Công Chúa Quý "Tính"

Ta với Bình Dương đều có ý nghĩ này, nhưng vì quy tắc không thể nói gì
đối với ”Người sống”, huống chi hiện tại chúng ta đang ở bên ngoài,
ngược lại có loại cảm giác xem kịch vui, vì thế đều tiếp tục duy trì
trầm mặc, chờ xem.

Sau khi Bình Dương bị “Xử quyết”, chúng ta đều
tan, đều tự đi ngủ, ta hỏi Vô Mẫn Quân: “Rốt cuộc ngươi có nhìn thấy
hung thủ hay không, là ai vậy?”

Vô Mẫn Quân nói: “Ngươi không phải có đáp án sao.”

Ta nói: “Thật là Tư Đồ Hữu Tình và bánh bao? Oa, ta lợi hại như vậy.”

Vô Mẫn Quân nói: “… Ai.”

Ta nghi hoặc nhìn hắn, nói: “Ngươi ai cái gì… Kỳ thật… Ta vừa mới rồi vẫn còn nghi ngờ chưa nói ra.”

Vô Mẫn Quân nhíu mày, nói: “Cái gì? Nói đi.”

Ta liếc mắt ngắm hắn một cái, nói: “Kỳ thật ta cảm thấy có thể là ngươi…
Ngươi tự giết mình, sau đó giết những người còn lại… Như vậy ngươi
thắng, không phải sao?”

Vô Mẫn Quân dừng một chút, lộ ra vẻ mặt bất
đắc dĩ, nói: “Tư Đồ Hữu Tình không phải đã nói sao, hung thủ phải sống
đến cuối cùng mới là người thắng nha.”

“Ôi, có cái quy củ này sao…” Ta cũng ngừng một chút, nói, “Ta không có chú ý…”

Vô Mẫn Quân cười cười, nói: “Dù sao nếu là ta, phỏng chừng thật đúng là
phải làm như vậy. Dù sao thiên hạ đại loạn, có vẻ rất thú vị.”

Ta: “…”

Dù sao hắn chính là e sợ thiên hạ không loạn…

Hai người chúng ta trở về phòng đi ngủ, ta có dự cảm mãnh liệt, cứ theo
phương thức nhanh chóng mau lẹ giết người như thế của hung thủ, sáng mai tỉnh lại khẳng định có người sẽ chết. Chỉ là không biết, người chết là
ai…

Ta nghĩ trái nghĩ phải, cũng không đoán ra sáng mai ai sẽ chết,
ngày hôm sau vội vã chạy tới đại sảnh, lại phát hiện mỗi người đều tốt,
không có một ai bị giết.

Mọi người hiển nhiên cũng đều rất kinh ngạc, không biết vì sao hung thủ bỗng nhiên thu tay lại, chẳng qua là không ai chết, cũng sẽ không bỏ phiếu, mọi người mang nhiều loại tâm tư đi ăn bữa sáng xong, Vô Mẫn Quân đi lâm triều, ta đi cùng Bình Dương với Tư Đồ Hữu Tình cùng bánh bao đi nhìn Tiểu Tuế, những người khác
cũng đều tự mình đi làm chuyện của mình, ví dụ như Ngô Ung đi buôn bán
vải vóc, lần này tới Tây Ương cũng muốn nhân lúc này mở rộng việc mua
bán, bởi vậy muốn đi gặp các vị quan chưởng quản ở Tây đô thành này một
lần.

Trước mặt hoàng đế tỏ vẻ chính mình sắp sửa đi đút
lót, Ngô Ung thực không có đầu óc, dù sao những hối lộ nhỏ này Vô Mẫn
Quân luôn luôn mở một con mắt nhắm một con mắt, chỉ cần lấy tiền thật sự làm việc, Vô Mẫn Quân cũng sẽ không nói cái gì. Nhưng nếu là chỉ lấy
tiền, trên nịnh dưới đạp, không làm chính sự, Vô Mẫn Quân sẽ không nương tay chút nào… Tóm lại mọi người nghĩ đến tiền tùy ý, nhưng không thể
lấy tiền của dân chúng, trong lòng Vô Mẫn Quân có cái bàn tính, tính
rành mạch, nếu có người nào vi phạm vào điều này, vậy sẽ phải chết.

Phùng Du thấy Ngô Ung muốn đi ra ngoài, cũng nói muốn cùng chúng ta đi xem
Tiểu Tuế, ngày hôm qua nàng không đi, đại khái Ngô Ung cũng ngượng ngùng nói cho nàng chuyện Tiểu Tuế ói vào mặt hắn, cho nên Phùng Du cũng
giống với Ngô Ung sau khi bị Tiểu Tuế tươi cười hấp dẫn, không chút nào
ngoài ý muốn cũng bị ói sữa vào mặt.

Phùng Du hét lên một
tiếng, khóc sướt mướt lấy khăn bên cạnh lau sạch, ai oán nhìn ta với
Bình Dương cùng với Tư Đồ Hữu Tình và bánh bao cười không dừng được,
nói: “Các ngươi cũng không nhắc nhở ta…”

Ta nói: “Thật ngại, dù sao quá chậm ha ha ha ha…”

Phùng Du dừng một chút, nói: “Khó trách ngày hôm qua lúc tướng công trở về có mùi sữa…”

Ta: “…”

Bình Dương: “Phốc ha ha ha ha…”

Bánh bao cũng cười không ngừng được, thân mình tròn vo run run, giống như
một quả cầu lông ngắn rung rung, Tiểu Tuế ngừng cười, có chút nghi hoặc
nhìn về phía bánh bao, bánh bao “Chi” hai tiếng, thật cẩn thận đi đến
bên cạnh Tiểu Tuế.

Tiểu Tuế mở to ánh mắt rất tròn, chăm chú nhìn bánh bao, bánh bao: “Chi, chi!”

Ánh mắt Tiểu Tuế càng hơn nữa, giống như chưa từng gặp con vật này bao giờ… Đúng, quả thật nó cũng chưa từng thấy… Tiểu Tuế kinh ngạc bắt chước
tiếng kêu của bánh bao, nói: “Chi… Chi?”

Bánh bao thấy Tiểu Tuế bắt chước tiếng kêu của mình, liền kêu lên hòa ca cùng: “Chi!”

Tiểu Tuế lại mất hứng thú, liếc nhìn nó một cái, xoay người lại, cái ót vô tình đối diện với bánh bao.

Bánh bao: “…”

Bánh bao thương tâm xoay người, quay trở về trên vai Tư Đồ Hữu Tình, khổ sở nói: “Chi chi…”

Tư Đồ Hữu Tình sờ sờ nó, nói: “Không cần khổ sở, ngoan.”

Ta: “…”

Tiểu Tuế kia tiện khuông tiện dạng, thật sự là rất giống Vô Mẫn Quân…

Ta thật sự là càng lo lắng hơn nữa con của ta và Vô Mẫn Quân sau này… Không biết là sẽ có bộ dạng gì nữa…

Nói đến việc này… Ta nhìn về phía Tư Đồ Hữu Tình: “Tư Đồ, sư phụ của cô
nương bao giờ thì mới có thể tìm được… Ta muốn cùng Vô Mẫn Quân sinh
con…”

Tư Đồ Hữu Tình: “…”

“Các ngươi muốn sinh con, có quan hệ gì tới sư phụ của ta…” Tư Đồ Hữu Tình có chút gian nan đặt câu hỏi.

Ta: “…”

“Ngươi đừng nghĩ nhiều quá có được không… Chính là lần trước ta nhìn Bình
Dương sinh con, cảm thấy rất đau đớn, cho nên hy vọng Vô Mẫn Quân thay
ta, Vô Mẫn Quân cũng uyển chuyển đáp ứng rồi…” Ta nói.

Bình Dương vốn đang ngồi bên cạnh chơi với Tiểu Tuế, nghe được ta nói những lời này,
hướng lại đây nói: “Cái gì, làm cho hoàng huynh sinh?”

Ta gật gật đầu, nói: “Muội cũng biết, lần trước chúng ta không phải…”

Trao đổi sao…

Nói còn chưa nói xong, Bình Dương liền vẻ mặt phức tạp cắt ngang lời ta,
nói: “Cho dù hoàng huynh có thể mang thai, huynh ấy làm sao mà sinh
được?”

Ta: “…”

Tư Đồ Hữu Tình: “…”

Bánh bao: “…”

Chỉ có Tiểu Tuế vẫn không hiểu nổi nhìn chúng ta… Đại khái là nó cảm thấy
rất kỳ quái, vì sao mẫu thân nó có thể nói câu nói đầu tiên khiến cho
hai người đồng thời trầm mặc đi…

Qua nửa ngày, ta xấu hổ nói: “Hoàng
huynh của muội đương nhiên không thể mang thai, càng không thể… sinh
con. Chính là hắn có thể hoán đổi cơ thể với ta, như vậy đau đớn sẽ là
do hắn chịu rồi…”

Bình Dương hiển nhiên bị điều này làm cho chấn kinh rồi, muội ấy hỏi: “Như vậy cũng được? !”

Sau đó vẻ mặt đau khổ nói: “Hoàng tẩu vì sao không nói sớm! Muội cũng nên để cho Lữ Dẫn dùng! Để cho hắn sinh mười đứa!”

“… Vậy cũng không dùng đi.” Ta một đầu mồ hôi lạnh, “CHẳng qua nếu muội
thật muốn sinh, có thể nói với Lữ Dẫn… Chính là hiện tại không đổi
được…”

Ta dừng một chút, nói: “Hơn nữa sau khi uống thuốc, chỉ có
mười hai canh giờ hoán đổi, chỉ có trong lúc đấy… Sinh hoạt vợ chồng,
mới có thể duy trì tiếp.”

Bình Dương càng chịu rung động nhìn ta, nói: “Vậy chẳng phải là cùng với chính bản thân mình…”

Ta gật đầu nói: “Đúng……”

Bình Dương hoàn toàn rút lui: “Vậy quên đi, vậy quên đi… kích thích như thế…”

Dừng một chút, muội ấy nói: “Có dược nhớ nói cho muội biết…”

Ta: “… Ừ.”

Ta với Bình Dương thảo luận một chút về vấn đề mang thai và sinh con, sau
khi biểu đạt vui sướng và chờ mong của mình đối với việc trượng phu của
mình sắp sửa sinh con, Phùng Du thần sắc phức tạp ở bên cạnh nghe xong
toàn bộ hành trình, cuối cùng nàng cũng chậm rãi nói: “Cái kia… Nhớ cho
ta một cái… Cám ơn…”

Ta và Bình Dương: “…”

Mấy người
chúng ta đi đại sảnh dùng bữa, kết quả người hỏng mất lúc này là Phùng
Du —— chỉ thấy thần sắc Ngô Ung uể oải không phấn chấn ngồi ở trên ghế,
trên cổ rõ ràng có một dấu!

Phùng Du ngẩn người, thét chói tai chạy tới, nói: “Phu quân! Ngươi, ngươi như thế nào…”

Ngô Ung thở dài, lắc đầu, thật tuân thủ quy tắc nói cái gì cũng chưa nói.

Ta nhìn thoáng qua Tư Đồ Hữu Tình bên cạnh cũng rất kinh ngạc, bỗng nhiên
nghĩ đến lúc đấy bánh bao rời đi một lần, lúc ấy ta cũng không để ý,
nhưng hiện tại nghĩ đến, rất có thể là đi “Mưu sát” Ngô Ung …’

Lúc này Tư Đồ Hữu Tình mở miệng, nàng nói: “Lại có người đã chết, mọi người nói xem, cảm thấy là ai?”

Lưu Lương xen mồm nói: “Lúc này hiển nhiên không phải Ngô phu nhân, Ngô phu nhân cùng hoàng hậu đều ở chỗ Bình Dương công chúa, hẳn là không có cơ
hội giết người.”

Tư Đồ Hữu Tình gật gật đầu, nói: “Đúng
rồi, hơn nữa ta phát hiện, hung thủ này thực đáng giận, mỗi lần đều giết một trong hai người vợ chồng, mọi người tự nhiên như vậy đoán là người
còn lại, như vậy trong chốc lát có thể giải quyết hai người.”

Dừng một chút, nàng nhìn chung quanh bốn phía một chút, nói: “Xem ra, hung
thủ có thể là có điều bất mát với những người đã thành phu thê…”Lưu Lương hiểu ý cười, nói: “Như vậy, xem ra hẳn vẫn là người thích Tây Hoàng mà cầu không được.”

Lưu Á vừa nghe, ngẩn người, sau đó kêu lên: “Không có, không phải ta!”

Sau đó nàng phẫn nộ nhìn Lưu Lương, nói: “Ta đã sớm không còn thích Tây
Hoàng! Ta chúc phúc Tây Hoàng cùng hoàng hậu, chân thành!”

Lưu Lương không để ý tới nàng, nói: “Ta bỏ Lưu Á một phiếu.”

Tư Đồ Hữu Tình gật gật đầu: “Ta cũng vậy.”

Bánh bao tự nhiên đi theo Tư Đồ Hữu Tình, chỉ chỉ Lưu Á.

Lưu Á nháy mắt được đến ba phiếu, tứcđến muốn khóc, nàng chỉ vào Lưu Lương
nói: “Ngươi vì sao lại đáng giận như vậy, ngậm máu phun người… Khẳng
định là ngươi!”

Chỉ còn lại Phùng Du và Nguyên Úc, Phùng Du cắn cắn
môi, nói: “Tâm tư Lưu cô nương, ta cũng có thể hiểu được một ít, nhưng
mà bất kể như thế nào, cho dù không chiếm được cũng không muốn đi gây
thương tổn…”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui