Công chúa tại thượng

Nghe Thân Đồ phu nhân nói bọn họ sớm đã biết chuyện này, cả người Quý Thính lập tức cứng đờ, nàng vô thức nhìn về phía Thân Đồ Xuyên, sau khi nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh của hắn liền nheo mắt lại.
 
Vừa định hỏi hắn rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nàng nghe thấy Thân Đồ phu nhân nói tiếp: "Con người chúng ta ích kỷ lắm, so với chuyện nghĩ đến việc có thể sinh con được hay không, chúng ta càng quan tâm hai người họ có bình an hạnh phúc hay không, chỉ cần hai đứa nó có thể làm được chuyện này, ta cùng phu quân có thể chấp nhận."
 
Quý Thính sững sờ, trong lòng chợt dâng lên một cảm giác ấm áp chua xót, cảm giác khó chịu buồn nôn lại xuất hiện, nàng chịu đựng một lúc lâu mới không để bản thân nôn ra ngoài.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
“Đi ra ngoài đi.” Thân Đồ Xuyên kịp thời nắm tay nàng.
 
Quý Thính khẽ gật đầu, theo hắn đi ra ngoài.
 
Bọn họ đột nhiên xuất hiện từ phía sau non bộ, ba người trong gian đình đồng thời sửng sốt, đặc biệt là Hoắc Kiêu, sắc mặt trực tiếp thay đổi: "Thính Thính..."
 
“Theo quy tắc, ngươi nên gọi bổn cung một tiếng trưởng công chúa điện hạ.” Quý Thính không nhanh không chậm lên tiếng.
 
Hoắc Kiêu sốt sắng bước tới: "Ngươi nghe ta giải thích, ta không có ý kia..."
 
"Không cần biết ngươi xuất phát từ nguyên nhân gì, bây giờ ngươi ở trước mặt phụ mẫu của bổn cung hãm hại bổn cung đều là sự thật," Ánh mắt Quý Thính trở nên lạnh lùng, “Bổn cung nể mặt vương gia không chấp nhặt ngươi, mong ngày sau ngươi tự mình hiểu lấy, không cần lại xuất hiện trước mặt ta.”
 
“Thính Thính!"
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 “Cút.” Quý Thính chỉ có một từ.
 
Ánh mắt hờ hững, dường như hoàn toàn không còn liên quan gì tới y, trái tim Hoắc Kiêu dần dần nguội lạnh, một lúc lâu sau mới nghiến răng nghiến lợi nói: “Ngươi vẫn còn nóng giận, hiện tại ta nói gì ngươi cũng không nghe, chờ ngươi nguôi giận, ta sẽ tới giải thích với ngươi.” Dứt lời, liền xoay người rời đi.
 
Ngay sau khi y rời đi, trong đình nghỉ mát chỉ còn lại một nhà bốn người bọn họ, bầu không khí ngược lại có chút không thể giải thích được. Thân Đồ Sơn ho khan một tiếng: "Các ngươi đều đã nghe thấy hết?"
 
Mặc dù Quý Thính đã biết thái độ của họ nhưng khi trực tiếp đối mặt với bọn họ vẫn có chút ngượng ngùng, nghe vậy liền lặng lẽ gật đầu, khí thế đối với Hoắc Kiêu vừa rồi hoàn toàn không có.
 
Thân Đồ Xuyên do dự một chút: "Tóm lại, ta với mẫu thân của ngươi cũng đã suy nghĩ, nếu sau này các ngươi muốn nhận nuôi đứa nhỏ thì cứ nhận, còn nếu muốn trải qua cuộc sống hai người vui vẻ, tóm lại chỉ cần trong lòng các ngươi cảm thấy thoải mái, chúng ta không có ý kiến gì."
 
“... Cảm ơn phụ thân.” Quý Thính nhỏ giọng nói.
 
Thân Đồ Xuyên rõ ràng là không quen với việc làm thân với nàng như thế này, nghe vậy liền hừ một tiếng, không kiên nhẫn nói: "Cũng không cần phải cảm ơn, chuyện này về sau cũng không nhắc đến nữa... Ngươi có thể ở lại nói chuyện với nương của ngươi, ta cùng Xuyên nhi đi về trước."
 
Dứt lời,  ông liền liếc nhìn Thân Đồ Xuyên, Thân Đồ Xuyên nắm lấy tay Quý Thính, sau đó hắn liền cùng phụ thân rời đi, hai người họ vừa đi chưa xa, liền nhìn thấy Hoắc Kiêu, sắc mặt vô cùng khó coi.
 
Thân Đồ Sơn dừng một chút: “Các ngươi nói chuyện đi, ta tới đằng trước chờ.” Nói xong trực tiếp rời đi, nhường chỗ cho hai tiểu bối.
 
Hai người nhìn nhau một lúc lâu, giống như đang tham gia một cuộc thi im lặng.
 
Cuối cùng vẫn là Hoắc Kiêu lên tiếng trước: "Ngươi tưởng mình thắng?"
 
“Ta chưa bao giờ đồng ý chuyện so tài với ngươi. Làm sao có thể nói chuyện thắng thua?” Thân Đồ Xuyên bình tĩnh nhìn y.
 
Hoắc Kiêu lạnh mặt nói: "Ngươi đừng có đắc ý, Thính nhi không phải là người chung thủy, sớm muộn gì nàng cũng sẽ cảm thấy chán..."
 
“Ngươi thật sự rất hiểu nàng?” Thân Đồ Xuyên ngắt lời hắn, “Nàng đối với ngươi cũng chỉ là quan hệ bằng hữu bình thường, chơi với nhau từ khi còn nhỏ mà thôi, cũng xem như có chút thân thiết, sau lưng ngươi lại nói nàng như vậy, đến tột cùng là nàng không chung tình hay ngươi hy vọng nàng không chung tình?"
 
Gân xanh trên trán Hoắc Kiêu không ngừng giật giật, cũng không trả lời câu hỏi của hắn.
 
“Nếu nàng thích ngươi thì đã sớm thích rồi, cũng không đợi đến ngày hôm nay mới nặng lời như vậy,” Thân Đồ Xuyên liếc y một cái, “Ngươi nguyện ý tự lừa mình dối người, vậy thì cứ tiếp tục đi, chẳng qua ta muốn nhắc nhở một câu, nếu ngươi còn muốn châm ngòi ly gián gia đình ta, ta chỉ sợ lần sau nàng sẽ không tha cho ngươi dễ dàng như vậy."
 
Nói xong, hắn trực tiếp rời đi, thậm chí cũng không muốn liếc mắt nhìn y thêm một lần nào nữa.
 
Trong khi Thân Đồ Xuyên đang kích thích tình địch, bên trong đình nghỉ mát chỉ còn lại hai người họ im lặng nhìn nhau.
 
Quý Thính im lặng một lúc lâu mới lấy hết can đảm nói: "Nương..."
 
“Hả?” Thân Đồ phu nhân ngày thường lạnh nhạt, nhưng trên gương mặt lại có chút ấm áp.
 
Quý Thính mím môi: "Người biết chuyện này từ khi nào?"
 
"Đêm đó khi ngươi tới tìm ta, Xuyên nhi với phụ thân ở bên ngoài đã nói cho ông ấy biết." Thân Đồ phu nhân cười nói.
 
Quý Thính sững sờ: "Còn sớm như vậy... Vậy sao người không nói cho ta biết?"
 
"Ta còn tưởng rằng với tình tình của ngươi sẽ chủ động đề cập tới chuyện này, đến lúc đó sẽ trấn an ngươi, cũng sẽ thích hợp hơn chúng ta nhắc tới, ai ngờ bình thường ngươi táo bạo như vậy, ngược lại khi đó lại không dám nói tiếp nữa." Thân Đồ phu nhân than nhẹ một tiếng.
 
Quý Thính cúi đầu: "Ta sợ người sẽ thất vọng."
 
Thân Đồ phu nhân trầm ngâm một lúc: "Thực sự lúc đầu cũng có chút đau lòng nhưng chỉ tiếc ngươi không thể cảm giác được niềm vui khi nuôi dưỡng con cái, đều không phải đau lòng vì Thân Đồ gia, ngươi có hiểu được sự khác biệt đó không?"
 
“Ừm, ta đã hiểu," Quý Thính cẩn thận nhìn bà, "Vậy người thật sự không tức giận?"
 
“Nếu ngươi vẫn luôn trăn trở vấn đề này, thật sự ta rất tức giận.” Thân Đồ phu nhân giả vờ tức giận. .
 
Quý Thính bật cười: "Vậy thì y phục người còn muốn cho ta nữa không?"
 
“Được chứ, nếu ngươi muốn, ta có thể may thêm cho ngươi hai bộ nữa.” Thân Đồ phu nhân bị nàng chọc cười.
 
Quý Thính nghe vậy cũng ngây ngô cười theo. Nút thắt lòng của nàng đã được nới lỏng, trong bụng cũng thoải mái hơn rất nhiều, nhưng sau khi trở lại trạm dịch, Thân Đồ Xuyên vẫn gọi đại phu tới.
 
“... Ta đã nói ta không sao.” Quý Thính thở dài.
 
Thân Đồ Xuyên liếc nàng một cái, sắc mặt không thay đổi ấn nàng ngồi xuống ghế, Quý Thính không còn cách nào khác đành để thái y bắt mạch cho mình.
 
Một lát sau, thái y cau mày thu tay về, vẻ mặt hoang mang nhìn cổ tay nàng.
 
Vốn dĩ Quý Thính không để những chuyện này trong lòng nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt của đối phương cũng trở nên căng thẳng: "Thế nào?"
 
“Mạch tượng của điện hạ so với lúc ở kinh đô nhanh hơn một chút, còn trở nên càng ngày càng yếu, giống như bị thứ gì đó quấy nhiễu.” Thái y thành thật nói.
 
Quý Thính bị những lời của y dọa sợ: "Quấy nhiễu nghĩa là sao, sao ta nghe thấy giống như trong người mình có một con quái vật vậy."
 
“Điện hạ không cần lo lắng, ngoại trừ mạch đập ngày càng yếu, thật ra cũng không có gì khác thường.” Thái y chậm rãi nói.
 
Thân Đồ Xuyên cau mày: "Nàng ấy gần đây luôn ăn không ngon miệng, thỉnh thoảng còn cảm thấy buồn nôn, liệu có liên quan đến chuyện này không?"
"Thật không dám giấu giếm, triệu chứng của điện hạ giống như đang mang thai nhưng mạch tượng cũng không giống như đang mang thai, có thể hàn khí trong cơ thể vẫn chưa loại bỏ tận gốc, theo lý thuyết không có khả năng mang thai,” Tháy y cau mày, hiển nhiên cũng không rõ là chuyện gì đang xảy ra, “Hiện giờ cũng chỉ có thể kê một chút thuốc bồi bổ cơ thể, sau khi trở về kinh đô, vi thân cùng với thái y trong thái y viện sẽ thảo luận một chút.”
 
Thân Đồ Xuyên cùng Quý Thính liếc nhìn nhau, không còn lựa chọn nào khác ngoài đồng ý.
 
Sau khi thái y rời đi, Quý Thính khẽ thở dài, "Không phải ta mắc một căn bệnh không thể chữa được đấy chứ?"
 
“Đừng nói nhảm.” Thân Đồ Xuyên nghiêm mặt dạy dỗ nàng, nhưng lo lắng trong mắt càng rõ rệt.
 
Quý Thính dụi mắt: "Có lẽ là do khí hậu không thích hợp, chờ ngày mai ta bàn bạc với Trấn Nam vương chuyện phái bình, sau giải quyết đám thổ phỉ thì sẽ quay về kinh."
 
“Chuyện xử lý đám thổ phỉ cứ giao lại cho ta, nàng nghỉ ngơi cho thật tốt.” Thân Đồ Xuyên cau mày nói.
 
Quý Thính hừ nhẹ một tiếng: "Thân Đồ đại nhân, ta biết chàng hùng tại đại lược, có nhiều chiến thuật tấn công nhưng việc này chàng cũng không thể giải quyết được."
 
“Vậy thì để ta theo cùng.” Thân Đồ Xuyên nắm tay nàng.
 
Quý Thính suy nghĩ một lúc, miễn cưỡng đồng ý.
 
Hai người cứ như vậy mà ngủ lại, sáng sớm hôm sau Quý Thính đi tìm Trấn Nam vương. Ban đầu Trấn Nam vương còn không dám đồng ý, cho đến khi Quý Thính lấy Hổ Phù ra, ông ta mới miễn cưỡng đồng ý.
 
Quý Thính dẫn hai nghìn binh lính tinh nhuệ, cải trang thành dân thường từng nhóm nhỏ ra khỏi thành, mai phục ở bên ngoài thành Ngọc Quan, sau đó cho người truyền tin mấy ngày nữa nữ nhân thủ phủ trong thành phải ra khỏi thành để thành thân, của hồi môn ước chừng hơn mười lượng xe ngựa.
 
“Điện hạ, ti chức đã điều tra được phần lớn thổ phỉ đều ở trên núi cách thành Ngọc Quan hơn trăm dặm, tại sao chúng ta không trực tiếp tấn công, vì sao lại phải tiêu tốn hơn mười ngày dẫn dụ bón chúng tới đây?" Chử Yến khó hiểu.
 
Quý Thính lắc chân, ung dung ăn uống: "Địa hình vùng núi ở thành Ngọc Quan rất phức tạp, chúng ta cũng không quen thuộc địa hình ở đó, nếu tấn công nhất định sẽ rất bị động."
 
“Nhưng nếu bọn họ không mắc lừa thì sao” Chử Yến cau mày.
 
Quý Thính phì cười một tiếng: "Chim chết vì ăn, người chết vì tiền, bọn chúng nghe nói có nhiều bạc như vậy, đương nhiên sẽ đến, huống chi nhiều năm như vậy thành Ngọc Quan cũng không dám làm gì bọn chúng, bọn chúng sớm đã nơi lỏng cảnh giác, nhất định sẽ không dự đoán trước được ta đột nhiên động thủ."
 
Chử Yến khẽ gật đầu: "Ti chức đã hiểu."
 
“Đúng rồi, ngươi nhớ truyền ra ngoài, nói trong đội ngủ chỉ có năm trăm thị vệ, thân thủ mỗi người đều vô cùng phi phàm.” Quý Thính không quên căn dặn.
 
Đang nói chuyện, Thân Đồ Xuyên đi vào, nghe xong chỉ liếc mắt nhìn nàng một cái, trầm mặc không nói.
 
Nhưng Chử Yến càng thêm cau mày: "Không phải điện hạ muốn dụ bọn chúng tới sao? Nếu như bọn chúng nghe thấy đội ngũ có nhiều thị vệ như vậy, đột nhiên sợ hãi thì phải làm sao bây giờ?"
 
“Bọn chúng sẽ không sợ, mà sẽ dẫn thêm càng nhiều người tới," Thân Đồ Xuyên chậm rãi nói, "Nếu như không có nhiều thị vệ hộ tống, ngược lại sẽ khiến bọn chúng sinh nghi, càng không dám tiến đến.”
 
Trước kia Chử Yến hiếm khi mang binh đi đánh giặc, nhưng đầu óc linh hoạt, nghe xong lập tức hiểu được mọi chuyện, sau khi lên tiếng đáp ứng liền chạy ra ngoài gọi người chuẩn bị.
 
Sau khi hắn ta rời đi, Quý Thính mỉm cười nhìn Thân Đồ Xuyên: "Chàng cảm thấy kế sách này của ta như thế nào?"
 
“Lấy lợi dụ địch, quả thật có thể dụ hơn phân nửa đám thổ phỉ nhưng phần còn lại thì phải làm sao? Sau chuyện này, bọn chúng nhất định sẽ cẩn thận gấp bội, nếu muốn một lưới bắt hết, e rằng sẽ không đơn giản như vậy.” Thân Đồ Xuyên chậm rãi nói.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui