Công chúa tại thượng

Quý Thính khẽ kêu một tiếng: "Nếu không phải Trấn Nam vương nói không thấy máu trước sinh nhật, mấy ngày trước ta đã cho người dẹp đám thổ phỉ đi rồi, giải quyết tận gốc bọn chúng."
 
“Khó mà làm được, nếu mấy ngày trước dẫn người đi tiêu diệt, chẳng phải sẽ làm chậm trễ nàng với đám bằng hữu đi du sơn ngoạn thủy sao?" Thân Đồ Xuyên nhàn nhạt nói.
Quý Thính: "... Đâu nhất thiết phải lôi ra nhiều chuyện cũ như vậy, không phải tỏ ra hiền lương thục đức sao?"
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thân Đồ Xuyên  liếc mắt nhìn nàng, thấy nàng không còn nghĩ đến chuyện sinh con nữa, lúc này mới yên lòng.
 
Trưa ngày hôm sau, Thân Đồ phu nhân gọi Quý Thính vào phòng, hỏi nàng một vài câu về chuyện màu sắc xiêm y cùng hoa văn trên đó, Quý Thính trả lời theo sở thích của mình, sau đó ngồi ở bên cạnh xem bà bận rộn, nhìn một lát nàng mới phát hiện giỏ lúc trước đã biến mất.
 
Nàng kêu lên một tiếng, tò mò hỏi: "Mấy cái vải đó đâu?"
 
“Ta sẽ cho ngươi xem.” Thân Đồ phu nhân nói, lấy ra một vài bông hoa lụa sang trọng trong tủ, cùng chất liệu với y phục của nàng.
 
Quý Thính sững sờ: "Không phải, không phải để làm yếm cho cháu trai sao? Sao lại làm hoa lụa?"
 
"Sáng nay ta thấy một tiểu cô nương đeo hoa lụa, cảm thấy rất xinh đẹp, nghĩ người khác có, Thính nhi của chúng ta cũng muốn có liền làm mấy bông, ngươi mau đeo lên đi." Mặt Thân Đồ phu nhân tràn đầy hiền từ.
 
Quý Thính có chút xúc động, một lúc sau mới cẩn thận hỏi: "Còn cái yếm thì phải làm sao?"
 
“Đều không ảnh hưởng gì cả, chỉ muốn tính toán một chút thôi, nhà chúng ta cũng rất rõ ràng, Thính nhi mới là quan trọng nhất,” Thân Đồ phu nhân mỉm cười vuốt ve gương mặt nàng, “Ban đầu sau khi Xuyên nhi, phụ thân ngươi vẫn luôn ầm ĩ muốn nuôi khuê nữ, lúc đầu ta cũng không đồng ý, hiện giờ cảm thấy nữ nhân vẫn là tốt nhất.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
“… Nếu như phò mã nghe được, nhất định sẽ rất buồn.” Quý Thính dở khóc dở cười, trong lòng tuy cảm thấy ấm áp nhưng vẫn luôn cảm thấy có chút khó chịu.
 
Vì cảm thấy áy náy, hai ngày qua Quý Thính vẫn luôn ở bên cạnh Thân Đồ phu nhân. Mỗi lần làm cho bà vui, trong lòng nàng lại cảm thấy dễ chịu hơn. Thân Đồ phu nhân cũng thích bầu bạn với nàng. Đêm trước sinh nhật của Trấn Nam vương, chỉ đơn giản muốn giữ nàng ở trong phòng.
 
“Bà bà cùng con dâu ở chung, sao có thể có đạo lý như vậy!” Thân Đồ Sơn tức giận nhìn con trai, “Mau đem vợ của ngươi đi, đừng chiếm chỗ của ta!"
 
“Vì sao ta phải đi?” Thân Đồ Xuyên  hỏi.
 
Thân Đồ Sơn trừng mắt: "Chẳng lẽ là ta đi? Ngươi không biết vợ ngươi mỗi lần gặp ta sẽ giống như gà chọi sao? Sao nàng có thể nghe lời ta được?!"
 
“Thưa phụ thân, vợ con quản rất nghiêm.” Thân Đồ Xuyên bình tĩnh trả lời.
 
Thân Đồ Sơn: "..."
 
Hai người họ nhìn nhau một lát không nói một lời, cuối cùng mỗi người quay về phòng ngủ một mình một đêm, hôm sau khi tham gia thọ yến của Trấn Nam Vương, trông sắc mặt của cả hai người không được tốt lắm.
 
“Bây giờ lập tức tới Trấn Nam vương phủ, chàng có thể cười một cái được không, người khác không biết còn tưởng chàng đến đó để đòi nợ đấy.” Quý Thính lười biếng dặn dò Thân Đồ Xuyên.
 
Thân Đồ Xuyên liếc nàng một cái: "Ngủ không ngon đương nhiên sắc mặt cũng không tốt."
 
Quý Thính kêu một tiếng, định nói thêm, kết quả còn chưa mở miệng liền cảm thấy buồn nôn, uống hai ngụm nước lạnh mới cảm thấy đỡ.
 
Thân Đồ Xuyên cau mày: "Sao đột nhiên lại cảm thấy buồn nôn."
 
"Ta đã ăn thức ăn thừa đêm qua, thời tiết ở thành Ngọc Quan quá nóng, không chừng mấy thứ đó sắp hỏng rồi." Quý Thính buông một tiếng thở dài.
 
Thân Đồ Xuyên mím môi: "Hôm nay trở về trạm dịch, nhất định phải gói đại phu tới khám cho nàng."
 
“... Cho dù ta có bệnh hay không, bọn họ nhất định sẽ kê cho ta một đống thuốc, ta cũng không muốn để bọn họ khám bệnh.” Quý Thính bất mãn lẩm bẩm một câu.
 
Thân Đồ Xuyên nghiêm mặt: "Nghe lời."
“Được rồi, được rồi, ta biết rồi!” Quý Thính ậm ừ đáp lại.
 
Hai người tranh cãi ầm ĩ một lúc, đoàn xe ngựa đã tới Trấn Nam vương phủ, Quý Thính hít một hơi thật sâu, nở một nụ cười thân thiện rồi bước xuống xe ngựa.
 
Thọ yến của Trấn Nam Vương được tổ chức vào buổi tối, để thể hiện thành ý của mình, buổi sáng bọn họ đã tới, ở bên trong phủ đợi hơn một ngày mới tới yến hội buổi tối.
 
“Bây giờ ta chỉ muốn trở về.” Xã giao một ngày, thắt lưng của Quý Thinh đau nhức vô cùng, thật sự chỉ muốn về nằm.
 
Thân Đồ Xuyên đứng ở phía sau đỡ eo nàng: "Kiên nhẫn một chút, sau khi dùng xong bữa tối chúng ta sẽ quay về."
 
Quý Thính khẽ thở dài, nhìn đồ ăn trên bàn mà không thấy ngon miệng. Thân Đồ phu nhân bên cạnh nhận thấy nàng có vẻ không ổn, cúi người thấp giọng hỏi: "Không thoải mái sao?"
 
“Ừm, eo có chút khó chịu.” Quý Thính thành thật trả lời.
 
Thân Đồ phu nhân cau mày: "Vậy thì không được, về trước đi."
 
“Nàng là khách quý trong phủ Trấn Nam vương, nếu như rời đi, chẳng phải không cho Trấn Nam vương chút mặt mũi.” Thân Đồ Sơn nghe thấy hai người nói chuyện, nhíu mày lên tiếng phản đối.
 
Thân Đồ phu nhân giận tái mặt, "Vậy thì cứ để nàng phải chịu đựng như vậy?"
 
“Đây là đại sự triều đình, đương nhiên phải cố chịu.” Thân Đồ Sơn không chịu nhượng bộ.
 
Mắt thấy hai người họ sắp vì mình mà ầm ĩ, Quý Thính vội vàng nói: "Phụ thân, nương, hình như ta có chút đói bụng."
 
“Đói bụng? Vậy thì mau ăn vài miếng đi." Thân Đồ phu nhân cũng không muốn tranh cãi với Thân Đồ Sơn nữa, nhanh chóng gắp cho nàng một miếng rau.
 
Quý Thính nói cảm ơn, ngoan ngoãn cúi đầu ăn cơm, Thân Đồ Sơn thấy thế liền hừ một tiếng: "Nàng ấy đói bụng, sao có thể chỉ ăn rau được, Xuyên nhi, ngươi mau gắp thịt cho nàng ấy."
 
“Nàng không thích ăn thịt.” Thân Đồ phu nhân lạnh lùng nói.
 
Thân Đồ Sơn cau mày, thấy hai người họ lại muốn tranh cãi ầm ĩ, Quý Thính vội nói: “Ta rất đói bụng, cảm giác cái gì cũng muốn ăn.” Nói xong, nàng liền gắp một miếng thịt sườn đông vào trong bát, lúc này hai người họ không tiếp tục tranh cãi nữa.
 
Nàng khẽ lau mồ hôi, nhỏ giọng hỏi Thân Đồ Xuyên: "Không phải ngày thường bọn họ vẫn tốt sao, sao hôm nay lại cãi nhau vậy?"
 
Thân Đồ Xuyên liếc nàng một cái: "Có lẽ là do tối hôm qua ở riêng nên tình cảm cũng bị phai nhạt."
 
“Chỉ xa nhau một đêm..." Quý Thính nói được một nửa đột nhiên dừng lại, trầm mặc một lúc lâu cũng không nói gì mà nhìn về phía hắn, "Chàng có ý khác."
 
“Không phải điện hạ đói bụng sao? Mau ăn thức ăn trong chén đi." Thân Đồ Xuyên nói xong liền đẩy bát đến trước mặt nàng.
 
Quý Thính cúi đầu xuống, đối mặt với một miếng thịt đông béo ngậy, nàng im lặng một lúc, nhìn về phía Thân Đồ Xuyên lấy lòng: "Xuyên ca ca, chàng ăn giúp ta đi."
 
Thân Đồ Xuyên nhếch môi: "Nàng nói cái gì?"
 
“Xuyên ca ca,” Quý Thính sợ bị hai vị trưởng lão nghe thấy nên chỉ biết giả vờ vừa ăn vừa nghiến răng làm nũng, “Mau giúp ta ăn, thật sự ăn không được, chàng ăn hết phần mỡ đi còn lại để ta ăn.”
 
Lúc này Thân Đồ Xuyên liền dùng ánh mắt của người đại vị cao nhìn về phía người có địa vị thấp, miễn cưỡng cắn hết mỡ trên miếng thịt, Quý Thính bật cười nhét phần còn lại vào miệng. Cả hai tưởng rằng không ai để ý nhưng tấ cả Hoắc Kiêu đều nhìn thấy, dáng vẻ quan tâm Quý Thính vừa rồi của hai vị trưởng bối.
 
Bốn người họ trông rất giống người một nhà hoàn toàn không có khoảng cách, thật sự rất chói mắt.
 
Ăn được một nửa, Thân Đồ phu nhân có chút khó chịu nên phải đứng dậy đi dạo ở hoa viên phía sau, mặc dù hôm qua Thân Đồ Sơn vẫn còn bực bội vì bị đuổi đi nhưng vẫn đi cùng bà. Hoắc Kiêu vẫn luôn chú ý tới bên này, cũng yên lặng đứng dậy đi theo.
 
Thân Đồ Xuyên nhìn thấy một màn này, bất giác nhíu mày, một lúc sau mới giãn ra, dịu dàng nói với: "uống thêm một bát canh nào."
 
“Không uống được nữa, nếu uống nữa sẽ phải đi vệ sinh.” Quý Thính nhỏ giọng nói.
 
Thân Đồ Xuyên  dịu dàng nhìn nàng: "Không sao, ta đi với nàng."
 
“... Lúc đi vệ sinh chàng cũng muốn đi, có phò mã chàng quá tận tình không?” Quý Thính buồn cười nhìn hắn một cái, nhưng cũng không từ chối bát canh mà hắn đưa.
 
Đầu bếp của Cung Trấn Nam rất có tay nghề, sau khi Quý Thính nhấp một ngụm, không nhịn được mà uống hết một bát canh, một lát sau ánh mắt liền trở nên bất đắc dĩ.
 
“Đi thôi, ta đi với nàng.” Thân Đồ Xuyên nắm tay nàng.
 
Quý Thính từ chối: "Nếu chàng đi theo còn ra thể thống gì nữa, nên để nha hoàn trong phủ đi cùng là được."
 
“Ta đi với nàng," Thân Đồ Xuyên kiên quyết nói, thấy  nàng còn muốn từ chối, hắn liền bổ sung một câu, "Nếu như nàng đi rồi, bọn họ tới mời rượu ta thì phải làm sao?"
 
Chỉ một câu nói đã khiến Quý Thính thay đổi suy nghĩ: "Thôi thì đi cùng nhau đi."
 
Nói xong, hai người liền dắt tay nhau đi ra phía sau hoa viên. Càng tới gần hoan viên, không gian càng vắng lặng, tiếng ve kêu râm ran mùa hè khiến con người ta sinh ra cảm giác lười biếng.
 
Quý Thính không khỏi ngáp một cái, Thân Đồ Xuyên  thấp giọng hỏi: "Nàng buồn ngủ à?"
 
Nàng thật sự cảm thấy buồn ngủ gật gật đầu, đang muốn lên tiếng, thì đột nhiên bị Thân Đồ Xuyên bịt kín miệng lại. Quý Thính sửng sốt một lát, khi nàng ngẩng đầu lên liền nhìn thấy vợ chồng Thân Đồ Sơn cùng Hoắc Kiêu đang ở trong đình nghỉ mát nói chuyện phiếm.
 
Bọn họ có thể nói chuyện gì? Quý Thính tò mò nhìn Thân Đồ Xuyên , Thân Đồ Xuyên  khẽ gật đầu, hai người lén lút trốn vào hòn non bộ bên cạnh đình nghỉ mát, vừa trốn xong liền nghe thấy Hoắc Kiêu nói: “Các ngươi chỉ có một đứa con trai là Thân Đồ Xuyên, nhẫn tâm nhìn hắn không có người nối dõi sao?"
 
Quý Thính sững người một lúc, kinh ngạc nhìn Thân Đồ Xuyên, Thân Đồ Xuyên rất bình tĩnh, nhưng ánh mắt lại lạnh đi vài phần.
 
Bên kia Hoắc Kiêu vẫn tiếp tục nói: "Ta biết rõ nhất tính tình của trưởng công chúa, chỉ cần hắn còn là phò mã một ngày, điện hạ sẽ không cho phép hắn có con ở bên ngoài, nếu không Thân Đồ gia sẽ tuyệt hậu, chỉ có để Thân Đồ Xuyên cùng trưởng công chúa hòa ly, hắn luôn là người hiếu thuận, ta tin chỉ cần các ngươi yêu cầu, nhất định hắn sẽ không cự tuyệt.”
 
Lông mày của Quý Thính ngày càng nhăn lại sâu hơn, đồng thời trong lòng nàng cũng dâng lên một cảm giác bất an. Cái chết của phụ mẫu ở kiếp trước là nỗi đau lớn nhất trong lòng Thân Đồ Xuyên, kiếp này quyết tâm báo hiếu với cha mẹ của hắn cũng không kém gì quyết tâm cùng nàng đến bạc đầu giai lão, nếu phụ mẫu thật sự không thể chấp nhận được chuyện này không thể mang thai, nàng phải làm sao bây giờ? Để cho hắn cùng người khác sinh con?
 
... Không thể, nàng thà cùng hắn hòa ly cũng không tình nguyện nhìn hắn sinh con với người khác.
 
Khi ý nghĩ này xuất hiện trong đầu, bụng dưới của Quý Thính đột nhiên cảm thấy đau nhói, nàng hít một hơi thật sâu cố gắng kìm nén cơn đau. Ngay khi nàng không nhịn được muốn đi ra ngoài, Thân Đồ Xuyên  đột nhiên túm lấy nàng, ngay sau đó nàng liền nghe thấy giọng nói đầy khí phách của Thân Đồ Sơn: "Một người có công với xa tắc, thứ ngươi nhìn thấy chỉ là việc nàng có thể mang thai được hay không?"
 
Quý Thính sững sờ, sau đó nàng nghe thấy Thân Đồ Sơn tiếp tục nói: "Nàng ấy vì cứu vạn dân chúng của Giao Huyền, cho nên sức khỏe cũng không còn được như trước, ngươi không nhưng không tôn trọng, ngược lại còn ở trước mặt chúng ta nói xấu nàng, thậm chí ép Xuyên nhi cùng nàng hoa ly, không biết làm như vậy là quá đáng sao?"
 
“Ta không có ý coi thường nàng ấy..."
“Vậy thì ngươi có ý đồ xấu, muốn phá hỏng mối quan hệ của gia đình chúng ta!” Thân Đồ Sơn run rẩy ngắt lời, “Thôi, ngươi không cần phải nói nữa. Ta cũng coi như được nhìn thấy Thính nhi lớn lên, tuy rằng tính cách trái ngược, nhưng thái độ làm người đôn hậu hiền lương, lại có chí lớn vì dân vì nước, là thê tử mà Thân Đồ gia nhà chúng ta tu tám kiếp mới có được, Thân Đồ gia vĩnh viên không hòa ly!"
 
Quý Thính: "..." Phụ thân đúng là lợi hại, trong nháy mắt cũng không cảm giác đau bụng nữa.
 
... Chỉ là không biết nương có thái độ như thế nào.
 
Ngay khi trong lòng vừa có chút bất ab, nàng đã nghe thấy những lời dịu dàng của Thân Đồ phu nhân: “Hoắc thiếu gia cũng không cần nói thêm nữa, đại khái ta cũng có thể hiểu được, ngươi nói những lời này bởi vì trong lòng thật sự có ý với Thính nhi, nhưng cách này của ngươi gián tiếp khiến nàng cảm thấy đau khổ, nếu là Xuyên nhi nhất định sẽ không làm ra những chuyện khiến nàng đau lòng như vậy, cho nên ai cao ai thấp trong lòng ngươi hẳn đã rất rõ ràng?"
 
Thân Đồ phu nhân dừng lại một lúc rồi mới nói: "Ngoài ra, chuyện Thính nhi không thể mang thai, hai ngày trước chúng ta đã biết."
 
Quý Thính: "?"

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui