Công Chúa Thành Vương Phi

Giọng điệu quái dị, lại không quá mức lưu loát này xuất phát từ miệng của công chúa Trác Nhã - người tới liên hôn từ Minh Kim quốc.

Thuận Khải đế cười nhìn nàng ta, nói: “Vậy ý kiến của Trác Nhã công chúa như thế nào?”

Trác Nhã công chúa đứng dậy, ưỡn ngực, ngẩng cao đầu, cao ngạo nói: “Chuyện này, nếu là ở Minh Kim quốc ta, quốc chủ sẽ không bởi vì cưng chiều trẻ nhỏ mà coi nhẹ cạnh tranh công bằng! Mọi người ngồi đây đều nhìn thấy con thỏ quyết định thắng thua kia chính là nữ nhi của Anh Vương bỏ vào trong đám con mồi, kết quả như thế làm sao có thể tính được? Theo ý ta, người thắng lần này chính là Thái tử điện hạ...”

Không đợi Trác Nhã công chúa hùng hồn nói hết câu, trong yến tiệc yên lặng như tờ, quan viên huân quý không biết hoàng thượng có cảm tưởng gì, là tức giận? Cười trừ? Hay là...

Thiên uy khó dò!

Mọi người chỉ nghĩ nếu Thánh thượng tức giận, mình thành lại biến thành cá trong chậu trong tai họa này, trong lòng không nhịn được oán thầm: Trác Nhã công chúa này đúng là không biết điều! Săn bắn ở Đông Lĩnh này cùng lắm chỉ là bồi toàn gia Hoàng thượng tới vui đùa một trận. Cung Hiên Viên này, tất nhiên Hoàng thượng muốn cho ai thì cho người đó, còn nữa, ngươi không thấy, vừa rồi Thái tử phi dẫn tiểu hoàng nữ bỏ con thỏ vào trong đám mồi sao? Người thắng hôm nay, nói trắng ra là trận đùa giữa huynh đệ nhà người ta, có liên quan gì đến công chúa phiên bang quốc nhỏ nhà ngươi không? Mời ngươi đi cùng cùng lắm chỉ là đi theo cho vui thôi!

Dĩ nhiên lòng người khác nhau, có người sợ bị giận chó đánh mèo, cũng có người mong là có chút chuyện!

Lúc này có một người đang cúi đầu như đang nhỏ giọng nói bên tai Tứ hoàng tử Lý An Tự: “Mặc Vương điện hạ, trên đài phụ tử từ hiếu, tiểu hoàng tôn càng là sơ sinh ngưu độc(1)! Không biết Mặc Vương điện hạ có cảm tưởng gì?”


(1) sơ sinh chi độc bất uý hổ: Bê con không sợ hổ.

Mặc Vương hơi nghiêng đầu, nhìn người này một cái thật sâu, lại không nói lời nào, làm như vừa rồi chẳng qua là có con côn trùng bay qua bên tai mình, cầm ly rượu lên một hơi cạn sạch.

Ngươi nọ thấy Lý An Tự làm hành động này, thật giống như người không có việc gì, nâng khóe môi, cười nhạo một tiếng, ngươi toi công thủ bên người cha ruột nhưng không được sủng ái, mà ta không được sủng ái vì rời xa cha mình, rốt cuộc giữa ta với ngươi, người nào không may đây? Cười khẽ xong, cũng bưng ly rượu lên, ánh mắt nhu lang sói lướt qua Lung Nguyệt bên người Đế hậu: Người may mắn, là vật nhỏ chói mắt, ngàn vạn yêu sủng tập trung một thân kia! Chẳng qua là, ngươi sáng chói như thế lại khiến ta không thoải mái, vậy phải làm thế nào cho phải đây?

Khóe miệng nâng lên nụ cười âm lãnh, người nọ bất động thanh sắc uống cạn chút rượu cuối cùng trong chén. Lại không thể tránh được ánh mắt của Bùi Nguyên Tu, hắn siết chặt quyền dưới ống tay áo, khi ánh mắt như lang cùng nụ cười khẽ âm lãnh kia chợt hiện rồi biến mất trước mặt, làm trong lòng Bùi Nguyên Tu khó an vạn phần. Còn chưa diệt trừ toàn bộ mấy nhi tử trên đất phong của Thừa Quận Vương, hắn liền không nén được tức giận sao?

Tiếng Trung Nguyên sứt sẹo của Trác Nhã công chúa làm đầu Lung Nguyệt có chút choáng váng, nhưng dù có ngu dốt cũng đoán được thâm ý trong đó. Chính là vị Trác Nhã công chúa này chấm Thái tử, cũng đang vì Thái tử ca ca nhà mình mà bất bình. Còn muốn đoạt cung Hiên Viên ban dũng sĩ kia cho Thái tử. Đến cuối cùng, nàng ta còn muốn bố trí Lỗ Trúc Xuân một lần, nói nàng không xứng với vị trí Thái tử phi, còn mình thì đang cố ý cướp lấy.

Sau khi Lung Nguyệt nghe xong, có chút tức giận!

Nghĩ tới Thái tử phi tẩu tẩu của mình, thông tuệ, đoan trang còn có khí chất dịu dàng như sách, cũng là người đầu óc trong sạch, còn có thủ đoạn. Hôm nay lại bị dã nha đầu Mục Dương nước phiên bang nho nhỏ ngày ngày chăn ngựa nói không đáng một đồng? Thật sự buồn cười!

Đang lúc Lung Nguyệt phát tính trẻ con bao che, thì Cẩn Hoàng hậu, người từ trước tới nay trước mặt triều thần kiệm lời như vàng chợt mở miệng, cười hỏi: “Theo ý kiến của Trác Nhã công chúa, Thái tử phi Đại Chiêu quốc ta nên có tính cách nào?”


“Đương nhiên là người văn võ song toàn như ta đây. Về võ có thể bồi Thái tử cưỡi ngựa rong ruổi tận cùng sơn thủy. Về văn, có thể vì hắn mà tranh luận một phen, không buông tha một chút lợi ích mà hắn nên nhận được!”

Trác Nhã công chúa vừa nói xong lời này, khiến quý nữ trong bữa tiệc hít thở không thông, trong lòng nói thẳng: Phiên bang này thật sự rất ngang ngược, nữ nhi gia lại có thể nói ra lời không có liêm sỉ như thế!

Ngược lại, sắc mặt Cẩn Hoàng hậu vẫn như thường, vẫn cười vô cùng dịu dàng, nói: “Về võ này, người Đại Chiêu ta đã thấy, năm ngày này Trác Nhã côn chúa săn rất nhiều con mồi, thực sự là người săn đuổi cừ khôi!”

Nghe lời của mẫu thân, Lung Nguyệt cười trộm, chó săn càng có năng lực săn đuổi. Mẫu thân nhà nàng thật đúng là mắng chửi người mà không dùng một từ thô tục nào. Lại tìm không ra không có chỗ nào không ổn.

Trác Nhã này như không nghe ra ý trong lời nói của Cẩn Hoàng hậu, chỉ cao ngạo ưỡn ngực, như vô cùng đồng ý với lời nói của Hoàng hậu vậy.

Cẩn Hoàng hậu hơi trầm ngâm nói: “Như về phần văn lại không được thấy!”

“Chuyện này có gì khó khăn? Để ta với nàng tỷ thí một phen là thấy được rõ ràng thôi!” Trác Nhã công chúa nâng tay chỉ Thái tử Lỗ Trúc Xuân nói.


Mọi người trong bữa tiệc lại hít hơi, Trác Nhã công chúa hẳn là đánh bậy đánh bạ một nước này của Hoàng hậu rồi.

Thái tử phi là ai? Là quốc mẫu tương lai, hôm nay lại phải tỷ thí với công chúa liên hôn phiên bang, chẳng phải là để người mượn cớ sao? Dù đăng hậu vị cũng để lại trò cười cho người khác.

Mà lúc này, nhìn lựa chọn của Hoàng hậu, là có thể biết được, bà có hài lòng với nhi tức này hay không.

Chỉ thấy Cẩn Hoàng hậu che mặt cười khẽ giống như gió xuân: “Lời ấy của Trác Nhã công chúa sai rồi, vừa rồi công chúa đã nói Thái tử phi không bằng mình, mà lúc này lại muốn tỷ thí với Thái tử phi, chuyện này...”

“Vậy đổi lại người là được!” Trác Nhã không đợi Hoàng hậu nói xong đã tiếp lời. Điều này là tội đại bất kính, huân quý trong bữa tiệc không nhịn được lại hít một ngụm khí, đợi Hoàng hậu phát giận. Nhưng, Cẩn Hoàng hậu vẫn vân đạm phong khinh như cũ.

Cái này khiến Lung Nguyệt nhớ tới một câu: Ai tức giận trước thì người đó thua một bước.

Mà mẫu thân là người ở trong cung cười nhìn phong vân biến ảo, há lại dễ dàng tức giận?

“Trác Nhã công chúa muốn đổi ai tỷ thí?” Cẩn Hoàng hậu còn chưa dứt lời, lại thấy Trác Nhã công chúa chỉ vào Lung Nguyệt.


“Chính là nàng! Mặc dù ta tới nơi này chưa lâu, nhưng cũng nghe nói Thụy Mẫn công chúa của quý quốc tài trí xuất chúng, không người nào so sánh được!”

Mọi người nhìn về Lung Nguyệt, chỉ thấy lúc này nàng đang nhìn Trác Nhã công chúa cười, mà nụ cười này lại không chạm đáy mắt.

“Không biết Trác Nhã công chúa muốn tỷ thí như thế nào?”

“Tất nhiên ta với ngươi mỗi người ra một đề để đối phương đáp, không đáp được thì thua!” Trác Nhã công chúa giống như chắc chắn Lung Nguyệt không đáp được, dự trước nói.

“Nếu hai người cùng đáp được, hoặc đều không đáp lại được thì như thế nào?” Lung Nguyệt hỏi.

“Vậy thì lại ra đề, rồi đáp là được! Cuối cùng cũng có một người không đáp được!” Trác Nhã công chúa có chút khôn nhẫn nhịn được, thật giống như Lung Nguyệt ở vấn đề này quá mức ngu ngốc.

“Nếu như vậy thì ai là người bắt đầu?” Lung Nguyệt cười.

“Không cần nhiều lời, ta đảm bảo đề thứ nhất liền có thể làm khó ngươi!”

“À? Nếu không làm khó được thì làm thế nào?” Mắt phượng Lung Nguyệt như trăng sáng, giống như tiểu hồ lý đang đào bẫy đợi con mồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận