết vội vã đẩy đẩy nàng ta ra rồi rút thanh kiếm treo trên đầu giường thẳng tay mà chém xuống :”Nói mau, ngươi rốt cuộc là ai ?!”
Nàng ta ôm lấy cánh tay bị chém sắc mặt liền trở nên khó coi :”Minh Triết chàng đang làm gì vậy sao lại tấn công ta !”
“Đừng giả vờ nữa Châu Mộc cô nương ta đã nhận ra cô rồi”
Châu Mộc bất ngờ, rồi cô ta đột nhiên ngửa miệng cười lớn :”Hahaha! Loài người ngu xuẩn, ham mê thể xác.


Ta đã định là sẽ giết ngươi trong lúc ngươi đang hưởng khoái lạc cơ, nhưng mà nếu ngươi đã tỉnh lại thì ta đành phải tiễn ngươi sớm một bước thôi !”
Nói rồi cô ta lao tới tấn công Bác Minh Triết, cánh tay của của ta như những sợi dây leo liên tục kéo dãn ra, Bác Minh Triết khó khăn né tránh.

Trong lúc giao đấu vô tình đụng phải bình hoa khiến nó rơi xuống và gây ra tiếng động lớn.

Lúc này Tư Duệ chạy qua mới có tình huống khó xử như trên.
Thế nhưng Châu Mộc lại rất gian xảo, vừa thấy Tư Duệ ra mặt bảo vệ mình cô ta liền ngồi sụp xuống đất mà khóc lớn :”Hu hu hu ! Tư Duệ cô nương xin cô nương hãy làm chủ cho ta, nửa đêm ta sợ hắn bị lạnh liền đem chăn qua cho hắn nào ngờ hắn nổi thú tính muốn ***** *** ta, cũng may mà cô kịp thời xuất hiện nếu không ta…ta phải chết mới rửa sạch được nỗi nhục này! “
Nói rồi cô ta vờ muốn đập đầu vào cột, Lâm Tư Duệ thấy thế liền kéo cô ta lại an ủi hung ác nhìn về phía Bác Minh Triết, Châu Mộc khẽ nhếch môi cười âm hiểm, ánh mắt khiêu khích liếc hắn nhằm chọc tức.
Thu Nguyệt quan sát bên cạnh cảm thấy cô nương Châu Mộc này đúng là có vấn đề nhưng không nhận ra được vấn đề nằm ở đâu.

Lâm Tư Duệ thì lạnh lùng đuổi Bác Minh Triết đi, hắn ai oán nhìn nàng rồi tức giận xách kiếm bỏ ra ngoài ..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận