Công Chúa Quý "Tính"

Sau khi ta giúp đỡ Vô Mẫn Quân, thay hắn vận khí, lại xé bớt một ít vải
vóc trên người băng bó tạm một chút, hai người mệt thở hồng hộc (… ), ta mới rốt cục nghĩ đến một chuyện trọng yếu nhất—— chúng ta đang ở chỗ
nào?

Ta lại bắt đầu nghĩ đến sắc mặt đại biến mới vừa rồi của Vô
Mẫn Quân, khẳng định là hắn biết đã xảy ra chuyện gì, vì thế nói: “Nơi
này là chỗ nào vậy? Chúng ta ra ngoài như thế nào?”

Vô Mẫn Quân nói: “Nơi này là mật thất.”

“…” còn phải để ngươi nói sao.

“Về chuyện đi ra ngoài như thế nào…” Vô Mẫn Quân thản nhiên nói “Hiện tại không ra được.”

“Vì sao?” Ta kinh hãi, đứng dậy, sờ soạng, lại phát hiện bốn phía đều là đá lạnh băng, hơn nữa vô cùng rắn chắc ngay cả một chỗ hở cũng cũng không
có.

Huống chi cửa hầm trên đầu kia khi chúng ta rơi xuống đã
nhanh chóng khép chặt lại, mà tấm cửa đó vừa nặng lại vừa cao, cho dù ta có thể miễn cưỡng nhảy lên cũng không có khả năng trong nháy mắt bắt nó mở ra được.

“… Vậy” ta cảm thấy có điểm đáng sợ “Chẳng lẽ chúng ta phải ở trong này cả đời hay sao?”

Kỳ thật không thể đợi được cả đời….. chỉ cần không quá vài ngày sẽ chết khát.

Vô Mẫn Quân thản nhiên nói: “Không cần. Kỳ thật nơi này còn có một mật
đạo, thông với hồ nước bên ngoài, nhưng khi hồ đầy nước sẽ đè nặng lên
cửa, chúng ta ở bên trong nên không có biện pháp mở cửa mật đạo ra, chờ
đến lúc đổi nước trong hồ, nước ở trong hồ rút bớt, khi đó mật đạo tự
nhiên sẽ mở ra. À, nước ở trong hồ chỉ năm ngày là đổi một lần, hẳn là
không thành vấn đề.”

Ta nóng nảy: “Nhưng bọn họ vừa mới vừa đổi nước ở trong hồ!”

“Đúng vậy.” Vô Mẫn Quân thở dài “thật là không ngờ…”

“Là ngươi phản ứng quá chậm thì có …” Ta khiển trách nhìn hắn “Ngươi biết rõ nơi này có mật thất, thế mà còn dắt ta đi loạn…”

Vô Mẫn Quân nói: “Tại lâu lắm rồi nên ta nhất thời không nhớ ra.”

“Ai.” Ta ngồi xuống với hắn, hai người không nói gì trong bóng đêm cả nửa
ngày, Vô Mẫn Quân bỗng nhiên nói: “Nơi này hẳn là có chỗ cất nến.”

“Thật sao?” Ta mừng rỡ “Ở đâu? Ta đi lấy.”

Vô Mẫn Quân suy nghĩ một lát, nói: “Ta không nhớ rõ lắm, ngươi đỡ ta đứng lên đi, để ta tìm xem xem.”

Ta thật cẩn thận giúp đỡ hắn đứng lên, chân Vô Mẫn Quân dường như không bị thương, chủ yếu là nửa người trên có vấn đề…

Vô Mẫn Quân đi được một đoạn, bỗng nhiên dừng chân lại: “Nơi này chắc là có ngăn tủ, ngươi sờ thử xem.”

Ta chạy nhanh đến, vươn tay sờ sờ, quả nhiên có một ngăn kéo nhỏ, ta mừng rỡ: “Có thật!”

“Được rồi, mở ngăn kéo ra đi.”

Ta mở ngăn kéo ra, một mùi hôi nồng nặc xộc thẳng vào mũi, giống như mùi
thối rữa của thức ăn bị ôi thiu, một tay của ta đang đỡ Vô Mẫn Quân, tay kia thì nhanh chóng bịt mũi lại: “Cái gì vậy…”

Vô Mẫn Quân rất bình tĩnh: “Đây là những đồ ăn ở trong này, có lẽ cũng đã lâu lắm rồi, cho nên hỏng hết rồi.”

Ta đem ngăn kéo đóng lại, lại mở một tầng ngăn kéo khác ở phía dưới ra,
quả nhiên, ở trong ngăn kéo có rất nhiều nến, ta sờ sờ phỏng chừng một
chút, ta đếm qua một chút cũng phải có đến trăm cây nến, tuyệt đối đủ
cho chúng ta dùng, bên cạnh còn có hai ba cái châm lửa nhỏ. Ta dùng nó
để châm mộ tngọn nến, ngọn nến từ từ cháy lên mang theo ánh lửa màu vàng chiếu sáng gian mật thất u ám.

Có thể nhìn thấy mọi vật xung
quanh, sự khẩn trương ở trong lòng cũng giảm đi không ít, ta nhẹ nhàng
thở ra, đem ngọn nến giơ lên, đánh giá bốn phía.

Đây là một mật
thất cũng không phải là nhỏ, nhưng cực kỳ đơn giản, chỉ có một cái gường và một cái tủ ngăn kéo, ngay cả một cái bàn cũng không có.

Ta có chút kinh ngạc: “Nơi này là chỗ nào? Có giường, thì chắc là phải có
người? Nhưng mà ở nơi này, chỉ sợ không bao lâu sẽ phát điên mất…”

Vô Mẫn Quân không trả lời, ta quay đầu nhìn hắn, phát hiện hắn đã bị ta
băng bó như cái bánh chưng, ta nhanh chóng cởi bỏ bớt quần áo, nhìn mặt
mình thật kỹ. Cũng may là do cái trán bị đập xuống mới chuẩy nhiều mấu
như vậy nhưng mặt mày vẫn không làm sao, thật sự may mắn.

Về phần phía dưới có bị sao hay không… Vẫn là chờ về sau chính mình kiểm chứng đi.

Vô Mẫn Quân lặng im để cho ta giúp hắn băng bó một lần nữa, không trong
chốc lát sau lại bỗng nhiên mở miệng nói: “Ngươi cảm thấy ta là người
điên sao?”

“Đương nhiên.” ta vẫn không ngừng tay, lập tức trả lời.

Vô Mẫn Quân cười cười, không thèm nhắc lại.

Ta phát hiện từ sau khi vào nơi này… Không đúng, chuẩn xác mà nói là sau
khi vào vùng cấm địa, Vô Mẫn Quân liền rất kỳ quái, cũng không biết đến
tột cùng là đã có chuyện gì xảy ra.

“Vô Mẫn Quân, ngươi làm sao vậy?” Ta băng bó xong, khó hiểu nhìn hắn.

Vô Mẫn Quân không trả lời, chính là yên lặng nhìn nhìn chiếc giường kia,
nửa ngày mới nói: “Vân Kiểu, ngươi cảm thấy cái giường kia người có thể
ngủ được không.”

“…” Ta do dự nói “Hẳn là không thể…”


Mẫn Quân nói: “Cũng chưa chắc, chúng ta đi nhìn thử xem, nơi này hơi ẩm
quá nặng, nếu không có chăn, chắc chắn dễ dàng sẽ bị cảm lạnh.”

Ta ừ một tiếng, giúp đỡ hắn đứng lên, kết quả không cẩn thận giẫm phải váy của hắn, hai người cùng nhau ngã sấp xuống, đầu ta đập phải đầu hắn,
đau đến mức muốn khóc, đồng thời trước mắt cảm thấy sao bay đầy trên
đỉnh đầu, trong đầu mơ hồ trống rỗng.

Hơn nửa ngày, ta mới chậm
rãi phục hồi lại tinh thần, đau đớn trên trán vẫn chưa hết, ta hít sâu
một hơi, nghĩ rằng sao lại ngã nặng như vậy, vương tay muốn sờ lại phát
hiện… Đây chính là tay áo của ta!

Ta đột nhiên quay đầu lại, chỉ thấy chính Vô Mẫn Quân đang thản nhiên nhìn ta.

Đúng vậy, là Vô Mẫn Quân, chính xác là Vô Mẫn Quân, mà không phải là ta ở trong thân thể của Vô Mẫn Quân.

… Trời cao có mắt, rốt cục chúng ta đã hoán đổi trở lại!

*****************

Ta cơ hồ vì quá vui mừng mà khóc ra nước mắt, tuy rằng trên đầu vẫn còn
rất đau, nhưng trong lòng ta thật sự là rất vui vẻ và hạnh phúc.

Ta vươn tay sờ sờ mặt của chính mình, sờ sờ thắt lưng của chính mình, sờ
sờ cánh tay của chính mình, cao hứng không tả sao cho xiết, Vô Mẫn Quân
bỗng nhiên thản nhiên mở miệng: “Không kiểm tra một chút?”

“…”

“Ta tự mình có cảm giác! Không bị thương tổn!”

Vô Mẫn Quân cười cười, thân thể nhẹ nhàng đứng lên, vặn thắt lưng một cái: “Rốt cục đã hoán đổi trở lại, trời cao đúng là có mắt.”

… Hóa ra hắn lại cùng ta có ý nghĩ giống nhau như đúc, thật sự là đáng giận.

Ta phẫn nộ nói: “Đều tại ngươi, hại ta đau đầu muốn chết.”

Vô Mẫn Quân cười với ta: “Cũng may tuy rằng người ngã vào người ta nhưng chỉ có trầy da đầu một chút.”

Nghe hắn nói như vậy, ta mới phát hiện cái trán của Vô Mẫn Quân cũng hơi hơi bị trầy da, ta bỗng nhiên nhớ tới ngày ta đi ám sát hắn, nguyên nhân
chúng ta hoán đổi thân thể chính là hai người cùng ngã đập đầu vào nhau.

Lần này phỏng chừng chắc cũng là do nguyên nhân như vậy, chính là không tính đồng thời…

Ta lòng còn sợ hãi: “Về sau chúng ta trăm ngàn không thể đụng đầu vào nhau”

Vô Mẫn Quân thâm sâu đồng ý.

Thân thể hoán đổi trở lại thật sự là cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều. Vô
Mẫn Quân ngựa quen đường cũ, tiêu sái đến bên giường, cầm lấy tấm chăn
ẩm ướt ở trên giường lên, có vẻ không còn dùng được nữa, nhưng phía dưới chăn thật ra có thể miễn cưỡng dùng một chút.

Vô Mẫn Quân đi
tới, cúi người nhìn ta, hắn dựa vào là rất gần, ta hơi có điểm ngượng
ngùng, dù sao tuy rằng trước kia hắn rất thích không có việc gì cũng dựa vào nhưng dù sao đó cũng là mặt ta, hiện tại lại gần gũi Vô Mẫn Quân
một nam nhân như vậy, tự nhiên là ta có chút thẹn thùng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui