Cổ Uy Minh rủ Duncan lên tầng thượng cao nhất của căn biệt thự, trên tay y còn cầm theo một chai rượu vang nồng độ cao.
Ban đầu, anh chỉ đến với mục đích là thăm nó, nhưng ngay lúc bước ra khỏi cửa, một nữ hầu hớt ha hớt hải chạy theo đưa điện thoại cho anh.
Chỉ cần lướt mắt qua dãy số dài dòng đen đặc này, là anh không còn chút dũng khí nào để đi thăm nó.
Bởi vì kẻ lúc này đang ở bên cạnh Bloodmix , cũng là người mà anh không muốn gặp chút nào.
"Thiếu gia Duncan ! Sao ngươi căng thẳng thế !? Ngồi hóng gió chút đi !"
Y mỉm cười thân thiện, lịch sự kéo ghế cho Duncan, nhưng những động tác chậm rãi, từ từ này khiến cho anh dâng lên một cảm giác ớn lạnh.
Linh hoạt và tao nhã , Uy Minh dễ dàng mở được cái nút trên miệng chai rượu mà không cần khui.
Nhìn chất lỏng màu đỏ lòm đang ào ào chảy xuống, anh bỗng dưng như nhìn thấy được những âm mưu đen tối của y qua màu sắc u ám đó, chúng làm cho anh cảm thấy thật không an toàn.
kẻ mà anh đang đối diện không phải là Ma cà Rồng, hắn ta là một con rắn.
Đương nhiên, rắn thì lúc cũng cũng mưu mô, xảo trá.
Một con sói to lớn như anh chưa chắc gì đã đánh lại được !
"Thiếu gia Duncan ! Mời !"
Cổ Uy Minh nâng ly rượu, thản nhiên cụng vào chiếc ly bóng loáng phía đối diện, âm thanh va chạm giữa hai lớp thủy tinh nghe thật chói tai.
Nếu đây chỉ là các cuộc xã giao trong những buổi tiệc bình thường thì anh chắc chắn sẽ không ngần ngại mà uống, nhưng...tại sao, khung cảnh tĩnh lặng này, nhìn hai chiếc ly rượu này, anh không có bất kì cảm hứng muốn uống nào cả.
Nó giống như là một cuộc chơi tử thần, đánh đổi bằng cả mạng sống, chỉ cần không may chọn trúng chiếc ly có độc, chẳng cần suy nghĩ cuộc đời anh sẽ chấm dứt tại đây.
"Sao vậy !? Rượu ngon lắm đó ! Chưa - có - ai - dám - từ - chối - ta - đâu !!"
Bỗng nhiên, thần sắc Cổ Uy Minh trở nên dữ tợn.
Ánh mắt y như muốn ăn tươi nuốt sống Duncan tại đây.
Biết mình đã đi vào đường cùng, anh chỉ có thể chọn cách uống.
Cầm ly rượu, anh khó khăn đổ từng giọt vào miệng, động tác uống này cứ kéo dài mãi cho đến khi đáy ly không còn sót chút chất lỏng nào, hương vị nho nguyên chất vừa ngọt vừa đắng thật khiến người ta hưng phấn.
Nhưng đối với anh, nó giống hơn là một loại trừng phạt, hành hạ.
"Ha ha ha ! Ta còn tưởng tửu lượng ngươi kém lắm chứ !"
"Đủ rồi ! Muốn gì nói ngay đi ! Ta không có thời gian đâu ! Ta còn phải xuống thăm Bloodmix nữa !"
"Bloodmix....!? Hửm !" - Bất chợt, Cổ Uy Minh đứng phắt dậy, đưa ánh mắt giết người nhìn chằm chằm người đối diện, giọng điệu có ý kéo dài ra.
Cảm giác mối nguy hiểm bắt đầu xuất hiện, bàn tay bỏ trong túi nắm chặt thành quyền , Duncan quay đầu, cảnh giác liếc mắt quan sát y.
Chưa bao giờ, chưa bao giờ anh thấy phiền và đau đầu như lúc này.
Sau lần chiến đấu khắc nghiệt với tên thợ săn đó, trái tim anh không những chứa đựng nỗi tâm tư mà còn mang nhiều vết thương rất đau, đau đến mức không thể lành lại được.
Anh chỉ muốn đến thăm nó rồi nhanh chóng ra về trong im lặng, chứ không phải ngồi tán dóc với con rắn độc mất nhiều thời gian như thế này.
Sức chịu đựng của anh thực không nổi !
Sau khi thấy thiếu gia Duncan bắt đầu có biểu hiện chống cự, Cổ Uy Minh bất giác cong khóe miệng, nở ra một nụ cười hài lòng.
Bởi vì y biết, anh cũng yêu nó điên cuồng như y, có điều anh chỉ mang được cái vẻ bề ngoài lạnh lùng khi gặp khác, còn khi gặp nó , anh chẳng khác nào một con sói yếu đuối, luôn luôn sợ sự chú ý của mình đối với nó sẽ biến mất.
Yêu trong âm thầm chỉ khiến cho kẻ đơn phương càng tiếp nhận thêm nhiều nỗi đau, những vết thương vô hình nhưng sâu sắc.
Chính vì thế , đối với một người như vậy, hắn ta rất dễ dàng bị biến hắn thành mục tiêu lợi dụng.
Chỉ cần đánh thật sâu, thật mạnh vào sợi dây mỏng nhất ở trong lòng.
Cho dù có không muốn cũng bị những lợi ích trước mắt làm cho điên đảo.
"Duncan à ! Ta biết ngươi cũng yêu cô ấy như ta ! Yêu đến cuồng say, yêu đến mất lý trí !"
"Ta chưa mất lý trí !"
"Đừng có cắt ngang lời ta như thế !"
"....."
"Duncan ! Có vẻ ngươi rất hận khi cô ấy yêu người khác ! Nếu như là một thiếu gia giàu có, có quyền lực to lớn trong thế giới hắc ám này ! Ta nhất định sẽ không phản đối ! Nhưng lần này , người mà cô ấy yêu lại là một con người, một con người thấp hèn hạ đẳng ! Ngươi nghĩ xem, ngươi có chịu nổi không !?"
Cổ Uy Minh khép hờ mắt, môi phun ra những âm thanh lời lẽ đáng sợ.
Qủa thật, chúng rất dễ dàng đánh động mạnh mẽ vào trái tim yếu ớt của Duncan.
Anh nhắm nghiền mắt, cố gắng chống lại những cám dỗ khủng khiếp trong lời nói "ngọt ngào" y.
Nhưng càng làm vậy, thần sắc tái nhợt trên khuôn mặt anh càng biểu hiện lộ liễu ra ngoài, chúng trở thành điểm chí mạng để y tiếp tục tấn công tinh thần anh.
Cổ Uy Minh lúc này không khác gì một con rắn xảo trá đang nắm chắc tình trạng suy yếu của con mồi, miệng không ngừng thỏ thẻ những âm thanh thì thầm quỷ dị bên tai.
Tần sóng, âm điệu, nội dung, đều chứa đựng hàng ngàn những yêu chú sai khiến tinh thần khủng khiếp, chúng điên cuồng xâm nhập, ăn mòn tất cả tế bào lẫn lý trí trong cơ thể.
Cứ như thế, cứ như thế, linh hồn yếu đuối của anh đang dần dần bị bào mòn , đôi mắt nâu vàng tối đến mức không thể xác định phương hướng.
Chỉ còn lại những tiếng nói đáng sợ đó, ám ảnh, sai khiến con người anh.
"Duncan ! Ngươi yêu cô ấy mà !"
"Duncan ! Ngươi cùng ta cướp lại cô ấy nhé !"
"Duncan ! Chúng ta sẽ tranh giành một cách công bằng !"
"Duncan ! Ngươi có đồng ý không !?"
"Duncan !"
"Duncan !"
Duncan....
D - u - n - c - a - n....
Lớp mồ hồi trên trán gần như sắp biến thành một vũng nước, anh sắp không thể khống chế mình được nữa rồi.
Con rắn trắng đó đã biết hết tâm tư của anh, anh cảm giác mình đang bị trói buộc giữa thực tại và lợi ích.
Rốt cuộc, anh phải làm sao đây !?
Duncan đau khổ tự hỏi mình, dòng chất lỏng mặn chát mãnh liệt trào ra khỏi hốc mắt.
Cho tới khi, bản thân anh gần như sắp trở thành một phần của con quỷ gian xảo đó, anh bỗng dưng nhớ tới những lời nói của nó.
Lời nói của sự thành thật và cũng là chìa khóa thức tỉnh anh.
Duncan ! Có thể đôi lúc....chúng ta hơi ích kỷ một chút....Nhưng cũng anh phải cân nhắc kĩ trước khi sử dụng sự ích kỷ của mình.
Liệu sự ích kỷ của anh có khiến anh vui không, hay trở nên gặp nhiều tổn thương trong cuộc sống ! Tôi vốn biết anh là một người rất yếu đuối nên mong muốn được yêu thương không có gì là lạ ! Chỉ là , đừng để lợi ích trong sự ích kỷ trước mắt lừa anh, nếu không, hậu quả anh nhận còn đáng sợ hơn gấp nhiều lần !
Âm thanh đó, tiếng nói đó, vang rất rõ trong tâm trí anh.
Lý trí lẫn cảm xúc sắp bị bóng tối bao trùm bất chợt bừng sáng trở lại.
Duncan hất mạnh cái tay của Cổ Uy Minh đặt trên vai mình từ lúc nào, đôi mắt kiên định không còn bị cám dỗ làm cho lạc lối, bình thản nhìn phía đối phương.
Điều này khiến cho y vô cùng sững sốt, kinh ngạc và phẫn nộ.
"Cổ thiếu gia ! Ta rất cảm ơn lời mời của ngươi, nhưng tiếc là ta không thể nhận rồi ! Yêu là quyền của cô ấy ! Tuy ta thực sự rất ghét tên con người đó nhưng nếu có thể, ta sẽ thử giành lại cô ấy theo cách của mình ! Cho nên, đừng dùng ngữ chú phiền phức đó nữa !"
Duncan nói rất rành rọt, sự từ chối thể hiện vô cùng rõ.
Bloodmix, thật ra nó không hề biết rằng, nó chính là thần linh - người một lần nữa cứu vớt linh hồn anh và cũng là khát khao mới mà anh luôn luôn muốn có được.
Tất nhiên, anh sẽ thực hiện giống như lời nó nói nhưng chắc chắn không phải là hoàn toàn.
Ai cũng có sự ích kỷ của riêng mình, anh sẽ thử lay động trái tim nó bằng cách của anh.
"HAHAHAHAHAHAHAHAHAHA !!!!"
Bầu không khí quỷ dị yên tĩnh đã kết thúc, thay vào đó là một tràng cười điên dại, phẫn nộ, giễu cợt vang inh ỏi, chấn động cả tầng thượng ở trên cao.
Cổ Uy Minh ôm mặt cười sặc sụa, con ngươi trắng hếu xuất hiện một viền đen u ám đáng sợ.
Y chưa bao giờ thấy kẻ nào ngu ngốc như tên này, mặc dù hắn nói nghe có vể rất hùng dũng , kiên định nhưng đằng sau đó, hắn thực chất chỉ là đang cố gắng che giấu đi trái tim tổn thương, yếu ớt của mình.
Hắn tưởng y không biết ư !?
Đúng là một tên ngốc ! Chỉ tự biết dối lòng.
Sống biết bao nhiêu năm nay, những nhân cách, những bản mặt thật sự của con người lẫn sinh vật bóng tối y đều biết hết.
Càng cố gắng che giấu, càng để lộ ra tâm tư của mình.
Dù sao, anh không phải là con cờ duy nhất, còn có rất nhiều người tôn thờ , cuồng si nó.
Nó chính là đóa hoa mang vẻ đẹp quý phái nhất, y không tin, y không thể lợi dụng những kẻ khác.
" Nếu tâm ngươi đã quyết như vậy thì đừng có hối hận !"
" Nhất định !"
Duncan gật đầu quay phắt người , mặc kệ tiếng cười kinh dị, giẽu cợt của Cổ Uy Minh.
Sau khi thấy y đã đi thật sự, anh giống như bị cái gì kích thích liền chạy đến chỗ bồn hoa, nôn ọe liên tục.
Toàn bộ số rượu mà anh nốc khi rơi xuống mặt đất, đều bốc lên một mùi nồng nặc khó chịu.
Quả nhiên con rắn độc đó thật sự muốn hạ độc, may mà anh chỉ tạm thời phong bế chúng ở giữa cổ họng, chứ chưa nuốt.
"Cổ Uy Minh ! Ngươi thật sự là cái thứ gì !?"
Tiểu nhã : Bạn nào bình chút đi , mình đang buồn quá, cần bình để hết buồn ! (Chửi không tính nhá !!!!!)